6.
Ngày 19 tháng 2 năm 2003. Tuyết nhỏ.
Đồn cảnh sát thôn Đại Oa thành phố Sở Nguyên.
Ngày hôm sau, tôi và Vu Ngân Bảo đã khởi hành đến thôn Đại Oa. Trời đổ tuyết, mặt đất như được phủ một lớp bông mỏng. Cánh tài xế đa số không thích kiểu tuyết nhỏ này, nhất là con đường trong thôn, sau khi bị tuyết phủ, bên dưới ẩn nấp đầy những ổ gà và băng tuyết, khi lái xe phải cực kỳ cẩn thận.
Hơn 9 giờ sáng, chúng tôi đến nơi. Chú ba Lý Cường của tôi đang ngồi trong phòng làm việc của đồn cảnh sát để hút thuốc, thấy chúng tôi bước vào, liền dập đầu thuốc, nói: “Nha đầu, tuần trước cháu vừa giúp chú phá án xong, lần này lại phiền đến cháu rồi, năng lực nghiệp vụ của đồn cảnh sát thôn ta quả thực kém cỏi.” Tôi an ủi chú ấy, đáp: “Với điều kiện của thôn, không người không tiền không thiết bị, cho dù là Giám đốc Sở Điều tra hình sự của Bộ Công an phái xuống cũng khó xoay xở.” Tôi giới thiệu Vu Ngân Bảo cho chú ấy. Lý Cường có chút thất vọng: “Thẩm đội trưởng của các cháu không chịu đến à?” Tôi đáp: “Vụ án này như gà mắc tóc, làm ầm lên thì được gì? Hai bọn cháu đến thăm dò tình hình trước, nếu cần thiết thì đội trọng án mới chính thức vào cuộc.”
Tôi tìm cơ hội để kéo Lý Cường sang một bên, khẽ nói: “Trước mặt đồng nghiệp cháu, đừng gọi cháu là nha đầu, giữ thể diện cho cháu chút có được không? Xin chú đấy.” Lý Cường cười “hi hi”, gật gật đầu.
Dưới đây là tình hình vụ án mà Lý Cường giới thiệu cho chúng tôi.
Người phụ nữ mất tích tên là Trương Phương, cái cậu Trương Phàm mà mấy hôm trước chúng tôi bắt gặp ở trước cửa nhà Tứ Bình, là anh trai của Trương Phương. Chồng của Trương Phương tên là Mạch Dã, là bạn lâu năm của Trương Phàm, cũng là cộng tác của cậu ấy để mở gánh hát nhỏ trong thôn, hôn sự của anh ta với Trương Phương, cũng nhờ Trương Phàm bắc cầu làm mối mà thành.
Mạch Dã là Phó hiệu trưởng của trường Tiểu học trong thôn, là một người phong độ tuấn tú, được xưng là “Đệ nhất mỹ nam thôn Đại Oa”. Trương Phương cũng là một cô nương xinh đẹp hiếm có. Hai người bên nhau quả là trai tài gái sắc, rất xứng đôi vừa lứa. Nhưng duyên phận quả là một thứ không thể nói rõ, người ngoài nhìn thấy mà ham, nhưng Mạch Dã và Trương Phương dù kiểu gì cũng không thể sống cùng nhau được. Lấy nhau hơn một năm, vì mấy chuyện vặt vãnh mà cứ ba ngày cãi nhau nhỏ, năm ngày cãi nhau to, khiến cho gà chó trong nhà cũng không yên. Mọi người cho rằng người trẻ nên hay nóng, chung sống một thời gian, có với nhau đứa con là mọi chuyện sẽ ổn, nhưng cái bụng của Trương Phương mãi không thấy có động tĩnh gì. Thời gian lâu dần, người ngoài cũng không hiểu được giữa việc hai người không sinh con và suốt ngày cãi nhau cái nào là nhân, cái nào là quả.
Đầu tháng 2, Trương Phương đột nhiên không thấy đâu nữa, Mạch Dã không nói ra bên ngoài, mới đầu cũng chả ai để ý, mãi đến khi Trương Phàm đi tìm, mọi người mới biết chuyện. Bố mẹ Trương Phàm mất sớm, anh em họ hàng thì lạnh nhạt, chỉ có hai anh em dựa vào nhau mà sống, Trương Phàm vừa như một người anh cả lại như một người bố, em gái đột nhiên mất tích, cậu ta lo đến mất ăn mất ngủ. Mạch Dã nói, trước khi Trương Phương mất tích, hai người lại cãi nhau to, Trương Phương quẳng lại mấy lời cay nghiệt rồi bỏ nhà đi, cũng chẳng nói cho anh ta biết mình đi đâu. Chuyện như này trước đây đã từng xảy ra, Trương Phương trốn bên ngoài đợi khi nguôi giận mới trở về, nên Mạch Dã cũng không quá bận tâm. Ai ngờ lần này lại đi lâu đến thế, e là đã lên thành phố để làm thêm rồi.
Trương Phàm không tin lời anh ta nói, bởi cậu ấy cho rằng bất luận em gái đi đâu, cũng sẽ chào mình một câu, không thể nào lại im hơi lặng tiếng mà bốc hơi như thế được. Nhưng Mạch Dã là bạn cậu ta, hôn sự của hai người cũng do cậu ta tác thành, cậu ta cũng ngại không dám truy tố đến cùng. Sau khi cho tìm một lượt tất cả những nơi mà em gái có thể đến, đều không có tin tức gì, Trương Phàm mới đến đồn cảnh sát để báo án, nhờ Lý Cường hỗ trợ điều tra.
Để lâu cứt trâu hóa bùn, người trong thôn bắt đầu nói ra nói vào. Có nhiều thanh niên nam nữ vốn ghen ghét với cuộc hôn nhân của Mạch Dã và Trương Phương, vừa hay nhân cơ hội này để đả kích họ, liền đi rêu rao tin đồn Trương Phương đã bị Mạch Dã giế.t hại, nói không chớp mắt, khiến ai nấy đều tin sái cổ. Lý Cường không chịu nổi áp lực, bắt đầu nghiêm túc xử lý vụ án này, nhưng tra đi tra lại cũng không ăn thua, chỉ còn cách nhờ Sở thành phố giúp đỡ.
