Nghệ thuật của độ dài câu

Năm chữ đủ rồi mà. Câu năm chữ tuyệt lắm. Cái đó tôi đảm bảo. Và tôi hiểu biết nhiều. Thật, tôi nắm rõ từ. Tôi có từ tuyệt nhất. Ai cũng đồng ý cả.

Hãy nhìn Mexico. Giờ nhìn sang Trung Quốc. Đếm từ của họ xem. Quá nhiều, mọi người ạ. Quá nhiều, quá sức nhiều. Tôi nhìn vào chúng ta. Thấy những người thông minh. Họ chỉ cần năm chữ. Vài người thì có sáu. Nhưng thế thì quá rồi. Năm chữ là quá đủ. Chỉ cần dùng năm chữ. Đã ra dáng tổng thống. Như vậy rất là tuyệt. Bà Hillary dùng quá nhiều. Luôn ốm, luôn nói nhiều. Không thể tin bà ta. Nói nhiều không tin được. Bầu cho Trump, tin tôi. Hoa Kỳ tốt trở lại.

(trans: Username checks out, bác này chắc viết diễn văn cho ông Trump =))))))) )

_____________________

u/John_Bot (158 points)

Những màu trong ảnh chi tiết đấy. Tuy hơi thổi phồng, nhưng ý kiến này không sai.

À và tổ sư ông bà giáo tiếng Anh nào nói câu không được chỉ 1 đến 2 chữ. Bài luận thời cấp ba là thứ tệ nhất.

>u/IanSan5653 (27 points)

Tôi hoàn toàn đồng ý. Chẳng riêng gì câu, đến đoạn văn cũng tương tự. Tôi rất ghét cái kiểu áp đặt học sinh là một đoạn nhất định phải 5-8 câu. Đa dạng độ dài là kỹ năng rất hữu ích, bất kể văn bản nào đi nữa. Có lúc hai câu, có lúc mười câu. Chẳng ai quy định hết.

>u/smiles134 (86 points)

Viết hàn lâm thì không bao giờ nên có câu 1-2 chữ. Nhưng mẹo là, nếu quan điểm đủ mạnh và thuyết phục, bạn có thể du di mấy quy định đó. Hồi đầu đại học, tôi viết luận khó khăn lắm vì chỉ quen viết Creative thôi, hàn lâm thì chịu cứng. Tuy nhiên giữa năm hai, tôi kệ mẹ, viết theo bất cứ kiểu nào thấy thoải mái. Điểm tôi dần tiến bộ, và các giáo viên hay phê vào bài tôi là “viết tốt, nhưng giọng văn mang tính nói chuyện.” Tôi thì thấy chẳng sao vì điểm vẫn tốt hơn trước là được.

_____________________

u/GALACTICA-Actual (22 points)

Chớ có ra lệnh cho tôi. Tôi làm cái gì tôi muốn. Ông không phải chủ của tôi. (câu sáu chữ)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *