KHI NÀO BẠN QUYẾT ĐỊNH CHIA TAY BẠN TRAI/CHỒNG CỦA MÌNH (P4- END)

10. 

Tối hôm đó, tôi ngồi trên tàu trở về, cầm điện thoại gọi cho cô em họ “Tối nay em đưa cháu đi ra ngoài chơi đi nhé, lát chị đến nơi sẽ gọi lại cho em.”

Tôi lo lắng đến sự an nguy của con trai hơn là tiền bạc.

Thạch Thiên Mục có thể phát hiện ra mọi chuyện bất cứ lúc nào, nên tôi phải đưa con đến một nơi an toàn trước đã. 

Khi tôi về đến nhà thì đã 11 giờ đêm, căn nhà yên ắng không một bóng người. Tôi định mang theo các tài liệu cần thiết và một ít quần áo. Cho đến khi ly hôn, tôi sẽ không quay trở lại ngôi nhà này thêm lần nào nữa. 

Nhưng vừa mở cửa ra, tóc tôi đã bị một bàn tay thô bạo nắm lấy, xô tôi ngã lăn ra đất. Ngay sau đó, anh ta dùng chân đạp vào bụng tôi. Tôi cắn răng chịu đau, không dám hét lên tiếng nào. 

Đèn trong phòng bật sáng, anh ta tát vào mặt tôi đến “bốp” một cái!

“Thứ tiện nhân, tao cho mày ăn, cho mày uống, mày nên sống đúng với vai trò của mình đi chứ.”

Tôi ôm bụng đau đớn, khuôn mặt gớm ghiếc của Thạch Thiên Mục đang ở ngay trước mắt tôi.

Ồ, đây mới là khuôn mặt và bản chất thật sự của anh ta. 

“Mày giỏi lắm, dám lừa tao để lấy tiền đăng ký công ty, lại còn làm giả hợp đồng. Con trai tao đâu, mày đem con trai tao đi đâu rồi. Tao gọi điện cho con em họ của mày nhưng nó không bắt máy.”

Hóa ra không phải Vương Tố Mai đã tố cáo tôi, mà chính Thạch Thiên Mục đã tự mình tìm ra sự thật. Tôi nằm trên mặt đất, đau đớn phun ra một ngụm máu tươi. Tình cảnh này thật là nguy hiểm, nhưng cũng may là tôi đã kịp thời mang con trai đi nơi khác. 

Sự việc đã đến nước này, tôi cũng không cần diễn kịch thêm làm gì nữa. 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi “Thạch Thiên Mục, tôi muốn ly hôn! Quyền nuôi con thuộc về tôi…”

Câu nói này đã hoàn toàn khiến cho Thạch Thiên Mục phát điên. 

Anh ta ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc tôi và kéo ngược lên. Da đầu như bị tróc ra, tôi đau đớn đến rơi nước mắt, cố giãy giụa nhưng không tài nào thoát ra được. 

Trong lúc này, tôi sợ hãi về cái chết hơn bao giờ hết. 

Nếu tôi tiếp tục ngoan cố, sợ rằng tôi sẽ không thể sống sót ra khỏi căn phòng này mất. 

Tôi run rẩy cầu xin anh ta thương xót: “Chồng ơi, anh bình tĩnh đi … Chiều nay con trai bị sốt, em họ đưa đi bệnh viện rồi. Nó không nghe máy vì điện thoại hết pin. Đừng đánh nữa… “

Thạch Thiên Mục cuối cùng cũng dừng lại.

Tôi nằm sõng soài trên nền đất. 

Anh ta nới lỏng cà vạt, liếc mắt nhìn tôi: “Đúng vậy! Ngoài kia có bao nhiêu người mong ước cuộc sống giống như mày. Mày nên biết điều một chút, ngày mai đem con trai tao về đây.”

Tôi không dám nói thêm lời nào, nằm cuộn mình lại run rẩy. Có lẽ bởi vì mệt mỏi, Thạch Thiên Mục ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.

Tôi chống tay ngồi dậy, lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Chu Mẫn… 

11.

Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Chu Mẫn: “Dao Dao, tôi đến rồi này. Mở cửa đi!”

Thạch Thiên Mục thức dậy khỏi ghế sô pha, liếc nhìn tôi chằm chằm. Tôi nặn ra một nụ cười: “Tôi đã hẹn với Chu Mẫn từ hôm trước. Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói lung tung gì cả. Cũng không ai muốn đem chuyện này cho người khác cười chê đâu.”

Tôi chải tóc, lau mặt sạch sẽ và trang điểm xong xuôi, Thạch Thiên Mục mới yên tâm ra mở cửa. 

