1,
“Vào năm 20 tuổi công chúa sẽ bị giết bởi một con quay.” Trong bữa tiệc mừng đầy tháng công chúa nhỏ, mụ phù thủy đen không mời mà đến lạnh lùng hạ một lời nguyền rồi bỏ đi.
“Đừng lo lắng, cô bé chỉ đang ngủ thôi.” Một bà tiên thánh khiết nói: “Nụ hôn của hoàng tử sẽ đánh thức cô bé dậy.”
Năm 20 tuổi, khi công chúa bị con quay đâm vào ngón tay, những lời này khẽ văng vẳng bên tai cô. Công chúa rơi vào giấc ngủ với đôi má ửng hồng cùng nụ cười trên môi.
Rất nhiều kỵ sĩ muốn cứu công chúa nhưng bọn họ đều thất bại.
Cho đến một trăm năm sau, chàng hoàng tử trẻ tuổi đẹp trai đến từ vương quốc xa xôi, phong thái chàng mạnh mẽ như đại bàng và thanh kiếm báu được khảm đá quý. Mọi người đều tin rằng, chính chàng là người được trời lựa chọn đến cứu công chúa.
Trên đường đi, chàng đánh bại rắn độc và yêu quái, thế nhưng chàng đã không chiến thắng được nụ cười của công chúa nước láng giềng.
“Xin chàng hãy ở lại, phía trước là vương quốc bị nguyền rủa vô cùng nguy hiểm.” Công chúa nước láng giềng đau lòng nhìn gương mặt mệt mỏi và áo giáp đầy bụi của hoàng tử. Tuyệt sắc giai nhân ở phương xa, vĩnh viễn không thể so với ngọc ngà ngát hương ở trước mắt. Hoàng tử rầu rĩ, vì một giai nhân trong truyền thuyết mà bỏ lỡ hạnh phúc trong tầm tay, chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy.
Trong lầu đài tăm tối, công chúa đang ngủ say chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trái tim đau đớn cô không rõ nguyên nhân. Chợt một phụ nữ mặc áo choàng đen từ đâu xuất hiện trước mắt cô.
“Bà là ai?” Người đẹp ngủ hỏi.
“Ta chính là phù thủy đã đưa cô vào giấc ngủ.” Giọng nói âm u truyền ra từ trong áo choàng.
“Hoàng tử của tôi đâu?”
“Cô không đợi được hắn. Hoàng tử của cô không có lòng tin và kiên nhẫn đến cứu cô, hắn đã cưới công chúa nước láng giềng làm vợ, bây giờ bọn họ sống rất hạnh phúc.”
Công chúa rơi lệ nói: “Không thể nào, nếu không có nụ hôn của hoàng tử thì sao tôi có thể tỉnh dậy?”
“Bởi vì ta muốn cô mở to hai mắt nhìn rõ thế giới tàn khốc này.”
Dứt lời, phù thủy cởi áo choàng đen đưa cho công chúa: “Mặc nó vào, thế giới này đã bỏ rơi cô, đừng ôm bất kỳ ảo tưởng yếu đuối nào nữa.”
Công chúa nhìn xung quanh, lâu đài xinh đẹp phồn hoa trong ký ức sau trăm năm đã hoang tàn đổ nát chẳng còn gì, trống trãi lạnh lẽo mạng nhện giăng khắp nơi, không một bóng người, chỉ có quạ đen trên tường thành sừng sững mọc đầy cỏ dại, nhìn chằm chằm tòa phế tích.
“Bà là ai?” Công chúa khàn giọng khóc, hét lên với phù thủy.
Giọng phù thủy chợt êm ái: “Ta chính là người mà cô sắp trở thành, khi cô đã nhìn rõ thế giới này.” Sau đó toàn thân bà ta phát sáng và biến mất trong luồng ánh sáng đó.
Công chúa nhìn áo choàng trên tay, không hề do dự mà mặc vào.
Ở một vương quốc xa xôi, hoàng tử cưới công chúa nước láng giềng làm vợ. Nhiều năm sau, hoàng tử trở thành vua, hoàng hậu xinh đẹp sinh hạ một nàng công chúa.
Vào ngày công chúa đầy tháng, các bà tiên đều tụ tập đến chúc phúc cho công chúa. Một phù thủy mặc áo choàng đen bỗng nhiên xông vào.
“Vào năm 20 tuổi công chúa sẽ bị giết bởi một con quay.” Trong bữa tiệc mừng đầy tháng công chúa nhỏ, mụ phù thủy đen không mời mà đến lạnh lùng hạ một lời nguyền rồi bỏ đi.
…
2,
Hoàng tử gặp được cô ở bờ biển, mái tóc cô xinh đẹp tỏa sáng như thác nước, hai chân mềm mại không có sức buông rủ trên bãi cát.
Hoàng tử từng nghe người dân truyền tai nhau, nói rằng ở vùng biển này có người cá sinh sống. Họ cực kỳ xinh đẹp với đuôi cá dài, chỉ khi gặp được người mình yêu, họ sẽ cầu xin phù thủy dưới biển biến đuôi cá mình thành đôi chân người thường, đổi lại họ sẽ vĩnh viễn mất đi giọng nói.
Hoàng tử đã lớn lên trong câu chuyện cổ tích như thế, chàng không hài lòng với bất kỳ cô gái nào trong vương quốc, chàng luôn tin rằng có một ngày mình sẽ gặp được một nàng tiên cá nhỏ bên bờ biển.
Hoàng tử hỏi cô gái: “Nàng là tiên cá thật sao?”
Cô gái gật đầu chắc chắn, ngón tay viết trên cát “Đúng vậy”.
Hoàng tử mỉm cười: “Không lâu nữa ta sẽ biết nàng có nói thật hay không.”
Hoàng tử đã quá quen với những lời dối trá, nhiều cô gái ham mê tiền tài quyền lực cố ý lợi dụng điều này để tiếp cận hắn, nhưng đều bị hắn phát hiện. Hoàng tử luôn vững tin rằng ngày nào đó hắn sẽ gặp được nàng tiên cá thật sự.
Hoàng tử sai người thả cô gái vào trong nước, đây là cách tốt nhất để biết cô có phải nàng tiên cá hóa thành hay không. Điều khiến hoàng tử ngạc nhiên là cô gái không hề vùng vẫy, thậm chí còn tự do thoải mái bơi lội như cá và có thể lặn dưới nước hàng chục giờ liền.
“Nàng quả nhiên là nàng tiên cá của ta.” Hoàng tử vui mừng ôm chặt cô gái và nhanh chóng cưới cô làm vợ.
Hoàng tử phi mới dịu dàng tao nhã, cười không lộ răng, ngay cả ăn cơm cũng không há to miệng.
Ba tháng sau, trong cung có người mất tích một cách ly kỳ. Quốc vương lệnh cho người điều tra khắp nơi nhưng không có kết quả.
Cho đến một ngày, vệ sĩ bên cạnh hoàng tử cũng đột ngột biến mất. Hoàng tử hốt hoảng, hắn bắt đầu lo lắng cho hoàng tử phi nàng tiên cá xinh đẹp yếu đuối của mình.
Hoàng tử vội chạy đến phòng ngủ, hoàng tử phi đưa lưng về phía hắn mà ngắm biển rộng dưới màn đêm ngoài cửa sổ.
Hoàng tử phi xoay người nhìn hoàng tử, dùng tay ra dấu.
“Thật đẹp… Tôi từng mơ thấy mình đứng ở chỗ này, nhìn biển rộng dưới trời đêm đầy sao… Khi đó tôi vẫn là con cá mập nhỏ…”
Hoàng tử phi mỉm cười với hoàng tử, không hề che đậy. Hoàng tử nhìn thấy trong miệng cô đầy những răng nanh sắc nhọn.
…
3,
Sau khi mẹ kế và 2 người chị đã bỏ đi, Lọ Lem mặc vào chiếc váy xinh đẹp do bà tiên ban tặng cùng với đôi giày thủy tinh, ngồi lên xe ngựa bí ngô đi đến hoàng cung.
Trong vũ hội, mọi người đều ngất ngây say đắm ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp như nàng tiên. Cô ấy gọi là Cinderella.
Hoàng tử bước lên phía trước, trong đôi mắt chàng chứa đầy tình yêu dịu dàng: “Cô gái xinh đẹp, ta có thể mời nàng một điệu nhảy không?”
Cinderella chinh phục mọi người ở đây bằng một điệu nhảy tao nhã, bao gồm cả hoàng tử. Chàng cảm thấy mình đã sa vào lưới tình bởi cô gái xinh đẹp trước mắt, không cách nào thoát ra. Trong lòng hoàng tử đã lựa chọn cô gái vô danh này là hoàng tử phi duy nhất.
