Mình chấp nhận chia tay mối tình 8 năm để cô ấy có thể tìm được 1 người đàn ông…lo cho cô ấy, lo cho gia đình cô ấy…
Chào mọi người, mình tâm sự chút chuyện tình cảm của mình. Chúng mình chia tay đã được 2 tháng nhưng giờ mình mới lên đây tâm sự, bài chắc sẽ khá dài và mình mong mọi người đọc xong đừng trách ai trong câu chuyện tình cảm của mình vì ai cũng có nỗi niềm riêng.
Mình và n.y yêu nhau từ năm nhất đại học, chúng mình quen nhau qua 1 lần đi thiện nguyện, tất cả mọi thứ thấy 2 đứa rất hợp, từ gia cảnh, vì gia đình cả 2 đứa đều vất vả khó khăn, cùng sinh ra và lớn lên ở 2 làng quê nghèo, nếu ko lên Hà Nội học thoát nghèo thì chắc giờ ấy là ở nhà chăn châu cắt cỏ thật… nên thấu hiểu cuộc sống của nhau, ko những vậy, cách nói chuyện, và tư tưởng 2 đứa cũng hợp nhau nữa nên chỉ sau 5 lần đi chơi, nói chuyện, cùng với đó là nói chuyện qua tin nhắn, trên mạng thì cô ấy đã đồng ý lời yêu của mình, 2 đứa chúng mình bắt đầu yêu nhau.
4 năm sinh viên cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, mình không biết các bạn sinh viên có điều kiện thì sinh hoạt ở Hà Nội này thế nào chứ chúng mình tiết kiệm từng đồng 1, ko phải kibo nhưng làm gì cũng phải tính toán sao cho hợp lý…
Hôm nay đi đâu, ăn gì, uống gì…phải tính toán xem, ví dụ 2 đứa bảo tối nay chỉ tiêu 50k thì sẽ phải xem 50k mua đc những gì…
Mua sắm quần áo, giày dép cũng phải cân nhắc, giày dép rách như này đã phải thay chưa, quần áo như này đã phải mua mới chưa hay có thể may, vá vào mặc tiếp. Có những lúc bạn bè hỏi “Sao có cái áo mà mặc đi mặc lại cả tuần thế” – “Tao mua 1 lúc 5 cái giống nhau ấy, thay liên tục, chắc m ko biết” nhưng thật ra chỉ có 2 cái…
Đi lại cũng tiết kiệm: Phần lớn là đi = xe bus, còn lại còn chẳng dám đi xe máy nhiều cho tiết kiệm xăng.
Trọ thì trọ ở khu trọ sâu tít tắp, nhà WC chung…để thuận tiện công việc đi làm, chứ ở kí túc xá thì thời gian với nấu nướng ko cho.
Ốm đau nào có dám đi viện, toàn lên google tra xem thuốc thang uống như nào…hoặc hỏi bạn bè học trường y, trường dược…Tất cả để tiết kiệm từng đồng 1 để lo cho cuộc sống sinh viên. Nghĩ lại cũng nhiều kỉ niệm vui, chúng mình đã trải qua ngày tháng sinh viên như vậy đấy.
Khi 2 đứa ra trường thì thật ra xin việc cũng ổn nhưng lương ko cao…vì cũng ko phải kiểu kinh nghiệm nhiều, học cũng ko thuộc dạng xuất sắc…nên cũng nhàng nhàng, thôi có việc là tốt rồi…
Chúng mình cứ thế đi làm kiếm tiền tiết kiệm gửi sổ tiết kiệm, chúng mình sổ riêng vì đã lấy nhau đâu mà sổ chung. Kế hoạch của chúng mình là sẽ cố gắng kiếm tiền thật nhiều, đến 27 tuổi dù có giàu, có nghèo gì thì cũng lấy nhau…nghĩa là cả 2 cho nhau thời gian 5 năm để cố gắng…nếu có thể góp tiền mua 1 căn chung cư trước khi cưới thì tốt!
Các bạn thấy ko, cuộc sống đơn giản là cố gắng vì nhau, đi làm kiếm tiền để cùng nhau xây dựng mái ấm…như bao cặp đôi, gia đình khác.
Nhưng thật ra nếu chỉ đơn giản như vậy thì mình cũng chẳng lên đây để tâm sự làm gì…Cách đây 7 tháng, tức là vào khoảng cuối tháng 5, mẹ của n.y mình mắc 1 căn bệnh liên quan đến tim mạch…chi phí lên tới 1 con số khổng lồ, mẹ n.y ko có bảo hiểm…mà cả mình, cả n.y cả gia đình nhà n.y ko bao giờ nghĩ tới…chúng mình dốc hết sổ tiết kiệm lo cho mẹ n.y…coi như 2 đứa bàn tay trắng, vẫn không đủ (n.y mình coi như vay tiền cuốn sổ tiết kiệm)…chí phí nó vượt quá tầm kiểm soát, mà như chúng mình nói ở trên, nhà n.y mình cũng ở 1 làng quê nghèo nên anh em hàng xóm láng giềng, họ hàng cũng ko giàu có gì, mỗi gia đình chỉ góp đc 10-20tr nhưng cũng chỉ là cho vay…số tiền ấy ko đáng là bao…suốt 4 tháng điều trị ngốn đến nhiều trăm triệu.
Cùng thời gian đó, cả mình, cả n.y cũng stress rất nhiều, cả mình cả n.y cố bám trụ lại Hà Nội làm nhưng n.y thì cuối tuần phải về, hoặc có những lúc trong tuần phải về nên ko có thời gian dành cho nhau, cũng 1 phần áp lực công việc, áp lực vì tiền, áp lực vì chăm sóc mẹ. Tất nhiên còn nước còn tát, ko thể để mẹ n.y như vậy được…
Và các bạn biết chúng mình giải quyết bằng cách như thế nào ko? Đến giờ mình nghĩ đúng như 1 bộ phim…N.y mình có 1 cậu bạn thân từ nhỏ. Cậu ấy sau này học hết cấp 2 thì chuyển lên thành phố Hạ Long vì bố mẹ cậu ấy làm ăn phát đạt, làm về lĩnh vực xây dựng, buôn bán vật liệu, thiết kế, thi công…v….v…làm những dự án lớn dần…và cơ bản thì nhà cậu ấy rất giàu. Cậu ấy ko thiếu người theo đuổi nhưng lúc nào cũng chỉ muốn yêu n.y mình, n.y mình nhiều lần từ chối và có nói cho mình, mình cũng nói là quan trong n.y mình thế nào, tự n.y mình quyết định thì n.y mình bảo “Em với cậu ấy chị hợp làm bạn thôi, nếu em mà thích, yêu cậu ấy thì anh chả đến lượt”….vì n.y mình nhà cũng khó khăn, sợ là lấy cậu ấy thì sẽ mang tiếng…(nói chung có nhiều lý do). Mình cũng ko cấm n.y mình nói chuyện và thi thoảng gặp mặt cậu ấy…cậu ấy cũng rất tử tế, lần nào cũng có quà cho n.y mình, cho cả mình, cho cả gia đình nhà n.y mình…đôi khi chỉ từ những câu nói với bố mẹ n.y “Ngày xưa cháu nhớ bố mẹ cháu đi làm, cháu sang nhà cô chú ăn cơm nhờ suốt, giờ mấy món quà này có là gì đâu”. Bố mẹ n.y cũng quý cậu ấy nhưng tôn trọng tình cảm của con gái nên cho n.y mình chọn và n.y mình chọn mình….nhưng có duy nhất lần này…mình ko thấy cậu ấy “Tử tế” cho lắm…vì cậu ấy có điều kiện, cậu ấy muốn tiếp tục chữa trị cho mẹ của n.y nhưng điều kiện là n.y mình sẽ thích, và yêu cậu ấy, sau này lấy cậu ấy làm chồng…
Ban đầu n.y mình định ko nói cho mình điều ấy, cứ thế chia tay, rồi làm theo yêu cầu của cậu ấy nhưng vì yêu mình thật lòng nên đã nói hết với mình. Như 1 hợp đồng hôn nhân vì cậu ấy khẳng định là số tiền chữa trị quá lớn, n.y mình và mình nếu có vay cũng ko thể trả nổi là điều thứ nhất, điều thứ 2 là kể cả có chữa trị nhưng chưa chắc đã khỏi nên cậu ấy ko thể liểu được…và cũng có lí do để cậu ấy ko nói trực tiếp với mình mà chỉ nói với n.y có lẽ cậu ấy ko muốn chuyện này lan ra ngoài, mang tiếng cậu ấy và n.y. Cậu ấy chỉ muốn nếu công khai thì là chia tay n.y cũ, yêu 1 cậu bạn thân có điều kiện và cái kết là họ có 1 hạnh phúc…
Suốt 1 tuần tiếp theo, mình suy nghĩ rất nhiều…lên rất nhiều phương án nhưng ko có 1 phương án nào khả thi. N.y mình cho mình chọn lựa hoặc đưa ra phương án vì giờ nếu yêu mình thì cô ấy ko có tiền chữa trị cho mẹ…sẽ ko cứu được người trong gia đình. Còn nếu ko yêu mình thì cô ấy chấp nhận hi sinh tình cảm với mình nhưng lại cứu được mẹ, lại có tiền trả nợ mình. 1 bên là n.y, 1 bên là gia đình…cô ấy ko quyết định được, cô ấy cho mình quyền quyết định…và mình quyết định…là chia tay. Để cô ấy đến với cậu bạn kia…để có thể có tiền chữa trị cho mẹ cô ấy…
Cái khoảnh khắc chia tay ấy là do mình quyết định, đau có, buồn có, bất lực cũng có…trải qua 8 năm bên nhau nhưng rồi lại ko thể được ở bên nhau…vì số phận như vậy…
Chúng mình làm theo những gì đã giao kèo từ trước… chia tay xong 1 tuần, mình nhận đc số tiền ko thiếu 1 đồng = số tiền tiết kiệm mình đã cho cô ấy vay. Mình với cô ấy cắt đứt liên lạc nhưng mình vẫn qua những người thân, người quen của cô ấy để biết tình hình…mẹ cô ấy đã có chiều hướng tích cực, mọi người cũng đang rất ủng hộ tình yêu của cô ấy với cậu bạn kia, ai cũng khen câu chuyện thanh mai trúc mã…bạn thân giờ thành n.y, còn giúp đỡ mẹ n.y chữa bệnh…
Giờ nghĩ lại thì ko còn buồn nhiều nữa mà có chút vui vì mình thấy mình quyết định đã đúng, mọi thứ như mình mong muốn, mẹ n.y khoẻ mạnh, n.y sẽ có 1 cuộc sống tốt hơn, cậu bạn kia sẽ lo được cho n.y mình 1 cuộc sống tốt hơn khi ở bên mình…và mình nghĩ lại rồi. Đôi khi hạnh phúc của bản thân mình chính là nhìn thấy n.y mình hạnh phúc. Có lẽ mình và n.y có duyên nhưng ko có phận…nghe hơi ngôn tình chút nhưng thật sự là như vậy…Thôi thì mình cũng nên đi tìm cho mình 1 hạnh phúc mới và chúc n.y mình hạnh phúc với cậu bạn ấy…