Tại 1 điểm thi (mình xin giấu, mình là tình nguyện viên), sau khi thi môn toán, có rất nhiều bạn học sinh đi ra, mình thấy có 1 bạn học sinh đang chờ nên mình có hỏi thăm:
- Em chờ bố mẹ à?
- Dạ vâng.
- Em nay thi làm bài tốt ko?
- Em cũng ko tốt lắm chị à, gọi là tạm ổn.
- Ừa, thôi cố gắng thi tốt các môn sau em nhé.
- Vâng cảm ơn anh nhưng thật ra cũng ko quan trọng lắm đâu ạ, em tốt nghiệp là đc. Bố mẹ em ko đặt mục tiêu thi đại học cho em, bảo em cố hết mình thôi, ko đỗ đại học thì về làm thuê cho bố, ko cần phải mất thời gian đi học đại học, bằng cấp làm gì?
Mình cũng ko hỏi về vấn đề ấy nhưng em học sinh này có vẻ muốn khoe hay sao ấy, mình chỉ im lặng ko biết nói gì, em nhìn mình cười, vì nụ cười ấy mà mình nhớ đến bây giờ (nụ cười kiểu hơi nh,ế,ch m,é.p 1 chút, có thể đó là kiểu em cười, cũng có thể 1 ý nghĩa khác)…
1 lúc sau thì mình thấy có 1 chiếc xe LandCru**** đời mới đến đón em, ngồi ghế trước hình như là bố em, có lái xe riêng…em lên xe rồi lạnh lùng đi mất…à mà cũng có gì đâu mà lạnh lùng mới chả ko lạnh lùng. Mình chỉ đứng đó suy nghĩ có nhiều gia đình giờ chiều con thật, ko đỗ đại học thì tìm cách đi du học, mất tiền cũng cho đi, ko đỗ thì về làm cho gia đình, ko áp lực việc thi cử…
Gia đình mình cũng dạng có điều kiện, anh trai, chị gái mình đều thạc sĩ làm cơ quan nhà nước nhưng lại kinh doanh BĐS bên ngoài, bố mẹ mình đều dân kinh doanh từ ngày xưa nhưng chưa bao giờ bố mẹ nói với mình kiểu ko cần học, về làm thế này thế kia. Lúc nào cũng định hướng phải cố gắng học tập, đỗ đại học, học thạc sĩ, tiến sĩ,…nói chung là muốn chúng mình giỏi và có thể tự lập, kể cả công việc, còn chỉ khi nào hết cách, hết nước, ko còn phương án nào mới nên nhờ tới bố mẹ thôi…