Tiếng chuông vang lên đúng 12 giờ đêm, Cinderella nhớ đến lời dặn của bà tiên nên vội vã rời đi, chẳng may cô đã đánh rơi chiếc giày thủy tinh.
Một tháng sau, đại thần mang theo hai thị vệ nâng cái khay đến gõ cửa nhà của Cinderella, trên miếng vải lót làm bằng lông ngỗng chính là chiếc giày thủy tinh.
“Đây là chiếc giày thủy tinh của một cô gái bí ẩn mà hoàng tử nhìn trúng. Theo lệnh quốc vương, ta phải tìm kiếm chủ nhân chiếc giày trong toàn thành để kết hôn với hoàng tử.”
Nhìn hai người chị tranh nhau thử giày, Cinderella nở nụ cười tao nhã. Cô biết, bất luận như thế nào thì cuối cùng hạnh phúc vẫn sẽ thuộc về cô. Khi hai người chị chán nản bỏ đi, Cinderella tự tin bước lên thử giày, chiếc giày thủy tinh vừa vặn ôm lấy chân cô.
Đại thần không thể tin nhìn gương mặt hồn nhiên trẻ trung của Cinderella, ông ngập ngừng rồi nghiêm mặt nói: “Thì ra cô chính là cô gái mà hoàng tử ngày đêm mong chờ, xin mời theo ta.”
Trong ánh mắt ghen tỵ của hai người chị, Cinderella ngồi lên xe ngựa đi đến hoàng cung. Nhưng khi đến hoàng cung, Cinderella không gặp được hoàng tử.
“Xin vui lòng đợi ở đây.” Đại thần đưa cô vào một cung điện rồi rời đi.
Cinderella một mình đứng giữa trong đại điện rộng lớn, còn chưa kịp tưởng tượng lúc gặp hoàng tử sẽ nói gì, thì cô nghe thấy một giọng nói nho nhỏ từ bên ngoài.
“Hoàng tử vì quá nhớ thương cô gái tình cờ gặp trong vũ hội mà sinh bệnh, ba ngày trước đã qua đời. Trước khi chết hoàng tử điện hạ vẫn không buông bỏ được, nên quốc vương bệ hạ đã lệnh cho chúng ta nhất định phải tìm ra cô gái đó.”
Hoàng tử đã chết? Cinderella giật mình, ngoài điện vang lên tiếng hô to: “Hôn lễ bắt đầu!”
Sau một khoảng yên lặng khủng khiếp, Cinderella ngửi thấy mùi khói cay nồng từ ngọn lửa đỏ.
Cô sắp bị chôn theo! Cinderella thoáng chốc hiểu được hoàn cảnh của mình, cô tuyệt vọng chạy đến trước cửa điện dùng sức đập.
Tuy nhiên, cánh cửa đã khóa chặt.
…
4,
Bởi vì mẹ kế đố kỵ, ngay từ bé công chúa Bạch Tuyết đã bị giam cầm trong cung điện nhỏ.
“Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
“Hoàng hậu xinh đẹp tuyệt trần, thế nhưng Bạch Tuyết trăm lần đẹp hơn.”
Lòng đố kỵ tựa như rắn độc không ngừng cắn xé trái tim hoàng hậu, bà ra lệnh cho thợ săn mang Bạch Tuyết vào sâu trong rừng rồi giết chết.
Nhờ lòng thương hại của thợ săn, Bạch Tuyết không chết nhưng phải sống lưu lạc khắp nơi.
Không sao cả. Bạch Tuyết thậm chí còn cảm thấy vui sướng, cuộc sống thế này tốt hơn nhiều so với ngày qua ngày bị giam cầm trong cung điện sâu thẳm kia. Thay vì làm một tù nhân cao quý, cô thà làm người dân bình dị tự do. Từ sau khi mẹ kế vào cung thì đã nhốt cô, ngoại trừ tỳ nữ cô chưa từng gặp bất kỳ ai, hoàng hậu không muốn người khác nhìn thấy sắc đẹp của Bạch Tuyết.
“Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
“Hoàng hậu xinh đẹp tuyệt trần, thế nhưng Bạch Tuyết trong rừng trăm lần đẹp hơn.”
“Công chúa Bạch Tuyết? Không phải nó đã chết rồi sao?”
Sau mấy năm ở nhờ trong nhà 7 chú lùn, một ngày nọ có bà lão đến gõ của nhà Bạch Tuyết.
“Muốn ăn không?” Bà lão đưa trái táo đỏ mọng đến trước mặt Bạch Tuyết, mời cô nhấm nháp mùi vị tử vong.
Trong khi nhóm chú lùn dựa theo nghi thức mai táng công chúa mà chôn cất Bạch Tuyết, thì tình cờ gặp được hoàng tử đang săn bắn. Trong vô tình hoàng tử đã cứu công chúa Bạch Tuyết đang hôn mê và đem lòng yêu cô.
“Hôm nay ta muốn đưa nàng vào cung để gặp phụ vương và mẫu hậu ta, nói với họ rằng ta muốn cưới nàng làm vợ.” Hoàng tử hào hứng mang Bạch Tuyết lên xe ngựa.
“Phụ vương mẫu hậu, đây là cô gái con yêu, ba tháng sau con sẽ cưới nàng làm vợ, hy vọng sẽ nhận được lời chúc phúc của phụ vương và mẫu hậu.”
Không khí trong đại điện phút chốc yên tĩnh như đóng băng. Công chúa Bạch Tuyết ngẩng đầu, nhìn mẹ của hoàng tử.
Cô nở nụ cười như hoa: “Hoàng hậu, ta đã trở lại.”
…
5,
Mẹ đưa chiếc bánh ngọt cho cô bé quàng khăn đỏ.
“Đừng ăn vụng” Nụ cười của bà hơi mất tự nhiên.
Bé không thèm ăn đâu, quàng khăn đỏ biết, mẹ vì gia sản của bà ngoại nên đã bỏ thuốc độc vào bánh.
Không sao cả, từ nhỏ quàng khăn đỏ đã rất nghe lời mẹ, nếu như bà ngoại chết thì bé sẽ có thêm tiền tiêu vặt. Bố bị phụ nữ xấu lừa đi mất rồi, mẹ và bé sống rất nghèo túng. Bà ngoại chết đi, cuộc sống hai người sẽ khá giả hơn, bạn bè cùng lớp sẽ không còn bắt nạt bé vì từ nhỏ đến giờ bé chỉ có một chiếc khăn quàng đỏ.
Quàng khăn đỏ và mẹ không để ý, bên cửa sổ nhà họ vừa có một bóng đen lướt qua.
Đến nhà bà, quàng khăn đỏ nhìn bà ngoại nằm trên giường, chăn phủ tới đầu, hình như đang bệnh.
“Lại đây để bà nhìn rõ cháu nào!” Giọng nói bà ngoại khàn khàn.
“Bà ơi, sao móng tay bà dài thế?”
“Để ôm cháu tốt hơn, cháu ngoan à! Con sẽ không dễ dàng trượt khỏi tay bà.”
“Bà ơi, sao mắt bà to thế?”
“Mắt bà to để nhìn rõ những kẻ xấu xa.”
“Bà ơi, sao mồm bà to thế?”
“Để dễ cắn đứt cổ họng của mày đó!” Sói đen xốc chăn lên, bổ nhào tới quàng khăn đỏ.
*Đoàng!*
Một tiếng súng vang lên, thợ săn John nhảy vào từ cửa sổ: “Thật nguy hiểm, may mà bác đến kịp!”
Con sói đen ngã xuống đất, không ai nhìn thấy nước mắt chảy ra từ đôi mắt nó. Đến cuối cùng nó vẫn không thể cứu được bà lão. Nó nhìn thấy quàng khăn đỏ vui vẻ kéo bà ra khỏi gầm giường và mỉm cười đưa cho bà chiếc bánh ngọt từ trong rổ.
Ba năm trước:
“Sói con tội nghiệp, mày cũng rơi vào bẫy của bác John sao?” Bà lão cố khom lưng, nhẹ nhàng vuốt ve sói con đang gầm gừ nho nhỏ.
“Thôi được rồi, mày nhỏ như vậy chắc bác John sẽ không để ý đâu.” Bà lão dùng sức mở bẫy thú ra, sói con khập khiễng chạy vào trong rừng, đột nhiên nó dừng lại ở bìa rừng quay đầu nhìn bà lão, giống như muốn nhớ mãi hình dáng bà.
…
6,
Quái thú bắt được Belle và giam cô trong một tòa lâu đài. Belle đáng thương vô cùng sợ hãi nhưng sau đó cô phát hiện, thì ra quái thú đã từng hoàng tử đẹp trai cao quý, vì dính lời nguyền phù thủy nên biến thành quái thú.
Hóa ra, hoàng tử đẹp trai cũng cần người đẹp đến giải cứu. Trong lòng Belle tràn ngập sự đồng cảm, cô muốn dùng tình yêu và chân thành của mình để khôi phục hình dáng cho quái thú.
Có lẽ chính sự dịu dàng và lương thiện của Belle đã đánh thức hoàng tử trong quái thú, đôi mắt quái thú dần có tình cảm, cách cư xử cũng dần lịch sự tao nhã hơn, hai người hòa hợp sống cùng nhau, có lẽ chẳng còn bao lâu nữa quái thú sẽ trở lại thành hoàng tử.
Belle bắt đầu tưởng tượng thời khắc quái thú biến thành hoàng tử sẽ đẹp trai và dịu dàng ra sao, chàng sẽ cưới cô làm vợ – cô gái đã đánh thức linh hồn chàng trong chuỗi ngày tăm tối. Belle nghĩ vậy, trong vô tình đã đem lòng yêu quái thú.
Vào một năm nọ, nạn đói bất ngờ ập đến, khắp nơi đều có người chết đói. Lâu đài nơi quái thú và Belle ở cũng rơi vào căng thẳng. Belle lo lắng không biết tìm thức ăn cho quái thú ở đâu. Trong lúc tuyệt vọng thì một suy nghĩ nảy lên trong đầu cô.
“Xin Chúa hãy tha thứ cho con, con chỉ muốn cứu vớt linh hồn của quái thú mà thôi!”
Belle cầu nguyện xong, cô lặng lẽ cầm cây kéo bước vào phòng người hầu nữ và khi cô đi ra, chiếc kéo đã dính đầy máu tươi.
Ngày hôm đó, trên bàn cơm của quái thú có thêm một món thịt mùi vị cực kỳ ngon, quái thú hỏi: “Đây là thịt gì?”
“Thịt gà rừng.” Belle mỉm cười nói.
Nạn đói cuối cùng cũng qua đi, trong lâu đài của quái thú không còn người hầu nào và Belle cũng biến mất.
Khi người hầu cuối cùng bị ăn thịt, quái thú cực kỳ đói bụng đã cắn đứt cổ cô, nhờ vào thịt Belle quái thú đã vượt qua những ngày cuối của nạn đói.
…
7,
“Xin lỗi, tôi có thể qua đêm ở đây không?”
Cửa lâu đài mở ra, cô gái cả người ướt đẫm đứng giữa trời giông tố.
Quản gia đưa cô đến gặp nữ chủ nhân của tòa lâu đài. Cô gái nói rằng cô là công chúa nước láng giềng, hôm nay lén ra ngoài chơi không ngờ gặp phải bão, tạm thời không thể quay về nên xin ngủ lại lâu đài một đêm.
“Công chúa thật sao? Không phải là mạo danh đấy chứ?” Nữ chủ nhân nói: “Xin hãy đi theo ta, ta đưa cô đến phòng ngủ.”
Trên chiếc giường hoa lệ được trải 12 tấm đệm làm bằng lông ngỗng, mềm mại và ấm áp.
“Chúc cô có giấc mơ đẹp.” Nữ chủ nhân khẽ cười và đóng cửa lại.
Sáng hôm sau, cô gái ăn mặc gọn gàng và đến cảm ơn nữ chủ nhân.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Nữ chủ nhân hỏi.
“…”
Vẻ mặt cô gái hơi khó xử: “Mọi thứ đều ổn, nhưng mà… Trên giường hình như có thứ gì, nó làm tôi thao thức cả đêm.”
Nữ chủ nhân nghe xong cảm thấy vui mừng: “Đó là hạt đậu ta đặt dưới 12 lớp đệm, chỉ có công chúa da thịt mỏng manh nhạy cảm mới phát hiện ra được. Con trai ta hôm nay sẽ trở về, công chúa có muốn gặp nó không?”
Công chúa mỉm cười đoan trang, khẽ gật đầu.
Bữa tối rất ngon.
Nữ chủ nhân đẩy đĩa thịt tới trước mặt con trai.
“Ăn nào con trai ngoan. Con luôn chê thịt nướng mẹ làm quá dai, hôm nay cuối cùng mẹ cũng tìm được cho con miếng thịt mềm mại.”
Người con trai ăn sạch đĩa thịt trên bàn, lúc hắn cười để lộ chi chít răng nanh: “Mẹ, nằm trên 12 lớp đệm lông ngỗng vẫn cảm giác được hạt đậu thì chính là công chúa sao? Quả nhiên ăn ngon hơn đám nông dân kia nhiều!”
