Năm nay mình 24 tuổi, ko biết mình làm điều này đúng hay ko nữa, mình chỉ mới chấp nhận với người “Bạn thân” ấy, chứ bố mẹ mình cũng chưa hề biết chuyện này và mình cũng đang tìm cách để làm thế nào nói với bố mẹ cho thuận nhất.
Học cùng và chơi với nhau từ hồi cấp 2, lên cấp 3 thì học khác lớp nhưng cùng trường, đến lúc ấy mình nhận ra mình thích bạn ấy, chứ ko phải như hồi cấp 2, chỉ coi nhau như bạn bè nhưng mình con trai cũng hơi nhút nhát, thích thì thích thật mà ko dám bày tỏ, đến lớp 12 tỏ tình 1 lần thì bị từ chối:
– Tớ nghĩ 2 đứa chỉ nên làm bạn, giờ phải tập trung vào học, còn đỗ đại học, giờ yêu đương rồi mất tập trung là ko ổn, cậu cũng phải tập trung vào học đi, ko đỗ đại học đừng có hòng mà đòi gặp mặt nhau nữa.
Lời nói ấy như thôi thúc mình phải cố gắng, phải đỗ đại học để chúng mình còn duy trì mối quan hệ này…sau đó chúng mình đỗ đại học. Lên đại học thì vẫn hay đi chơi, đi ăn, đi uống với nhau…vẫn là mối quan hệ bạn bè. Thật ra mình có tỏ tình thêm 2 lần, 1 lần là vào năm 2 đại học, khi cuộc sống sinh viên đã ổn hơn hồi năm nhất, và 1 lần vào năm cuối đại học, vào đầu năm nhưng đều bị từ chối. Đều câu trả lời là nên làm bạn, còn khi nào cảm thấy tình cảm đủ lớn mới đồng ý.
Chúng mình tiếp tục mối quan hệ bạn bè, cùng đi chơi, đi ăn, đi uống, tất cả tiền nong đều chia đôi hoặc mình mời bữa trước, bữa sau bạn ấy mời, ko ai để ai thiệt, bạn ấy cũng không có n.y, chúng mình cứ như vậy…
Đến lúc ra trường, cả 2 tìm được cho mình công việc riêng rồi cuốn vào công việc, ít đi chơi gặp mặt nhau hơn cho đến khi bạn ấy công khai người yêu, chỉ sau 3 tháng sau khi ra trường, 1 người bằng tuổi bạn ấy…làm ở công ty khác nhưng quen bạn ấy từ hồi còn học đại học. Chắc cũng vì lí do ấy mà nhiều lần sau khi ra trường mình rủ bạn ấy đi chơi, đi ăn bạn, ấy kêu bận, mình cũng ko quan tâm lắm là bận cái gì, vì trước kia chỉ cần bảo bận là mình thôi, hóa ra là bận với người mới. Ko sao, nếu bạn ấy ko có tình cảm đến mức “Yêu” với mình thì mình cũng chấp nhận.
Sau khi bạn ấy có n.y thì mình và bạn ấy lại càng xa cách nhau hơn, có những lúc 2 tháng mới nói chuyện với nhau, còn lại thì vẫn tương tác qua facebook nhưng thi thoảng là like và cmt bài viết của nhau thôi, mình cũng ko muốn n.y bạn ấy hiểu lầm và mình cũng ít đăng gì lên facebook nữa. Cùng với lúc đó, mình cũng tập trung vào công việc, để cố quên đi bạn ấy nhưng ko thể.
Và rồi chuyện cũng mới chỉ xảy ra thôi. Cách đây 2 tuần, bạn ấy tâm sự với mình chuyện bạn ấy có bầu…mình cũng shock, vì 2 người yêu nhau đã cưới xin gì đâu, mà cũng chưa có ý định cưới xin vì nếu có thì cũng phải về ra mắt gia đình các thứ. Mình nghe đầu đuôi câu chuyện của bạn ấy, bạn ấy kể với mình, nhiều lắm, mình chỉ tóm tắm sơ bộ là do 2 người nhiều lần làm việc ấy rồi ko sử dụng biện pháp phòng tránh, cũng nghĩ là sẽ ko sao vì nhiều lần như vậy rồi…cho đến khi bạn ấy thật sự có bầu thì nói chuyện với bạn nam kia, bạn nam kia thì từ chối, ko muốn bạn ấy sinh con ra vì bạn nam kia đang khó khăn trong công việc, công việc chưa ổn định, sợ ko nuôi được con, rồi ko biết nói với bố mẹ thế nào.