Nghe qua giới thiệu về tình hình vụ án, tôi hỏi: “Chú đã đến nhà Mạch Dã để dò hỏi chưa?” Lý Cường ho một tiếng rồi đáp: “Đến ba bốn lần rồi, không phát hiện điểm nào khả nghi, nhưng chú đang nghĩ, tên tiểu tử Mạch Dã này khả nghi nhất, nhìn vào cách hắn hay chửi nhau với Trương Phương trước đây, cộng thêm việc sau khi Trương Phương mất tích không chủ động báo án, có thể nhận định, vụ án này cho dù không phải cậu ta làm, thì cậu ta cũng khó thoát khỏi việc có liên can.” Tôi không quá tán thành với kết luận chủ quan này, ngắt lời hỏi: “Trương Phàm làm gì để sống? Sao lại cộng tác với Mạch Dã mở gánh hát nhỏ gì gì ấy?” Lý Cường đáp: “Trương Phàm từng đi lính, đầu óc cũng giỏi, sau khi phục viên, đem đất nhà mình cho thuê hết, chỉ dựa vào việc buôn bán lương thực cũng kiếm được không ít tiền, là một hộ thu lương lớn ở thôn Đại Oa. Người này bụng dạ cũng tốt, một mình nuôi lớn em gái, nhiều bà mai đến nhà làm mối nhưng đều bị cậu ta từ chối, nói là em gái chưa lấy chồng thì cậu ấy sẽ không kết hôn, sợ lấy về vợ lại bắt nạt em gái. Gánh hát nhỏ là truyền thống của thôn, được truyền qua mấy đời, hát những bài kịch Cát Mục mang đậm dư vị của vùng đất Sở Nguyên chúng ta, Trương Phàm hát vai tiểu sinh, Mạch Dã thế vai đào, rất được thôn Đại Oa hoan nghênh, chỉ cần có kịch của hai người họ là khán giả đến chật kín.” Kịch Cát Mục là một loại kịch lâu đời của Sở Nguyên, do sử dụng ngôn ngữ địa phương để diễn xướng, mang đậm sắc màu bản địa, người ngoài nghe không hiểu nên không được lưu truyền ra bên ngoài, đến nay đã đứng trên bờ vực bị mai một, tuy tôi là người sinh ra và lớn lên ở vùng đất Sở Nguyên, nhưng lại chưa từng được nghe một bài biểu diễn hoàn chỉnh.
Tôi nói: “Trước khi đến cháu có kể qua với Thẩm Thư về vụ án này, suy nghĩ của cậu ấy và chú giống nhau, cho rằng nên đến nhà Mạch Dã để dò hỏi, xem xem có chỗ nào khả nghi không. Sau đó đối mặt trực diện với Mạch Dã, trình độ giáo dục mà anh ta nhận được không quá cao, lớn lên ở thôn từ bé, tầm nhìn cũng hạn hẹp, không thể có năng lực phản điều tra quá mạnh, nếu quả thực là anh ta gây án, nói không chừng trong biểu cảm và ngôn ngữ của anh ta sẽ để lộ kẽ hở.”
Lý Cường đáp: “Không cần đến nhà cậu ta, Mạch Dã đang ở trong đồn, chú đã dẫn cậu ta đến đây từ sớm rồi.” Tôi có chút ngạc nhiên, hỏi: “Mới sáng sớm mà chú đã gọi anh ta đến rồi à?” Lý Cường đáp: “Cái gì mà mới sáng sớm, cậu ta bị nhốt ở đây ba ngày rồi, tên tiểu tử này cứng mồm thật, kiểu gì cũng không cạy miệng ra được.” Tôi hốt hoảng: “Chú ba, chú làm gì vậy? Chú không có chứng cứ mà giám tùy tiện bắt người, vậy là phạm pháp đấy, chú có hiểu không?” Lý Cường lắc lắc cái đầu, không hề quan tâm đáp: “Ở cái đất nông thôn này, không chú trọng nhiều thế đâu, nếu cậu ta mà không nói, chú sẽ tiếp tục nhốt.” Vu Ngân Bảo ngồi bên cạnh nhếch mép, tỏ ra không đồng tình với cách làm của Lý Cường, nhưng ngặt nỗi ông ta là trưởng bối của tôi, nên cũng ngại không dám nói gì.
Tôi không thể nói cho Lý Cường rõ, cách làm việc của chú ấy đơn giản thô bạo, tư duy ngắn hạn, ở nông thôn, những cảnh sát như chú ấy không ít. Đương nhiên, nhận thức của người nông thôn về bảo vệ quyền lợi còn yếu, con đường bảo vệ quyền lợi còn gian nan, cũng là nguyên nhân chính tạo ra những hiện tượng như này. Tôi hỏi: “Mạch Dã ở đâu? Dẫn cháu đến gặp anh ta.”
Thì ra, căn phòng giam giữ Mạch Dã chỉ cách chúng tôi có một cánh cửa, là một phòng kho nhỏ, Mạch Dã nằm dựa vào chân tường một cách ủ rũ, cuộc nói chuyện trước đó của tôi và Lý Cường chắc anh ta cũng đã nghe thấy, hay nói cách khác, Lý Cường biết sai vẫn làm, giới thiệu cùng lúc cho cả tôi và nghi phạm nghe về tình hình vụ án, đồng thời nói toạc ra mạch phá án của mình, tuy bên trong không có manh mối mấu chốt, nhưng mà, còn có chuyện nào hoang đường hơn chuyện này sao? Cảnh sát và nghi phạm trải lòng với nhau mà không giữ lại gì? Tôi cất cao giọng, nói với Mạch Dã: “Đứng dậy, ra đây ngồi.” Nhưng Mạch Dã không hề có cảm xúc, dựa vào tường rồi chậm rãi đứng dậy, lết từng bước lại gần tôi, xem ra bị nhốt ba ngày, cơ thể anh ta có chút suy nhược.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Mạch Dã. Tuy tinh thần của anh ta hơi ủ rũ, mặt mày lấm lem, nhưng dung mạo rất thanh tú, cộng với thân hình mỏng manh, cả con người toát lên khí chất u sầu nữ tính. Tướng mạo này mà trang điểm lên, đóng thế vai đào quả thực không thể hợp hơn, tôi nghĩ bụng. Tôi kéo một chiếc ghế xuống mông anh ta, nói: “Ngồi đi.”
