1 giây nông nổi cách đây 6 năm…mình bỏ chồng con theo người đàn ông khác, khi ấy con mình mới chỉ 2 tuổi.
Chúng mình từng yêu nhau 3 năm rồi cưới, cưới xong thì sau 2 tháng mình mang bầu và hơn 9 tháng sau mình sinh cháu…Từ lúc mình mang bầu, đến lúc mình sinh cháu cho đến khi cháu 2 tuổi…có lẽ do áp lực sau sinh, mình luôn cảm thấy chồng mình vô tâm, luôn cảm thấy chồng mình ko muốn lo cho mình, chăm con, lúc nào cũng công công việc việc, bỏ cả vợ cả con để làm công việc.
Khi ấy anh có giải thích rằng vì gia đình 2 đứa đều hơi khó khăn, bản thân vợ cũng nghỉ sinh, ông bà thì có tuổi ko chăm lo đc cho cháu nên anh phải đi làm kiếm tiền để lo cho 2 mẹ con nhưng mình ko nghe, mình vì ở nhà vừa chăm con, thi thoảng có thời gian thì mình lên mạng, đọc những câu chuyện mà các bà vợ viết về chồng chăm sóc vợ, chăm con rồi về so sánh với chồng mình khi ấy…lúc nào mình cũng muốn chồng mình như chồng người ta, muốn chồng ở bên, chăm sóc con cùng mình, ko để mình cô đơn…
Nên dần mình chán nản, trong đầu mình suy nghĩ khi con cai sữa, biết đi, mình sẽ rời khỏi gia đình này, vì chồng mình chỉ chăm chăm công việc, đâu có suy nghĩ đến mình, đến con, mình rời đi để chồng mình đặt vào vị trí của mình, phải chăm con, mới biết mình suy nghĩ như nào…mình cũng ko muốn đánh mất những năm tháng thanh xuân, tuổi trẻ như vậy…
Vì cơ địa nên lúc mình bầu đến lúc sinh con xong, cơ thể mình lại vóc dáng rất nhanh, cũng vì động lực muốn rời đi nên mình cũng tập tành để trở lại dáng như ngày xưa rồi…tìm đến 1 người đàn ông có tiền tài, có vị thế…người ấy nói với mình rằng nếu muốn đến với ng ấy thì li dị, ko đc nhận quyền nuôi con và tốt nhất là cắt đứt liên lạc vì người ấy ko muốn mang tiếng.
Vì cuộc sống có điều kiện hơn, 1 căn chung cư đẹp thay vì 1 căn chung cư mini ọp ẹp, 1 chiếc ô tô luôn sáng bóng thay vì chiếc xe máy đã cũ, những bộ quần áo, túi xách hàng hiệu mà mình đã đồng ý kí vào đơn li hôn. Tất nhiên chồng mình ko biết việc này, chỉ nghĩ là do mình áp lực nên muốn ly hôn…anh ấy đồng ý.
Sau đó…làm theo đúng lời của người mới, mình cắt đứt liên lạc với chồng và con, mình bỏ ngoài tai lời nói của gia đình 2 bên muốn hàn gắn…
Đến tận bây giờ, mình nghĩ lại lúc đó mình cũng thật điên rồ, cũng dại, mình còn ko hiểu sao mình có thể nhẫn tâm được như vậy.
Mối tình của mình sau đó cũng chỉ kéo dài 2 năm và mình bị người ta vứt bỏ vì “Em chẳng là gì đâu, em ấy xinh đẹp hơn em, trẻ hơn em và cũng k phải mẹ 1 con như em…ngoan ngoãn, biết điều! Thôi mình dừng lại đi”. Thật sự lúc đó bất lực, chính mình chọn con đường ấy để rồi người ta vì 1 cô bé trẻ hơn, xinh đẹp hơn, và dịu dàng, dẻo miệng hơn cả mình, có mới nới cũ, rõ ràng rồi, mình đâu có nghĩ tới việc như vậy.
Để rồi sau ấy, mình ko yêu ai nữa, 1 phần có lỗi với chính bản thân mình, tại sao ra nông nỗi như vậy, 1 phần thấy có lỗi với gia đình, với chồng, với con…mình cứ sống như vậy, bán hết tất cả những gì mà mình có để 1 khoản tiết kiệm, lấy lãi ra thuê nhà ở, còn lại là đi làm kiếm tiền vừa tiết kiệm thêm, vừa lấy tiền đó ăn uống, lo cho bản thân, mình cũng hạn chế liên lạc với gia đình, người thân vì mặt mũi nào đâu nữa…và thời gian cứ thế trôi đi.
Đến giờ đã 4 năm, kể từ ngày mình kí giấy ly hôn…hôm nay mình về quê, đi qua nhà chồng cũ thì thấy anh ấy mở quán bánh mì, đang đứng bán bánh mì, còn con mình thì ngồi chơi 1 mình trong quán…thật sự cảm xúc lúc ấy mình rất muốn ôm con và nói lời xin lỗi với chồng nhưng rồi nghĩ, còn mặt mũi nào nữa…mình về nhà thì mới biết con mình từ lâu đã ở với ông bà nội, còn anh ấy ở Hà Nội làm việc kiếm tiền gửi về nuôi con, lo cho bố mẹ. Vì đợt vừa rồi dịch anh ấy mất việc nên anh ấy về quê mở quán bánh mì bán luôn, vừa để gần con, gần ông bà vì ông bà cũng yếu…dành hết thời gian, tình cảm cho gia đình…
Còn mình, ngồi viết những dòng này, hối hận vì những gì mình đã làm…suốt từng ấy năm rồi tự hỏi, mình có nên quay trở về ko…
Mình tâm sự cho nhẹ lòng 1 chút, mong sẽ tìm được những lời cảm thông, chia sẻ và hướng đi sắp tới cho cuộc sống của mình từ những người xa lạ. Mình viết ra dù biết nhiều người đọc sẽ thấy khó chịu nhưng may mắn rằng mọi người ko biết mình là ai khi mình gửi lên đây, mình chỉ muốn tìm câu trả lời cho bản thân thôi…xin lỗi các bạn…nếu làm các bạn thấy khó chịu.
Chúc cho những con phò, con giáp thứ 13, vợ bé, bồ nhí, phụ nữ lẳng lơ đều có kết cục giống như chị. Đời đời kiếp kiếp sống trong nhục nhã, không ngóc đầu lên được.
Thứ nhất: đàn bà mới đẻ con 2 tháng mà đã nghĩ chồng vô tâm, chồng thế này thế kia. Chẳng qua chồng cung cấp không đủ tiện ngắm dc mối rồi nên cái gì cũng thành có lỗi hết .
Thứ 2 : Đàn bà bỏ con đến 4 năm, không nhớ tới dù chỉ 1s, chỉ là bh ko chốn lương tựa thì mới có tư tưởng về bấu víu chồng cũ và nhớ ra mình có con. Tại sao 4 năm đó ko trăn trở liệu nó có dc chăm sóc tốt bởi người mình nghĩ là vô tâm ko
Thứ 3: đừng đổ tội là suy nghĩ nông cạn, hay điên rồ. Vì làm gì có cái điên nào mà tính toán cai sữa xong là bỏ con, bỏ gia đình. Đấy là sự lựa chọn đã có tính toán khi nhắm dc đối tượng mới.
Thứ 4: Tưởng như chồng cũ nói muốn quay lại thì còn có tư cách hỏi câu “mình có nên quay trở lại không”. Còn đây đến cả 2 gd hàn gắn còn bỏ ngoài tai thì …. ko cứu vãn nổi
Chốt lại: Kẻ ác không bh biết mình ác, bỏ con ko 1 ngày nhớ đến, lúc trắng tay mới nhớ đến con thì đừng quay lại cho bố và con bé con khó xử, hãy để cho 1 người phụ nữ khác làm việc đó.
Chị cứ mạnh dạn trở về đi. Vì đấy vẫn là con chị, con nào mà chả cần mẹ ở bên, còn chồng chị thì tôi tin anh là một người hiểu chuyện và cảm thông. Con người ai chả có lúc lỡ lầm, biết quay đầu là tốt rồi! Cuộc đời đã cho chị bài học để nhận ra đâu mới là tình yêu. Có lẽ khi chị xuất hiện trước sân nhà, bên cạnh chiếc xe bánh mì nhìn anh ấy, trái tim 2 người lại thổn thức thêm lần nữa, những nhớ nhung sẽ lấp đầy những vụn vỡ trước kia. Đứa bé chạy tới ôm lấy mẹ, trong cái giây phút thiêng liêng ấy anh mỉm cười trên hàng mi đẫm lệ, tiến lại gần chị…anh đưa tay lên mặt chỉ VẢ một phát! Tỉnh lại đi con đàn bà bội bạc. Con mày mà mày còn bỏ để theo zai được thì mày thấy xấu hổ là đúng rồi đấy! Đúng là mày chả có gì đâu vì ngay cả lương tâm của một người vợ, một người mẹ của mày cũng không có. Chạy theo đại gia như một con hàng rẻ tiền để bây giờ ân hận. MUỘN RỒI CƯNG!
Về hướng đi thì em tư vấn chị cứ đi thẳng đường Láng , đi hết Võ Chí Công là đến Nhật Tân ở đấy chị sẽ có câu trả lời nói thật thì thằng su gờ đét đi kia mà k đá đít chị thì giờ vẫn còn thấy hạnh phúc nhung lụa rồi lên đây viết bài “cảm thấy đúng đắn khi bỏ chồng”, em lạ đéo gì mấy cái bài này nữa.
Cuộc đời mình đừng nhờ người khác suy nghĩ giúp… đừng hy vọng rồi thất vọng. Như Địa tạng vương bồ tát: rất yêu quý những người sai mà về sau biết hối cải. Bỏ tham sân si cuộc đời sẽ bình an. Chúc chị bình an. Chúc cho cả những người đọc được cmt này hạnh phúc, yên vui. Nam mô a di đà phật.