Nay mình và n.y cãi nhau, nói chung cũng chỉ vì 1 lý do bé tí tẹo xong chuyện bé xé ra to. Nhiều lúc mình nghĩ yêu nhau 4 năm rồi mà có những chuyện cỏn con như vậy cũng căng thẳng rồi giận dỗi nhau được. Mình cũng biết lỗi, ghé qua quán trà sữa, mua 2 cốc trà sữa, 1 cốc cho mình, 1 cốc cho n.y nhưng mua xong gọi n.y thì n.y nói:
– Em ko có ở phòng đâu, đừng qua làm gì, em với Vân đi chơi rồi! Em vẫn còn giận anh, anh ko phải làm gì đâu!
Rồi lại to tiếng với mình…mình cũng thấy nản. Đi làm dịch dã, rồi áp lực công việc, áp lực đồng tiền, làm xong về nghỉ ngơi chỉ muốn gặp n.y 1 chút thì 2 đứa lại giận dỗi, cãi nhau…
Đang ko biết nên làm gì thì mình dừng đèn đỏ, chợt thấy đối diện bên đường có 1 bé trai ăn mặc trông thiếu thốn, ko có áo khoác để mặc, ngồi co ro cạnh 1 đống bìa giấy và chai lọ…đèn xanh, mình đi qua rồi nhưng lúc đó nghĩ thấy thương em nên quay đầu xe, rẽ vào chỗ em:
– Bé ơi, em uống trà sữa ko, anh cho 1 cốc này.
Ban đầu đứa bé nhìn mình với ánh mắt ngơ ngác, 1 chút sợ hãi vì sợ mình là người lạ hay sao ấy…bé ko nói gì, thì mình nói tiếp:
– Ko phải sợ đâu, anh mua 2 cốc, anh uống hết 1 cốc thôi, cho em 1 cốc. Mà em ăn gì chưa?
Vì lúc ấy đã 6r tối nên mình hỏi, thì bé nhìn mình lắc đầu, mình liền để lại 1 cốc rồi:
– Anh để lại 1 cốc cho em, chờ tí anh mua cho cái bánh ăn nhé, ở đây anh mua cho.
Mình liền chạy ra quán bánh mì, xôi với bánh bao, mình mua 1 suất xôi, 1 bánh mì, 1 bánh bao, xong quay lại thì thấy đứa bé đã cắm ống hút, uống cốc trà sữa mình để lại rồi…
– Anh mua cho 1 cái bánh bao, 1 bánh mì và 1 xôi, ăn nếu còn thì để lại bữa khác ăn nhớ.
Bé nhìn mình cười rồi:
– Em cảm ơn ạ.
Mình hỏi tiếp:
– Bố mẹ em đâu.
Em vô tư trả lời:
– Bố em chết rồi ạ, mẹ em đi nhặt thêm chai lọ ạ.
Nghe câu ấy mình lại càng thấy thương em hơn…chẳng biết nói gì nữa, mình lấy trong ví mình ra 200 nghìn, mình đưa cho em:
– Em cầm, tí đưa cho mẹ nhớ.
Em ấy ko cầm, chắc sợ, nên mình liền bỏ vào túi áo ngực của em rồi:
– Anh để đây, tí mẹ về thì đưa mẹ mua đồ ăn cho nhé. Uống trà sữa ngon ko?
– Ngon lắm ạ!
– Đấy, ngon mà, thôi anh về đây.
– Em cảm ơn ạ.
Xong thằng bé cúi gập người cảm ơn mình, rồi ngẩng mặt dậy nở nụ cười thật tươi…Khoảnh khắc ấy, mình cảm thấy mọi vất vả, áp lực, stress từ công việc đến chuyện tình cảm tan biến hết, cảm thấy vui vẻ, yêu đời hơn…Mình tâm sự chút, ko biết có ai từng có cảm giác như mình chưa nhỉ?