Mạch Dã đoan trang ngồi xuống ghế, mười ngón tay đan vào nhau, tỏ ra vừa lo lắng lại vừa hồi hộp bất an. Tôi và Vu Ngân Bảo hỏi mấy câu đơn giản xong, đều cho rằng Mạch Dã đã bị bắt khi chưa có bằng chứng xá.c thực, lỗi trước tiên thuộc về cảnh sát, nếu tiếp tục hỏi e là sẽ không có thu hoạch gì, hơn nữa lại còn vi phạm quy tắc làm án. Tôi đưa cho Mạch Dã một cốc trà đặc, nói: “Uống chút cho đỡ khô miệng, bây giờ anh có thể về nhà được rồi. Chúng tôi là cảnh sát từ thành phố xuống để giúp tìm ra tung tích của vợ anh, hy vọng chốc nữa có thể đến nhà anh để xem, thêm người là thêm mắt, nói không chừng lại phát hiện ra dấu vết mà vợ anh để lại, chúng tôi lần theo dây tìm quả, sẽ làm rõ hướng đi của cô ấy, cũng tránh để người trong thôn lời ra tiếng vào.” Tôi cố giữ cho ngữ khí ôn hòa, tránh để tâm lý phòng bị của Mạch Dã càng trở nên mạnh mẽ.
Mạch Dã rướn mắt nhìn tôi, khẽ gật đầu, rồi nhấc cốc trà lên uống “ừng ực” mấy ngụm, xem chừng đang khát khô cổ. Lý Cường đã nhận định anh ta là nghi phạm, nhìn bộ dạng của anh ta là thấy ghét, ngồi ở một chỗ để vận công.
Lúc này bên ngoài đột nhiên có một người lảo đạo chạy vào, hổn hà hổn hển nói: “Lão…… lão Lý, không hay rồi, anh mau đến…… đến mà xem, trong lò gạch…… có một th.i th.ể nữ không…… không mặc quần.”
Mấy người trong phòng làm việc, trừ Mạch Dã ra, đều kinh ngạc đứng phắt dậy.
Người chạy vào là Cốc lão tam, nhân viên trị an của thôn Đại Oa. Ông ta tầm 40 tuổi, sống độc thân, không có việc làm, chỉ dựa vào mấy đồng lương ít ỏi của việc làm nhân viên trị an để duy trì sinh kế. Không biết là kinh hãi, lo lắng hay chạy hụt hơi, bản mặt vốn đỏ thẫm của ông ta trở nên trắng bệch. Lý Cường luôn thấy ngứa mắt với ông ta, sớm đã tìm cách để thay người, nhưng Cốc lão tam lại có chút quan hệ vòng vo tam quốc với bà vợ của trưởng thôn, cứ nhất quyết bám lấy cái chân trị an này. Lý Cường chưa bao giờ có thiện cảm khi nói chuyện với ông ta: “Cốc lão tam, anh đừng có như người mất hồn nữa được không, bằng này tuổi đầu rồi, gặp chuyện phải biết bình tĩnh, nói đi, có chuyện gì?”
Cốc lão tam rướn cổ, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thấy cốc trà còn nửa đặt trước mặt Mạch Dã, chẳng thèm hỏi một câu, cầm lên uống sạch mà không hề khách sáo. Mạch Dã cau mày, tỏ ra chán ghét. Cốc lão tam lấy tay lau miệng, rồi mới đáp: “Sáng nay có một người chăn dê tên là Quan Thượng Võ trong lúc lên núi chăn dê đã đi qua một lò gạch bỏ hoang, lờ mờ nhìn thấy bên trong có một người đang nằm, lại gần hai bước, thì thấy một người phụ nữ, không hề động đậy. Quan Thượng Võ sợ hãi lùa dê rồi bỏ chạy về thôn để kêu người. Sau đó, người đến càng lúc càng đông, có mấy người gan dạ sáp lại gần để lật người đó lên, thì thấy cô ta đã chế.t rồi. Có người nhìn thân hình và cách ăn mặc, nói là giống vợ của Mạch Dã.”
Bụp một cái, Mạch Dã đang ngồi trên ghế liền cắm đầu xuống đất. Vu Ngân Bảo vội đỡ anh ta dậy, hỏi: “Không sao chứ?” Mạch Dã lắc đầu đáp: “Không sao.” Khóe mắt đỏ au, nước mắt cuộn trào.
Thấy vậy, tôi ngăn Cốc lão tam lại không cho ông ấy nói, bảo: “Chúng ta cùng nhau đến đó xem sao, chậm thêm phút nữa, e là hiện trường vụ án sẽ bị phá nát mất.” Rồi nói với Mạch Dã: “Tôi đề nghị anh nên ở đây đợi, có lẽ sẽ phải cần đến anh.”
7.
Trưa ngày 19 tháng 2 năm 2003. Trời quang.
Lò gạch bỏ hoang thôn Đại Oa.
Lò gạch này nằm ở lưng chừng núi, đã bị bỏ hoang nhiều năm nay, miệng lò mọc đầy cỏ dại, bên trong tối tăm, tầm nhìn rất thấp. Bên trái bên phải còn có hai lò gạch bỏ hoang khác, miệng lò đều đã bị gạch lấp kín. Nơi đây hoang vu lạnh lẽo, ngoài những người chăn dê và lũ trẻ trốn học đi chơi thì rất ít dấu tích của con người. Theo Lý Cường nhớ lại, ba cái lò gạch này đã được xây từ 10 năm trước, sau này do hiệu quả và lợi ích không tốt nên đã bị bỏ hoang, chủ lò gạch là người tỉnh ngoài, không biết bây giờ ở đâu.
Nhưng cái lò gạch hoang vu năm nào giờ đây lại náo nhiệt đến lạ thường, trong ba lớp ngoài ba lớp quây lại không dưới hai ba trăm người. Có vài tên thanh niên vô lại không chịu bỏ qua cơ hội chơi trội này, tranh nhau đảm nhận vai trò duy trì trật tự, ngậm điếu thuốc đứng chắn ở cửa lò gạch, uy phong lẫm liệt như những vị thần giữ cửa, không ngừng xô đẩy những đám người đang cố chen chân lên trước, quần chúng đứng xem không dám chống lại bọn họ, chỉ biết rướn cái cổ lên để ngó vào bên trong. Mấy tên vô lại đó đứng gần th.i th.ể nhất, nắm được nhiều chi tiết nhất, cười đùa trả lời các loại câu hỏi của quần chúng đứng xem, quả thực đã trở thành tâm điểm của đám đông.
Nếu như bọn họ có thể bảo vệ tốt hiện trường, thì cái việc làm này còn có chút ý nghĩa, nhưng đáng tiếc, trước khi họ đứng canh gác lối vào thì hiện trường đã bị phá hoại một cách nghiêm trọng. Chúng tôi giải tán đám đông để tiến vào bên trong lò gạch, trông thấy xung quanh th.i th.ể nữ đã bị rất nhiều người dẫm đạp lên, đầy những dấu chân, tàn thuốc và vết khạc nhổ còn mới. Th.i th.ể cũng bị xê dịch, dưới mặt đất còn lưu lại vết lôi kéo dài hai thước. Tôi trông thấy mà tức đến má.u dồn lên não, chửi mấy tên vô lại kia: “Các anh làm cái trò hề gì vậy? Đúng là chữa lợn lành thành lợn què.” Mấy tên vô lại bị chửi cho đỏ cả mặt, không biết chỉ là chột dạ hay biết tôi là cảnh sát từ trên thành phố xuống mà không một tên nào dám ho he. Một tên vô lại trong số đó nhảy số rất nhanh, thấy mình bị mất uy phong, vội đánh lạc hướng sự chú ý, hét về phía đám đông đang vây quanh: “Ban nãy có những ai động vào th.i th.ể? Dấu vân tay của mấy người đều lưu lại trên quần áo rồi, mau tự thú với chị đại cảnh sát này để được hưởng khoan hồng, nếu không mấy người chính là kẻ giế.t người, kẻ giế.t người đấy, có hiểu không?”
Quần chúng đứng xem đều bị cậu ta dọa cho hết hồn, lập tức có mấy người giơ tay thú nhận: “Ban nãy tôi có giúp kéo xá.c, mọi người đều trông thấy rồi, dấu vân tay của tôi lưu trên vai cái xá.c, nhưng tôi không phải kẻ giế.t người.” “Tôi kéo chân phải, những chỗ khác tuyệt đối không có dấu vân tay của tôi, tôi xin thề với trời.” Tên vô lại giả làm người có chuyên môn, nói đại mấy câu, không ngờ lại khiến cho bọn họ sợ mất hồn.
Tôi hỏi: “Mọi người kéo xá.c để làm gì? Ai làm?” Vừa hỏi xong, mấy người ban nãy còn vội tẩy trắng cho bản thân đều im bặt, có người khẽ giơ ngón tay lên, chỉ vào một tên vô lại trong số đó. Tôi trợn mắt hỏi: “Anh là kẻ đầu têu? Anh tên là gì? Tại sao lại tự tiện xê dịch xá.c?” Tên vô lại đó sợ tái cả mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi không…… không đầu têu, là mọi người cùng nhau làm, lò…… lò gạch tối quá, mọi người cùng nhau kéo thứ đó ra bên ngoài, mượn ánh sáng để nhìn rõ mặt, cảnh…… cảnh sát các cô khi đến không phải cũng xá.c nhận danh tính của nạn nhân trước hay sao?”
Bất luận thế nào, th.i th.ể nữ này xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như thế, khả năng bị hiế.p giếp là rất lớn, hơn nữa mấy tay vô lại rỗi hơi này và những người giúp dịch chuyển xá.c kia đều không thể loại ra khỏi diện tình nghi. Lý Cường và Vu Ngân Bảo đều nhận thức được điểm này, chia nhau ra hỏi và ghi chép lại tên tuổi và danh tính của bọn họ. Ba chúng tôi đều đồng ý rằng, trước mắt có thể xá.c định đây là một vụ án mạng bất thường, cần lập tức thông báo cho Sở thành phố và Sở huyện.
Lúc này tôi mới bắt đầu quan sát kỹ bề ngoài của th.i th.ể. Vừa liếc nhìn một cái, đã thấy lạnh sống lưng. Trên mặt th.i th.ể nữ đầy những vết má.u dài mảnh, nhìn bộ dạng có vẻ như bị một loài động vật nào đó cào nát. Mí mắt, cánh mũi, môi trên môi dưới đều bị xé rách, lông mày cũng bị rút một nửa, điều đó khiến cho con mắt trắng xám và hàm răng hơi tức giận của cô ấy nhô ra bên ngoài, cả khuôn mặt trông thật dữ tợn và đáng sợ. Th.i th.ể người phụ nữ mặc một chiếc áo bông kiểu Trung màu đỏ thẫm, vạt áo phanh ra, để lộ chiếc áo lót màu hồng đào bên trong, quần áo ngoài việc bị bám một ít bùn trên mặt đất ra, thì cũng coi là gọn gàng sạch sẽ. Quần bị tụt xuống mắt cá chân, phần thân dưới trần truồng. Dưới chân đi một đôi giày da màu đen hẵng còn mới, mặt giày có vài chỗ bị tróc sơn, có vẻ được tạo thành khi th.i th.ể bị lôi kéo trên mặt đất. Do thời tiết giá rét, th.i th.ể nữ vẫn chưa bị phân hủy, không ngửi thấy mùi tử thi.
Hiện trường đã bị phá hoại, không còn giá trị thu thập chứng cứ. Tôi và Lý Cường thương lượng với nhau, đem th.i th.ể đến đồn cảnh sát rồi nghiên cứu bước xử lý tiếp theo. Lý Cường khó xử đáp: “Đồn cảnh sát không có chỗ để đặt xá.c, nếu miễn cưỡng đặt ở nhà kho, nửa ngày thôi sẽ bốc mùi, mà cái mùi ấy thì còn lâu mới hết, sao mà làm việc được.” Tôi hỏi: “Chẳng nhẽ thôn Đại Oa chưa từng xảy ra vụ án mạng nào? Những th.i th.ể cần được giải phẫu trước đây đều được đưa đến chỗ nào để xử lý?” Lý Cường đáp: “Án mạng đương nhiên là đã có, chủ yếu là ẩu đả đánh nhau dẫn đến chế.t người, nhân chứng vật chứng đều có, vụ án đơn giản minh bạch, không cần phải giám định th.i th.ể, thường là người thân không có ý kiến, đưa thẳng đến lò hỏa táng. Th.i th.ể nào mà có tranh cãi sẽ được đưa đến Sở huyện để xử lý.” Tôi hỏi: “Từ đây đến Sở huyện cũng mất 2 tiếng đi xe chú nhỉ? Nếu chở th.i th.ể qua, thì một số công tác đằng sau, như người nhà nhận xá.c, nhân chứng vật chứng, v.v……, cũng phải bàn giao cho Sở huyện làm, không những phiền phức, mà giao thông còn bất tiện, e là sẽ làm lỡ thời gian phá án.” Lý Cường xòe hai tay đáp: “Với điều kiện ở đây, chẳng còn cách nào khác.”
Đang nói, đám đông ồn ào ngoài kia bỗng dưng im ắng, có người đang thì thầm, dần dần lặng ngắt như tờ. Chúng tôi ở trong lò gạch nhận ra sự khác thường, nhìn ra bên ngoài, trông thấy đám đông trước đó còn bu kín đến mức không để lọt một khe nước chảy, bỗng tự động dạt sang hai bên, chừa ra một lối đi hẹp, ánh mắt chăm chú dõi theo một người đang bước về phía lò gạch. Tôi vừa nhìn đã nhận ra cái cậu thanh niên có làn da rám nắng ấy, chính là người mà lần trước chúng tôi đã bắt gặp ở trước cửa nhà của mẹ Tứ Bình, Trương Phàm. Trương Phàm là anh trai ruột của Trương Phương, còn Trương Phương thì đã mất tích mười mấy ngày nay, cộng thêm việc nhiều người trông thấy th.i th.ể đều cho rằng nó rất giống với tướng mạo của Trương Phương, nên hẳn cậu ta đến đây để nhận xá.c.
Nếu có thể nhanh chóng xá.c định được danh tính của nạn nhân thì là chuyện tốt, nhưng mặt của nạn nhân đã bị hủy hoại nhìn không ra hồn người nữa rồi, dù có là anh ruột, e cũng khó mà xá.c nhận một cách chắc chắn. Trương Phàm vác bộ mặt tối sầm bước lại gần chúng tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào th.i th.ể nằm trên mặt đất, nét mặt càng lúc càng trầm trọng, vành mắt dần dần ửng đỏ.
Lý Cường tiên phong mở lời: “Trương Phàm, xin đừng vội đau buồn, cậu nhìn thật kỹ xem, mặt người đó đã bị thứ gì cào rách rồi, đừng có nhận lầm đấy.” Nước mắt Trương Phàm tuôn trào: “Chú Lý, thân hình với cách ăn mặc này đều trông rất giống với em gái cháu, nhưng khuôn mặt ấy……, thật là nghiệt ngã, tại sao người chế.t rồi còn bị hành hạ đến như thế?” Tôi nói: “Cậu nhìn kỹ lại đi, như này rất khó nhận chuẩn, ngộ nhỡ nhìn nhầm thì công tác điều tra của cảnh sát sẽ bị chệch hướng, đối với chính Trương Phương mà nói thì lại càng là chuyện lớn sống còn.” Trương Phàm lấy một chiếc khăn giấy từ trong túi áo ra để lau nước mắt, nghẹn ngào đáp: “Tôi cũng không dám chắc một trăm phần trăm, nhưng trên người em gái tôi có hai ký hiệu, không thể nhận nhầm được. Một là ở dưới ngực phải có một vết bớt đỏ hình trăng khuyết, to bằng một ngón tay. Còn cái nữa là ở xương bả vai bên trái có một vết sẹo, dài gần 2cm, do hồi nhỏ con bé ngã vào gờ đá mà thành. Nghe nói chị đây là bác sĩ pháp y từ thành phố xuống, vậy chị hãy giúp tôi nhận định xem, em gái tôi số khổ, từ nhỏ đã không được bố mẹ yêu thương, lớn lên rồi vẫn gặp bất hạnh, tôi làm anh, hận nỗi không thể xuống dưới đó để chăm sóc cho nó.” Chưa dứt lời, cậu ta lại không ngừng lau nước mắt.
Tôi và Lý Cường, Vu Ngân Bảo thương lượng với nhau, đều nhất trí sẽ cố xá.c định danh tính nạn nhân nhanh nhất có thể, nhằm tiện cho bước xử lý th.i th.ể tiếp theo. Lý Cường bước đến cửa lò gạch, đuổi đám đông lùi lại mấy mét, đảm bảo cho người có thị lực tốt nhất cũng không nhìn rõ cái xá.c lõa thể ở trong lò gạch. Dưới sự trợ giúp của Vu Ngân Bảo, tôi đã lật được chiếc áo lót màu hồng đào của th.i th.ể nữ lên, sau đó cở bỏ áo ngực màu xám bạc, chính tại góc dưới bầu ngực phải, một chiếc bớt màu đỏ hình trăng khuyết đập thẳng vào mắt, màu sắc tươi sáng, không vì chủ nhân của nó nằm phơi xá.c giữa chốn đồng không mông quạnh mà bạc màu. Tim tôi đập mạnh một cái, đặc trưng diện mạo riêng biệt này, rất khó trùng với người khác, th.i th.ể này chắc đến chín phần là Trương Phương. Trương Phàm không dám nhìn thẳng vào cái xá.c, quay đầu liếc nhìn ra chỗ khác, anh mắt của tôi và cậu ta chạm nhau, tôi gật đầu, Trương Phàm sụp đổ, phát ra một tiếng thét bi ai, khóc như điên dại. Tiếng khóc của cậu ta vừa cất lên, bên ngoài lò gạch lập tức trở nên ồn ào, như thể có người cất tiếng than từ tận đáy lòng: Đoán không sai mà, quả nhiên nạn nhân là Trương Phương.
Dưới sự hỗ trợ của Vu Ngân Bảo, chúng tôi lật th.i th.ể lại, kiểm tra xương bả vai bên trái, quả nhiên có một vết sẹo lồi cong như con giun, nằm bên cạnh một vết hoen tử thi màu tím thẫm, trông thấy mà sợ. Dù người thân của nạn nhân bây giờ đang đắm chìm trong nỗi bi thống cực đại, chúng tôi vẫn phải miễn cưỡng bắt cậu ta kiểm chứng lại vết sẹo ấy, nhằm đảm bảo danh tính của nạn nhân không có sai sót.
8.
Sáng ngày 20 tháng 2 năm 2003. Trời âm u.
Sở cảnh sát huyện Đại Oa.
Tôi và bác sĩ pháp y Trần Kiến Đức của Sở huyện cùng nhau tiến hành giám định th.i th.ể của Trương Phương.
Trần Kiến Đức không phải là bác sĩ pháp y chuyên trách, công việc chủ yếu của anh ta là Chủ nhiệm ngoại khoa của Bệnh viện Nhân dân huyện, khi nào cảnh sát cần thì sẽ thay bác sĩ pháp y làm việc. Ở trong huyện, anh ta là con dao số 1 trong lĩnh vực phẫu thuật ngoại khoa, nhưng chưa được huấn luyện pháp y chuyên nghiệp, vẫn còn lạ lẫm với việc giám định th.i th.ể, nên đã không khách sáo mà đẩy công việc giám định th.i th.ể cho tôi, còn anh ta đứng bên cạnh để hỗ trợ. Vu Ngân Bảo đã trở về Sở Nguyên từ tối hôm qua, Sở thành phố thông báo cho tôi sau khi hỗ trợ Sở huyện giám định th.i th.ể xong phải lập tức trở về, để cho Sở cảnh sát huyện Đại Oa độc lập làm án.
Trước ngực, sau lưng, phần mông và đùi của th.i th.ể này đều có những vết hoen tử thi màu tím thẫm, vết hoen ở trước ngực và mép trong của đùi rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ khó mà thấy được. Còn màu sắc của vết hoen ở lưng và mông lại rất đậm, rạch ra thì thấy có má.u chảy. Giác mạc của nạn nhân vẩn đục, đầy đốm trắng, đồng tử giãn nở. Dựa vào đây có thể phán đoán thời gian nạn nhân bị hại nằm trong khoảng 20 đến 30 tiếng, hơn nữa sau khi bị hại th.i th.ể đã bị lật chuyển.
Màng trinh của nạn nhân đã bị rách từ lâu, nhưng không thấy vết thương mới, trong âm đạo cũng không phát hiện tinh dịch. Điều đó đã khiến cho nghi ngờ nạn nhân bị hiế.p giế.t đã mất đi căn cứ xá.c thực. Nói cách khác, cho dù hung thủ có động cơ xâm hại, thì trong quá trình gây án vì một lý do nào đó mà chưa thực hiện được hành vi cưỡng bức hoặc việc phạm tội bị bỏ dở.
Dạ dày của nạn nhân đầy ụ, thức ăn trong dạ dày ở dạng dưỡng chấp, qua hóa nghiệm phát hiện có thành phần của cá cơm đuôi côn, thịt lợn, cải trắng, cơm, chứng tỏ nạn nhân trước khi bị hại một tiếng đã ăn rất nhiều.
Nguyên nhân dẫn đến cái chế.t khá rõ ràng. Cổ nạn nhân có một vết siết rộng khoảng một ngón tay, lớp da ở phần rãnh bị bong tróc, lớp thịt hạ bì chảy má.u, tuyến giáp trạng (Tuyến giáp trạng là một tuyến nội tiết quan trọng điều hòa nhiều hoạt động sinh trưởng và phát triển của cơ thể) và niêm mạc yết hầu có ổ xuất huyết, sụn giáp trạng và sụn khí quản bị gãy. Ngoài ra th.i th.ể không có vết thương ngoài, cơ quan nội tạng không bị tổn thương, không có triệu chứng trúng độc. Có thể xá.c định nạn nhân bị siết cổ bằng dây đến chế.t.
Ngũ quan của nhạn nhân bị cào rách hoàn toàn, không thể nhận dạng. Dựa vào hình thái của vết thương để phân tích, vết cào do móng vuốt của động vật họ mèo tạo nên. Xung quanh thôn Đại Oa có mèo hoang chó hoang ẩn hiện, tôi đã nghe được tin đồn ấy từ lâu, nhưng nạn nhân chỉ có phần mặt là bị thương nghiêm trọng, phần thân dưới trần truồng lại không có bất cứ vết cào nào. Chả nhẽ khuôn mặt của nạn nhân đã gây kinh sợ cho con thú đó, nên mới bị nó công kích?
Tôi đem cất quần áo trên người th.i th.ể đi. Kiểu dáng, nhãn hiệu và giá cả của những bộ quần áo này, đối với phụ nữ thôn Đại Oa mà nói, đều khá tân thời và đắt đỏ, không kém gì khẩu vị ăn mặc của gái thành phố, có thể thấy khi còn sống Trương Phương là một người rất chú trọng đến việc ăn mặc. Điều duy nhất khiến tôi thấy kỳ lạ là, tất dưới chân th.i th.ể bị đeo sai, không phải cùng một đôi, một chiếc màu xám thẫm, một chiếc màu xám nhạt. Có thể khi còn sống Trương Phương khá cẩu thả trong những chi tiết sinh hoạt? Hoặc trước khi bị hại gặp phải một chuyện gấp nào đó khiến cô ta vội đến mức đi sai tất?
Tôi viết kết quả giám định th.i th.ể thành bản báo cáo, nộp cho Sở Cảnh sát huyện Đại Oa, sau đó lên xe trở về Sở Nguyên.
Trước khi rời đi, tôi gọi điện cho Lý Cường: “Chú lập tức thả Mạch Dã đi, khi Trương Phương bị hại, anh ta vẫn đang bị chú nhốt ở đồn cảnh sát đó. Nếu người ta mà làm căng là chú không gánh nổi đâu.”
Lý Cường ở đầu dây bên kia rầu rĩ đáp: “Thả từ lâu rồi, chú đã mua quà để tạ lỗi với cậu ta, cậu ta tâm trạng không tốt, cũng chẳng thèm quan tâm đến chú.” Lý Cường là người như vậy, thực tâm thực ý, bụng dạ ngay thẳng, nếu đã đắc tội với ai, những người hiểu chú ấy thường sẽ không quá tính toán.
9.
Chiều ngày 1 tháng 3 năm 2003. Gió to.
Đại đội trọng án Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Sau khi trở về Sở Nguyên bị công việc đeo bám, tôi cũng chả hỏi han gì đến vụ án Trương Phương bị hại. Dù sao đó cũng là việc của Sở huyện Đại Oa, Sở thành phố Sở Nguyên với nó chỉ có quan hệ chỉ đạo nghiệp vụ, không có quyền quản lý trực tiếp.
Từ khi trở về từ thôn Đại Oa, chớp mắt cái đã hết một tuần, sáng hôm đó đang có việc ở Đại đội trọng án thì bắt gặp Thẩm Thư, mới nói lại về vụ án đó. “Nghe chú ba tôi kể, Sở Cảnh sát huyện Đại Oa đã phái một tổ chuyên án đồn trú ở thôn Đại Oa, điều tra được rất nhiều nghi phạm, kể cả mấy tên vô lại đứng la ó ở hiện trường, nhưng vụ án vẫn chưa có tiến triển.” Tôi nói.
Thẩm Thư đáp: “Trên tuần báo của Văn phòng tỉnh cũng có nhắc tới vụ án này. Thoạt nhìn thì có vẻ là một vụ án giế.t người bình thường, nhưng tôi nghĩ bên trong có rất nhiều điểm nghi vấn, e là vụ án này phức tạp hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Đầu tiên, động cơ cưỡng hiế.p giế.t người vẫn chưa lý giải được, theo quan sát của tôi, nó giống một hiện trường được hung thủ ngụy tạo hơn. Cho nên, phạm vi điều tra cần phải được mở rộng.”
