Mình lười biếng, chuyện gì cũng lười. Đi học chỉ để điểm danh, đi làm chỉ để hết ngày nên có bao nhiêu lâu chăng nữa, bản thân vẫn mãi ở một vị trí, không suy chuyển.
Mình tiêu cực, làm gì cũng sợ. Trong đầu chỉ văng vẳng câu nói “Không làm được đâu”, “Khó quá”. Chưa bước chân ra đã muốn thụt lùi trở lại, thế thì làm gì cũng thua.
Mình làm sai, đổ tại số. Rõ ràng là lỗi ở bản thân, nhưng không chịu nhận. Sai 1 lần nhưng lại tiếp tục sai lần thứ 2. Cuối cùng lại nói về số phận. Số phận nó thế rồi. Nhưng bạn quên 1 điều sao? Số phận rốt cuộc cũng nằm trong tay mình.
Mình bốc đồng, chuyện gì cũng muốn làm, nhưng làm không tới nơi tới chốn. Thích thì thích rất nhiều thứ nhưng không tập trung vào cái nào cả. Hào hứng được 1 hay 2 hôm rồi lại về con số 0 tròn trĩnh. Thế thì nói làm gì nữa?
Mình tiêu tốn thời gian, có quá nhiều việc nhưng không biết cách quản lí sắp xếp. Deadline thì dồn dập mà cả đống việc trên đầu chẳng đâu vào đâu. Việc nào quan trọng, việc nào ưu tiên, bản thân không rõ thì hiệu quả biết đi về đâu.
Mình nóng nảy, cảm xúc đè bẹp lên lí trí, không thể làm chủ bản thân. Cứ tức giận là nói lời ngoa ngoắt, hành động gây tổn thương người khác. Chỉ biết đặt cái tôi cá nhân là to nhất lên trên tất thảy.
Nỗ lực không có mà đã đòi hỏi thành công. Sai sót thì nhiều mà sửa chữa chẳng bao nhiêu. Thành hay bại, đều tại ở mình. Thiên thời địa lợi có tới mấy mà nhân không hòa thì kết quả cũng chẳng thể ra ngô, ra khoai.
Nguồn: Alpha Books