Khi mình nghe câu chuyện thì trong đầu mình chỉ nghĩ tất cả lý do ấy chỉ là ngụy biện, 23, 24 tuổi rồi, còn trẻ con gì đâu mà nào là chưa nên có con, chưa đủ trưởng thành, ko có điều kiện…v…v…chẳng qua là có muốn nhận hay ko.
Bạn ấy tâm sự với mình là có nên bỏ hay ko, vì giờ coi như là ko có bố, mà bản thân 1 mình trong mắt mọi người đang là con ngoan, trò giỏi, con gái ra trường bằng giỏi, tự đi làm kiếm tiền là niềm tự hào của bố mẹ mà thành ra như vậy.
Mình nói là ko nên, tốt nhất cứ về nói với bố mẹ để bố mẹ biết và tư vấn, nói chuyện…chuyện này ko thể tự quyết định….đến tuần này, bạn ấy lại gọi cho mình khóc, bảo là ko đủ mạnh mẽ để nói rồi muốn bỏ trong khi đi khám đã được 10 tuần rồi…
Mình cũng suy nghĩ, có cách nào khác ko…nhưng nếu mình là bạn ấy cũng khó thật. Rồi tự dưng mình nghĩ hay là mình chấp nhận làm bố đứa bé, vì thật ra trong tận đáy lòng mình vẫn có tình cảm với bạn ấy nên hôm nay mình hỏi:
– Này, nói ra thì cũng hơi buồn cười nhưng…
– Có chuyện gì vậy mà buồn cười?
– Tớ có thể làm bố đứa bé.
– Tại sao cậu lại nói vậy.
– Vì thật ra tớ thích cậu, tớ vẫn yêu cậu, dù cậu có sai đi chăng nữa. Tớ nghĩ ai cũng có lỗi lầm, mà lỗi lầm thì là bài học, cần phải sửa. Nếu cứ để lỗi lầm ở đấy ko ai sửa chữa…thì nó sẽ càng lớn hơn thôi.
– Tại sao cậu lại nghĩ cậu là người sửa lỗi, nếu như vậy cậu ko sợ tớ ko có tình cảm với cậu mà chỉ là mối quan hệ để lấp liếm đi việc tớ có bầu hay sao?
– Ko, tớ tin rằng cậu vẫn có tình cảm và tin tưởng tớ, vì nếu ko cậu đã ko nói chuyện này với tớ.
– Đúng, tớ vẫn có chút tình cảm với cậu nhưng nếu tớ làm vậy với cậu, cậu ko sợ bị tổn thương sao?
– Chờ đợi cậu gần chục năm rồi thì việc này có là gì…
– Xin lỗi cậu, để cậu phải chờ, giờ lại là gánh nặng cho cậu.
– Ko sao…tớ ổn, tớ làm được.
Khi nói đến đây, thì bạn ấy ko nói gì nữa…chỉ im lặng, mình gọi cũng ko nghe máy mà tắt luôn đi, chắc có lẽ đang suy nghĩ thêm nhưng phần lớn chắc đồng ý. Mình cũng nhắn tin với bạn ấy là có 2 phương án, 1 là chúng mình cứ thế coi như đó là con của chúng mình, 2 là sẽ nói cho gia đình 2 bên biết nhưng dù 1 hay 2 thì công khai ra bên ngoài cũng là việc mình và bạn ấy yêu nhau rồi xác định cưới nên mới có bầu trước…cho chắc ăn.
Thật sự mình có ngu ngốc ko mọi người, 24 tuổi, chưa yêu ai, lại đi nhận làm bố 1 đứa bé ko phải con mình chỉ vì yêu 1 người…đến giờ phút này mình vẫn ko tin mình có thể nói ra những điều ấy và chấp nhận…