Tôi đồng ý nói: “Đây cũng là cách nhìn nhận của tôi. Mặt trước và sau của th.i th.ể đều có những vết hoen tử thi, chứng tỏ nạn nhân sau khi bị hại đã bị lật chuyển. Khi chúng ta phát hiện ra cái xá.c, nó đang ở tư thế nằm ngửa, vết hoen ở sau lưng thâm, còn vết hoen ở phía chính diện lại rất mờ, chứng tỏ khi vừa bị hại cái xá.c ở tư thế nằm sấp, vài tiếng đồng hồ sau, hung thủ đã xê dịch th.i th.ể, đặt nó nằm ngửa lên, đồng thời tụt quần nạn nhân xuống, ngụy tạo thành hiện trường một vụ cưỡng hiế.p giế.t người. Trên thực tế, trong âm đạo của nạn nhân không có dấu vết lưu lại của tinh dịch, cũng không có vết thương mới, chứng tỏ hung thủ không hề có ý đồ cưỡng hiế.p hay dâ.m ô.”
Thẩm Thư chăm chú lắng nghe, gật đầu đáp: “Kết quả giám định th.i th.ể lại càng kiểm chứng được suy đoán này. Trên tuần báo của Văn phòng tỉnh, có hình ảnh của hiện trường xảy ra vụ án. Chính ngay bên cạnh lò gạch nơi phát hiện ra th.i th.ể, ở hai phía mỗi bên đều có một cái lò gạch bỏ hoang. Cái ở giữa là nông nhất, dễ đập vào mắt nhất, hơn nữa vị trí đặt th.i th.ể cũng khá gần với cửa lò gạch. Nếu như hung thủ vứt th.i th.ể ở hai cái lò gạch còn lại, hoặc ở nơi sâu nhất trong cái lò gạch này, có khi một hai năm sau cũng không bị ai phát hiện. Người dân ở thôn Đại Oa có lẽ đều nắm khá rõ tuyến đường đi lại của người chăn dê, cách vứt xá.c kiểu này giống như cố ý để cho người chăn dê kia phát hiện vậy. Nếu đứng trên lập trường của hung thủ để tư duy, đương nhiên cái xá.c bị phát hiện ra càng muộn thì hung thủ càng có lợi. Cho nên, cách làm của hung thủ rất bất thường, nhất định là hắn có ý đồ khác.”
Tôi hơi tỏ ra lo lắng, bảo: “Nghe nói Sở Cảnh sát huyện Đại Oa vẫn cứ cho điều tra theo hướng một vụ án cưỡng hiế.p giế.t người, đối tượng điều tra cũng đều là những người có tiền án tiền sự và những kẻ vô công rồi nghề trong xã hội, e là phương hướng điều tra có sai sót, càng dốc sức thì lại càng rời xa chân tướng.”
Thẩm Thư đáp: “Vụ án này nếu không tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, manh mối sẽ bị thời gian làm cho phai mờ, độ khó của việc điều tra sẽ tăng thêm, cuối cùng khó tránh khỏi trở thành án chế.t, dưới tình hình cảnh sát Sở Nguyên không tiện nhúng tay trực tiếp vào, cô đừng ngại thông qua chú ba của mình để tiết lộ lối tư duy phá án của chúng ta, nếu gây được tác dụng tham khảo thì là tốt nhất. Còn một điểm nữa, Trương Phương trước khi bị hại đã mất tích nửa tháng, mà th.i th.ể của cô ấy cuối cùng lại được phát hiện ở thôn Đại Oa. Vậy trong khoảng thời gian đó cô ấy đã ẩn náu ở đâu? Nhẽ nào chưa từng rời khỏi thôn Đại Oa? Cô ấy chủ động trốn, hay bị uy hiế.p phải biến mất? Đây đều là những mấu chốt của việc điều tra, giải đáp được những câu hỏi này, vụ án cũng sẽ được phá một nửa.”
Sau khi tôi ra khỏi Đại đội trọng án, liền gọi cho Lý Cường, truyền lại ý của mình và Thẩm Thư cho chú ấy. Lý Cường nói ồm ồm trong điện thoại: “Từ lúc cháu đi là chú không nhúng tay vào vụ án ấy nữa, trên huyện người ta phái tổ chuyên án đến đồn trú ở thôn mười ngày nay rồi, mấy người trong thôn từng có tiền án tiền sự mấy nay đều sợ chế.t khiế.p không dám ló đầu ra khỏi nhà.”
10.
Sáng ngày 8 tháng 3 năm 2003. Tuyết lớn.
Đồn trú lâm thời của tổ chuyên án điều tra vụ th.i th.ể nữ ở thôn Đại Oa.
Vụ án th.i th.ể nữ ở lò gạch là vụ án được Văn phòng Cảnh sát tỉnh giám sát, điều tra đã lâu nhưng chưa có kết quả, Văn phòng tỉnh kiến nghị Sở thành phố Sở Nguyên cung cấp viện trợ, đồng thời nhấn mạnh trong quá trình làm án cố gắng hết sức để phối hợp nhịp nhàng với Sở Cảnh sát huyện Đại Oa. Trước giờ Sở Cảnh sát thành phố luôn coi kiến nghị của Văn phòng tỉnh là mệnh lệnh để chấp hành, thế là, tôi và Thẩm Thư, Quản Nguy, Vu Ngân Bảo, 4 người xuất phát từ sáng sớm, đội nắng đội gió để đến thôn Đại Oa. Lúc này, đã hơn nửa tháng kể từ ngày phát hiện ra th.i th.ể nữ ở lò gạch.
Chúng tôi trước hết phải tiếp xúc với tổ chuyên án của Sở Cảnh sát huyện Đại Oa. Người đảm nhận vai trò tổ trưởng tổ chuyên án là Trương Thao Quang, Đại đội trưởng Đại đội Cảnh sát hình sự Sở huyện. Anh ta tầm 26 – 27 tuổi, sau khi tốt nghiệp Đại học chuyên ngành thăm dò địa chất, vào làm cho Đại đội Bảo vệ an ninh Quốc gia của Sở Cảnh sát huyện, chưa được 2 năm đã được đề bạt lên làm Đại đội trưởng Cảnh sát hình sự, trong khoảng thời gian này còn được cấp công quỹ để học lên Thạc sỹ, nghe nói là có người chống lưng, sẽ còn nhanh chóng thăng quan tiến chức, ở huyện anh ta đến cả Bí thư Huyện ủy cũng phải kính nể đến ba phần.
Trương Thao Quang không có thiện chí với chúng tôi cho lắm, không biết có phải vì ghen ghét Thẩm Thư, một người cùng trang lứa với anh ta nhưng lại có danh tiếng tốt hay không. Tuy nhiên, Trương Thao Quang xuất thân từ tầng lớp quan “cáo già”, từ khi hiểu chuyện đã nghe quen tai, nhìn quen mắt cái sự giả dối và xảo trá của chốn quan trường, trong lòng dù có ghét đến đâu cũng không để lộ ra mặt, anh ta nắm chặt lấy tay của Thẩm Thư rồi nở nụ cười rạng rỡ: “Thẩm đội trưởng, sớm biết các anh sẽ đến, tôi mong ngóng vô cùng. Anh là Trạng nguyên trong lĩnh vực này của chúng ta, danh tiếng như sấm bên tai, anh đến rồi, vụ án này coi như đã phá được một nửa.” Không biết Thẩm Thư có tận hưởng cái sự xu nịnh này hay không, dù sao thì tôi nghe thấy mà rợn hết cả người, bí bách không thốt nên lời. Vậy mới nói, không phải ai cũng có tố chất làm quan liêu, bởi rất ít người có thể nói chuyện buồn nôn mà mặt không biến sắc như anh ta, chứ đừng nói đến việc vừa cười đã quay lưng lại đâm nhau một nhát, muốn làm vậy thì lương tâm phải bị giế.t chế.t một cách triệt để.
Thẩm Thư trong cứng ngoài mềm, cũng biết đi với bụt thì mặc áo cà sa mà đi với ma thì mặc áo giấy. Vì tính xảo quyệt này của cậu ta, mà trong hai năm đầu làm việc chung với cậu ấy tôi đã từng nảy sinh hiềm khích, mãi đến sau này đã hiểu và công nhận sự kiên định và chính nghĩa không thể lay động trong nội tâm Thẩm Thư, mới hoàn toàn tin tưởng cậu ta.
Thẩm Thư và Trương Thao Quang hàn huyên mấy câu, bầu không khí hiện ra thật thắm thiết, người ngoài nhìn vào cứ ngỡ là người tài yêu mến người tài. Nhưng trong lúc Trương Thao Quang giới thiệu về tiến trình điều tra vụ án, ngữ khí lại vô cùng cứng rắn, không cho phép sự nghi ngờ: “Đã cho điều tra hơn 30 nghi phạm, sàng lọc từng người một, yêu cầu họ khai báo thành thực hành tung của mình trước và sau khi xảy ra vụ án, ghi chép lại một cách đầu đuôi ngọn ngành, ít nhất phải có một người không phải người thân đứng ra làm chứng. Hễ không có nhân chứng, sẽ cho là nghi phạm trọng điểm để xử lý. Trước mắt có một người khả nghi nhất, tôi chuẩn bị tập trung lực lượng lên người hắn ta để thu được đột phá, người này chính là người chăn dê đã phát hiện ra th.i th.ể.”
Thẩm Thư hỏi: “Quan Thượng Võ? Ông ta là người báo án mà.” Trương Thao Quang cười ha ha rồi vỗ tay đôm đốp: “Thẩm đội trưởng cao kiến, cái người tên Quan Thượng Võ này rất khả nghi. Đầu tiên, ông ta là người báo án, cái chiêu trò vừa đánh trống vừa la làng chúng ta đã gặp nhiều rồi, người báo án lúc nào cũng là đối tượng tình nghi số một; Thứ hai, Quan Thượng Võ 40 tuổi mà vẫn độc thân, sống một mình trong gian nhà đất, cực kỳ tẻ nhạt, ông ta có thể không thèm muốn phụ nữ hay sao? Thứ ba, cũng là cái quan trọng nhất, ông ta không có người làm chứng cho chứng cứ ngoại phạm của mình. Tổng hợp ba điểm này lại, Quan Thượng Võ có thời gian, động cơ và điều kiện gây án. Hiện tại ông ta đã bị tôi bắt giữ, nhưng ông ta rất cứng mồm cứng miệng, kiểu gì cũng không chịu khai ra. Theo tôi thấy, chỉ cần tăng lực thẩm vấn, sợ gì ông ta không nhận tội.”
Không biết những lời này đã kích động thế nào đến Thẩm Thư, còn tôi khi nghe xong thì toàn thân lạnh toát. Loại suy đoán chủ quan mạnh mẽ không cần dựa vào sự thực này, vu oan giá họa, sẽ gây ra không biết bao nhiêu vụ án oan. Cái tăng lực thẩm vấn mà anh ta nói, là thứ thủ đoạn thế nào đây? Bức cung? Dưới áp lực tinh thần và sự khổ sở về thể xá.c, một cổ hai tròng, nghi phạm thường sẽ không chịu được mà đành nhận tội, nhưng những lời khai ấy có đáng tin hay không? Đừng nói tới việc bằng chứng phạm tội của người chăn dê tên Quan Thượng Võ kia sẽ không được thành lập, cứ cho là ông ta đáng nghi thật, thì cách làm của Trương Thao Quang đã vi phạm nghiêm trọng trình tự làm án.
Thẩm Thư im lặng phút chốc, không tỏ thái độ, nói: “Chúng tôi vừa đến, vẫn chưa nắm được tình hình, trước hết hãy đi quanh thôn, tiện đường xem lại hiện trường vụ án, trở về chúng ta sẽ bàn tiếp, tranh thủ thống nhất ý kiến đôi bên, công việc sau đó mới dễ làm.” Trương Thao Quang cười đáp: “Thẩm đội trưởng ngựa xe mệt mỏi, đến cơm còn chưa kịp ăn đã bắt đầu công việc rồi, rất đáng để chúng ta học hỏi.” Thẩm Thư cũng cười coi như đáp lại, đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói: “Đầu óc tôi thật là, phòng làm việc của Sở thành phố biết tôi đến huyện, nên có nhờ tôi giao lại cho Sở huyện một tập văn kiện, là tinh thần của cuộc họp mới nhất của Bộ Công an về việc cấm bức cung khi thẩm vấn, tôi vội đi quá nên quên mang theo mất rồi, hay là tôi cho người mang đến dùm nhé?”
Trương Thao Quang đơ ra một lát, đáp: “Không cần phiền phức vậy đâu, tập văn kiện đó Văn phòng tỉnh đã cho truyền đạt rồi, tôi làm xong vụ án này, trở về sẽ tổ chức cho cán bộ cảnh sát học tập theo.” Khuôn mặt anh ta thoáng ánh lên một tia khó xử.
[Còn tiếp]