Nói “Anh nuôi em!” và cái kết…

Dạ chuyện em ngắn gọn như này, cách đây hơn 1 năm, lúc đỡ dịch năm ngoái ấy ạ, em tán n.y em hiện tại. N.y em thì đơn giản, chỉ thích ăn, cái gì cũng ăn được, ko trừ trường hợp nào cả…chỉ muốn đi ăn thôi, ko đòi hỏi mỹ phẩm, giày dép, thời trang…v…v…

Nhiều lần đưa n.y em đi ăn rồi đến tháng 9 năm ngoái, em tỏ tình:

– Anh yêu em, làm bạn gái anh nhớ.

– Nhưng yêu em là khổ lắm đấy1

– Sao khổ?

– Thì em ăn nhiều, anh sẽ tốn tiền đi ăn với em đấy!

– Anh nuôi em!

– Anh hứa nhé.

– Hứa.

Và từ ấy đến giờ, hơn năm, CHƯA 1 BỮA NÀO, em xin nhắc lại là “CHƯA 1 BỮA NÀO” n.y em bỏ tiền ra trả, dù chỉ là 1/10, hay dù là n.y em đc thưởng tiền làm, đc trúng vụ này vụ kia. Cứ đi ăn, auto em trả, ko cần biết ăn gì, từ chỉ là ăn sáng cho tới những bữa buffet sang chảnh, hay buồn cười hơn là n.y em liên hoan, mời mọi người mà em vẫn phải trả. Ô thật là kì lạ, có lần em nói là sao ko chia tiền thì n.y em bảo là:

– Do anh hứa còn gì, chẳng nhẽ đến miệng ăn của em anh ko lo được? Anh kém thế à?

Nhưng vẫn thấy hơi buồn cười, làm gì đến nỗi nói như vậy mà đến giờ n.y em chưa bao em ăn đc nổi 1 bữa? Why? How? Where?????

Nói như vậy mà phải làm vậy cả đời luôn à?

Đọc cmt thấy mn chửi anh này quá. Ok đồng ý là hứa rồi buộc phải làm, nhưng k có kiểu rủ bb ăn uống mà mỗi ông này phải trả tiền. Ông bảo nuôi bạn đó chứ nuôi mấy ng kia đâu. Quan điểm tôi rõ ràng. Và ở cfs này trách cả 2, không ai đúng hết. Bà này chưa chắc yêu thật lòng nữa cơ, khả năng nuôi vợ thằng khác 7-80% rồi :))). Chứ làm gì có con nào mà k biết xót tiền người mình yêu chứ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *