Một buổi chiều ở Hội An…

Ông tiến lại gần t và nói với ánh mắt chần chừ: “Cô ơi cô, cô có đi thuyền chụp ảnh cô đi dùm ông một chuyến, sáng giờ ông chưa đi được chuyến nào”  

“Tui lấy cô 15 ngàn một người thôi cô, tui chở cô đi tham quan chụp ảnh nha cô” 

Ông nói xong lòng mình quặng lại, cảm giác có một Hội An nhộn nhịp nhưng đâu đó lại buồn đến vậy.

Mình chưa kịp trả lời thì ông kêu: “Hay giờ còn sớm chưa lên đèn cô không đi, xíu tối đèn lên cô đi cô gọi tui tới đón cô được không cô”

Rồi ông lấy trong túi ra đưa mình sdt, mình chụp lại rồi nói ông đợi con một lát, tí con quay lại con gọi ông nha. 

Mình biết lúc đó ông nghe như một lời từ chối khéo từ mình. Mặt ông buồn hiu rồi nhét đt lại vào túi. Ông kêu: “ Tui đứng đối diện quán này nè cô tới quán này nhìn qua là thấy tui liền cô nha”

Cám ơn ông rồi mình đi. 15p sau quay lại tìm ông, ông đang ngồi trên lề đợi khách trong vô vọng.

Mình quay lại ông vui lắm. Rồi ông kể: “Thuyền tui không đủ đẹp giống mấy thuyền kia, nên người ta không cho tui đậu gần, mấy người trẻ giờ người ta đi chụp hình nên chọn thuyền đẹp đi thôi, mà thuyền đẹp 300 triệu tui không có tiền mua, ai thương thì đi dùm tui thôi cô” 

Ông nay 89 tuổi rồi, con gái lớn của ông cũng đã 60, ai cũng nghèo khổ nên ông phải tự đi mưu sinh, sống qua ngày, bữa được bữa không. Bữa nào được thì vui, không thì cũng không biết làm gì khác.

Có một Hội An như vậy đó!

Các bạn có dịp đi Hội An, ghé thuyền ông ủng hộ, 15-20 ngàn với một người lành lặn còn đủ sức mưu sinh thì không là gì. Nhưng mà với ông là cả một ngày làm việc vất vả.

Ông nói thuyền tui không đẹp mà mỗi ngày phải đóng thuế 10 ngàn 1 tháng 300 ngàn. Ông nói kiếm được thì mới đủ mà đóng, có tháng ế phải đi làm phụ hồ mới đủ đóng tiền chỗ đậu thuyền. 

Cuối chuyến mình gửi ông thêm một chút, dặn ông: “xem như con đóng tiền thuế cho ông luôn 2 tháng, ông nhận nha”. Ông chần chừ nhưng rồi cũng nhận. Ban đầu ông từ chối nhưng sau ông bảo “cám ơn cô, lát tui về sớm nghỉ tay tui đau cái lưng quá” 

Lúc chiều hẹn ông 15p sau quay lại là mình đi mua đồ ăn cho ông nhưng không nói.

Lúc sau đưa ông vui lắm. Ông kêu “cơm gà chỗ ni ngon nè cô, tui ăn một lần rồi”

Buồn nhỉ là người Hội An nhưng cơm gà ông chỉ ăn mới một lần…nghe mà đau lòng… 

Có một câu nói rất hay mà mình từng nghe của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh : “Thấu hiểu nỗi đau của người khác là món quà to lớn nhất mà bạn có thể trao tặng họ. Thấu hiểu là tên gọi khác của yêu thương. Nếu bạn không thể thấu hiểu, thì bạn chẳng thể yêu thương” 

Hội An 17/02/2022

P.s: ông bị tật ở chân ạ

Thanh Thảo 

Cre: Nguyễn Kim Thương

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *