Em có chút chuyện lên đây tâm sự, em học năm 2 của 1 trường đại học của Hà Nội mà ko biết có chị nào như em ko? Lần đầu đến nhà người yêu bị bắt nấu cơm cmnl, chả hiểu kiểu gì, là khách mà phải làm 1 đống món ăn. Trong khi em thì cũng chẳng biết làm gì nhiều, nói trắng ra là ko biết nấu ăn đi, chỉ biết mấy món luộc với mấy món đơn giản như trứng luộc, rau bắp cải luộc, đậu luộc, thịt luộc…v…v…Chào hỏi, nói chuyện xong thì em thấy mẹ n.y xuống bếp làm cơm, em có hỏi là:
– Cô ơi có việc gì cháu giúp được ko ạ.
Đáng nhẽ mình là khách thì cô ấy phải kiểu “Thôi cháu cứ ngồi đấy chơi để cô chú lo” Nhưng nhà n.y em lại:
– À thế tốt quá, có nhiều việc lắm, xem bạn của thằng Hoà* đảm đang đến mức nào nào.
Đấy, thế là lại phải phi xuống bếp làm…cũng có rau luộc, trứng chiên, 2 món đó ko vấn đề gì nhưng anh chị biết gì ko ạ, mẹ n.y giao luôn cho em 1 con cá để rán :))), nói thật là từ bé đến giờ em chưa bao giờ biết rán cá là gì, tiến thoái lưỡng nan thôi vẫn phải nhận thôi, đâm lao thì theo lao, thật ra là mẹ n.y ko muốn giao cho em con cá đâu nhưng cô ấy chạy đi mua hoa quả…thế là em cứ làm theo cảm tính…Ban đầu thấy rán mãi 1 mặt nó ko chín nên em cho lửa to, xong ngồi lướt tiktok, 1 chút thôi thế *éo mà mới chỉ có 6 phút đã cháy xém hết 1 mặt, còn mặt kia sống :))), cảm giác lúc ấy nhìn con cá buồn cười lắm, vừa thấy mùi cái, n.y em chạy xuống:
– Em rán cá cháy à?
– Vâng.
– Vâng cái gì, có con cá mà rán cũng ko xong nữa? Ko hiểu em kiểu gì
Ủa kiểu gì là kiểu gì, có mỗi con cá thôi mà cứ làm như mất vàng mất bạc không bằng =)), cùng lắm là ra chợ mua con khác chứ làm gì mà căng? Mà N.y trách là 1 phần, mẹ n.y về đến nhà lại nhìn con cá rồi còn mắng:
– Con gái gì rán con cá ko xong.
Mắng thẳng mặt mình luôn ạ. Xong mẹ n.y lắc đầu, mặt nhìn mình khinh khinh rồi còn bĩu môi, lẩm bẩm “Phí cả con cá ngon như này, giờ ai ăn”…”Thế này thì làm dâu nhà nào nhận”
Đùa, mình cần làm dâu nhà này lắm ấy ạ. Làm ơn mắc oán :)))), mình vào bếp làm các món xong rán mỗi con cá mà bị n.y chê, mẹ n.y chê…nghĩ cay…Ăn uống cũng chả vui, đến lúc n.y em đưa em về còn trách:
– Em ko biết làm cá rán à?
– Vâng.
– Chịu, có rán con cá cũng ko xong.
– Em còn ko biết làm đồ chiên ấy, chứ riêng gì con cá đâu. (thật ra vẫn biết nhưng chỉ 1 vài món thôi)
Xong em cười, cười nhưng tức lắm…em vừa tâm sự với bạn em thì nó bảo em là “Mày mua moẹ cái nồi chiên ko dầu như nhà tao ấy, chiên nướng gì bỏ vào nồi là xong, đỡ bị mắng, bị chê!”. Đi làm thêm cũng có 1 khoản tiền dư, lại đang dịp sale nên em nhờ nó mua luôn cho 1 cái (chưa đến 3tr)… về test thì thấy cũng ok, chỉ cần ướp gia vị, xong bỏ vào nồi, vặn nhiệt độ và hẹn giờ là xong… Mẹ em dùng còn khen nữa cơ mà.
Thiết nghĩ lần sau có mời em sang, chắc em ôm mọe theo cái nồi chiên ko dầu qua cho nhanh :))) giờ thời buổi công nghệ có 1 cái nồi chiên không dầu, vừa bảo vệ sức khỏe mà còn nhanh-gọn-lẹ, cần *éo gì phải chiên chiên rán rán mệt người, đứng mỏi chân. Đậu, cá, chả, thịt, bò, gà, pizza, bánh,… cái gì chả làm được. Nói chung là thời buổi này làm gì cũng phải tân tiến lên, thời buổi nào rồi còn đi học nấu ăn, tốn thời gian quá thì dùng công nghệ. Để thời gian mà đi làm kiếm tiền có phải hay hơn ko? Anh chị thấy nước đi này của em thế nào? Mẹ n.y tuổi gì mà đòi bắt nạt em :))))))
