Khoảnh khắc nào người lớn cảm thấy sụp đổ?

Khi tôi đang ở nhà thái rau thì c.ắ.t trúng tay, chảy rất nhiều máu. Tôi tìm khắp nhà cũng không thấy băng dán cá nhân đâu.
Tôi liền xuống tầng đi mua. Người bán thuốc đưa cho tôi một hộp băng, bên trong có 100 miếng. Tôi nói tôi cần nhiều băng cá nhân như vậy làm gì, cũng không phải vết thương gì ghê gớm, người bán thuốc nói băng dán cá nhân chỉ bán theo hộp.
Tôi hỏi một hộp như vậy bao nhiêu tiền, cô ấy nói 126k, tôi xem lại số dư tài khoản. Sau đó tôi nói nhiều quá không dùng đến, thôi vậy, lấy cho tôi một bịch giấy là được.
Từ nhà thuốc về, máu cũng đã ngừng chảy, tôi thầm mừng may mà không mua, hộp băng to như vậy cũng không đáng lắm. Tiền lương còn phải tiêu hai ba ngày nữa, còn lại hơn 200k tiết kiệm có lẽ vẫn đủ ăn.
Điện thoại vang lên, mẹ tôi nói bố bị ốm rồi, bảo tôi xin nghỉ về thăm ông. Tôi tắt máy rồi gọi sếp xin nghỉ.
Sếp cũng không nói gì mấy, chỉ là mỉa mai tháng này thành tích của tôi quá tệ hại, tiền thưởng bị trừ sạch, hay là tôi nghỉ luôn đi về phụng dưỡng cha mẹ.
Như có ngọn lửa đang thiêu đốt tâm can, tôi liền tạt vào lòng mình một gáo nước lạnh, phải biết kiềm chế. Trên đường đến bến xe tôi bị một chiếc xe quệt vào, là BMW. Lái xe vội vàng đi xuống quan sát cẩn thận xe của hắn, sau đó chửi tôi là đồ ngu ngốc không có mắt nhìn đường à.
Sau khi xuống xe, tôi nghĩ ngợi, vào siêu thị mua hai hộp hoa quả, 208k.
Ra khỏi siêu thị, thấy hộp hơi móp, tôi liền dùng tay định nắn lại thì chạm trúng vào vết thương. Máu chảy, táo rơi đầy trên sàn.
Khóe mắt cay cay, tôi cúi xuống, im lặng nhặt từng quả táo lên, cảm thấy thời tiết hôm nay thật đáng g.h.é.t.
Về đến nhà, mẹ tôi nhìn thấy vết thương trên tay tôi. Mẹ vừa mắng tôi đã lớn như vậy rồi làm gì cũng lóng nga lóng ngóng, vừa lấy từ dưới bàn cồn sát thương và băng dán cá nhân. Điện thoại sáng lên, là tin nhắn của sếp, hỏi tình hình của bố tôi sao rồi, thiếu tiền thì cứ nói. Sau đó lại có một tin nhắn nữa, là tiền lương, thưởng cũng không ít, hơn 3 triệu rưỡi.
Tôi sụp đổ rồi, không muốn giả vờ nữa. Tôi khóc. Càng muốn ngừng lại càng không thể ngăn nước mắt rơi. Mẹ tôi sốt ruột hỏi tôi con sao vậy.
Tôi vừa khóc vừa nói ông sếp đáng g.h.é.t vừa gửi tiền lương, sau đó cứ lẩm bẩm nhiều lời vô nghĩa, tư bản gì mà ngốc ngếch.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *