Những người xung quanh tôi đều có thể nằm trong khoảng trên 100.
Điều kỳ lạ là, tôi quen vài người bạn rất thông minh, lúc chơi cờ lại đánh cờ lung tung. Tôi đặt một quân mắt nhỏ 3.3 rất dễ thấy, ngay cả tên ngốc cũng nhìn ra được, những người vô cùng thông minh đó lại không nhìn ra, như thể bị mù vậy. Không phải bọn họ đang nhường tôi, tôi đã thử rất nhiều lần, bọn họ đúng là không nhìn ra được. Thật lạ lùng.
Lúc nhỏ tôi không hiểu các khái niệm quy nạp lắm, có nhiều việc tương tự nhau, người khác có thể tổng kết lại thành một, tôi xem ra thì vẫn như cũ là từng sự việc tách biệt nhau. Ví dụ như quả táo đỏ, quần áo đỏ, cặp sách đỏ, mặt đỏ, bạn có thể khái quát lại là “đỏ”, nhưng tôi không khái quát lại được. Không phải là ý nói tôi bị mù màu, tôi có thể nhìn thấy màu đỏ, nhưng không thể khái quát màu đỏ trừu tượng từ các sự vật. Nhưng mà sau này lớn lên, khoảng sau mười mấy tuổi dần dần tôi đã hiểu ra rồi.
Những ngày ấy không thể hiểu được cách khái quát vấn đề, tôi thường sẽ nói một số chuyện tôi thấy rất hợp lý, nhưng người khác nhìn vào lại thấy rất nhảm nhí, chẳng hạn như nói: “Bỏ gạo vào nồi nấu, nấu xong thì thành gạo nếp”. Bởi vì tôi tưởng rằng gạo nếp chính là gạo dẻo cơ đấy! Sau này mới biết gạo dẻo là bởi vì sự hồ hóa tinh bột. Tinh bột có lẽ là đường đa dạng chuỗi, phân tử nước chạy vào trong phân tử tinh bột, lúc đầu tinh bột sắp xếp rất có trật tự, sau khi hồ hóa nó trở nên lộn xộn, lực tác dụng giữa các phân tử trở nên mạnh hơn. Hồi nhỏ không thể hiểu được quá trình này, cứ tưởng bất kì hạt nhỏ màu trắng tròn tròn nào cho vào nước rồi thêm nhiệt độ thì đều sẽ biến thành gạo dẻo.
Tôi còn khá là chậm chạp, chính là nói, tôi xem cái gì thì cũng đều xem với tốc độ bình thường, nhưng người khác lại cảm thấy tôi làm bất cứ việc gì cũng chậm chạp. Ví dụ như khi nói chuyện, bọn họ đều nói tôi nói chuyện cứ nói từng chữ từng chữ một. Lúc tôi nói tự tôi lại không cảm thấy như vậy, người khác ghi âm lại thì tôi mới nhận ra, đúng thật, tôi nói chuyện chậm quá.
Lúc nào cũng có người chọc tôi, chẳng hạn, vèo một cái giơ tay chọc vào mắt của tôi, sau đấy thu tay về. Lúc tôi tránh thì bọn họ liền cười, bảo: “Tớ rút tay về rồi cậu mới tránh”.
Bọn họ nói tròng mắt của tôi không biết chuyển động, lúc nào cũng có người quơ quơ tay trước mặt tôi, tưởng tôi không nhìn thấy. Tuy tôi có hơi ngốc, nhưng đâu có mù đâu!
Tôi rất hay liên tưởng, có lúc có một số chuyện, tôi liên tưởng, rồi nói cho người khác nghe, người ta liền cảm thấy rất kỳ quặc, tại sao có thể liên tưởng hai chuyện này thành một chứ. Tôi cũng không nói rõ được. Ví dụ hôm nay lúc tôi ăn cơm nghe người khác kể một câu chuyện, tôi nói chuyện này làm tôi nhớ lại một câu chuyện rất thú vị, tôi bèn kể lại câu chuyện thú vị mà tôi đọc được trên Zhihu. Bọn họ chẳng ai cười cả, còn hỏi tôi câu chuyện này là thật hay giả vậy. Ban đầu tôi định nói, thật hay giả cũng chẳng sao cả, dù sao thì nó buồn cười là được. Nhưng chẳng hiểu làm sao lại bị bọn họ đưa đi quá xa, phải tranh luận với bọn họ cả buổi về vấn đề chuyện này là thật hay giả.
Trí nhớ của tôi cũng rất kém, câu chuyện thú vị đó vừa nãy tôi hồi tưởng lại, giờ lại không thể nhớ nổi. Nhưng có một số chuyện tôi lại có thể nhớ mãi, chẳng hạn như hồi còn bé tí nhìn thấy trên tường có một con sâu, mỗi lần tôi thấy đều dùng tay bắt, lúc bắt mới biết nó chỉ là một vết nứt trên tường thôi.
Nhắc đến vết nứt, tôi luôn không phân biệt rõ được đâu là lồi đâu là lõm. Tôi có một cái bát gỗ mà tôi vô cùng thích, vân gỗ trên bát rất đẹp, sờ ra được từng vân một. Tôi đưa nó cho rất nhiều người xem, để bọn họ giúp tôi sờ thử vân gỗ kia, màu đậm là lõm màu nhạt là lồi, hay là màu đậm lồi màu nhạt lõm. Nói sao nhỉ, có lúc tôi sờ nó là lồi, có lúc lại sờ thấy lõm. Thật là lạ.
Dù gì thì làm một tên ngốc cũng là chuyện rất thú vị. Bởi vì tên ngốc cũng sẽ không ngốc mãi, cũng có lúc tôi đột nhiên thông minh hơn, làm mọi người xung quanh phải giật mình. Bọn họ luôn hỏi tôi nhiều vấn đề, tuy hầu như lúc nào tôi cũng nói hươu nói vượn, nói tràng giang đại hải. Nhưng bọn họ rất kiên trì, hy vọng nghe thấy tôi tình cờ xuất khẩu thành thơ một lần. Hình như có lần tôi giải thích cho bọn họ tại sao đất nước nên tăng tỷ lệ dự trữ vàng, về cơ bản hầu như không khác gì với ý trên ti vi sắp nói, bọn họ liền vô cùng kinh ngạc.
Nhưng sự thông minh của tôi chỉ lóe lên trong chớp mắt, nếu bây giờ bắt tôi nói, cái gì là vàng dự trữ tôi cũng không nói được. Tôi chính là lúc này lúc kia vậy đấy.