Trước mặt Chu Mẫn, anh ta còn ôm eo tôi đầy tình cảm: “Chu Mẫn, cô mới đến đấy à! Tối hôm qua con trai tôi bị sốt, Dao Dao vì lo lắng nên bị ngã. Cô đưa cô ấy đến bệnh viện chăm sóc lại đi nhé.”

“Trời đất, sao cô bất cẩn vậy?”

Chu Mẫn mỉm cười và kéo tôi lại.

“Tính tình vô tư của Dao Dao cũng giống như chị gái của tôi vậy!” 

Chu Mẫn khoác tay tôi và dẫn tôi ra khỏi biệt thự.

Vừa bước lên xe Chu Mẫn, nước mắt tôi đã trào ra.

Chu Mẫn đưa cho tôi một tờ khăn giấy, và tôi nhận ra rằng trên xe không chỉ có tôi và Chu Mẫn, mà còn có hai cô gái khác.

Chu Mẫn giải thích: “Hôm qua cô gửi tin nhắn đó, tôi không yên tâm đã gọi điện cho hai người bạn. Tôi nghĩ kỹ rồi. Nếu hôm nay tên khốn đó không mở cửa, tôi sẽ phá cửa mà vào!” 

“Cảm ơn cô rất nhiều”

Cảm giác ấm áp tràn ngập trong trái tim tôi. Ít nhất là trong những giây phút hoảng loạn và tuyệt vọng như thế này, tôi vẫn còn có người ở bên cạnh ủng hộ, bảo vệ mình.

Chu Mẫn đưa tôi đến khách sạn. Sau khi đón con trai và cô em họ, tôi đã nhờ cô ấy trực tiếp đưa chúng tôi đến nhà ga. 

12. 

Buổi chiều hôm đó thấy tôi vẫn chưa về nhà, Thạch Thiên Mục lại điên cuồng nhắn tin, gọi điện thoại cho tôi. Anh ta không ngờ được là vào lúc đó tôi đã về quê nhà với bố mẹ từ lâu rồi. 

“Đồ khốn nạn, mày đang giở trò gì?”

“Tôi chỉ đi tìm cuộc sống mà tôi đáng được hưởng, anh đang phát điên cái gì vậy?” 

“Tao nói cho mày biết, nếu mày cứ cứ trốn chui trốn lủi như thế, tao sẽ không cho mày một tí tài sản nào cả, ngay cả quyền nuôi con trai cũng không.”

Tôi nằm trên giường, khắp người vẫn còn đau nhức.

Những lời lẽ này khiến tôi nhớ đến nỗi nhục nhã đêm qua, khi tôi bị anh ta đánh đập không thương tiếc. Cảm giác lúc đó là vừa đau đớn, vừa tức giận. 

Tôi xem một đoạn video ngắn từ điện thoại của mình.

Suốt mấy ngày nay, mỗi khi đau khổ vô cùng, tôi lại bật điện thoại lên để xem video này.

Trong video, Thạch Thiên Mục trần truồng sợ hãi, và một người khác nắm lấy anh ta, đấm cho anh ta mấy phát vào mặt. 

Thạch Thiên Mục chảy máu mũi, quỳ trên mặt đất, trán sưng vù: “Đại ca, tôi sẽ không tái phạm nữa, xin hãy tha cho tôi lần này!”

Hôm đó, sau khi nhắn tin cho chồng của tiểu tam, tôi quay lại khách sạn. Tôi gặp một bà dì đang dọn dẹp trên tầng 4, đưa cho bà ấy 1000 tệ, và nhờ bà ấy giúp tôi đến phòng 408, chỉ chờ người ta đến là quay lại video này. 

Tôi gửi video đã được cắt bớt lại, rồi gọi điện cho Thạch Thiên Mục. 

“Thạch Thiên Mục, nếu không muốn làm ầm ĩ lên, thì chúng ta cứ giải quyết như bình thường, có lợi cho cả hai bên. Nếu ra tòa ly hôn, tôi phải được một nửa tài sản, và quyền nuôi con trai của tôi!”

Sau khi video được gửi đi, Thạch Thiên Mục không nói thêm câu gì nữa. 

Hai ngày sau, anh ta gọi lại cho tôi “Đinh Dao, con tiện nhân! Tài khoản của tao bị đóng băng rồi?”

Haha, đúng như tôi dự đoán, khi thấy tôi đã quyết định ly hôn, phản ứng đầu tiên của anh ta là tẩu tán tài sản. 

Tôi bật cười: “Tôi tiện nhân? Nếu không phải anh muốn tẩu tán tài sản, sao có thể phát hiện tài khoản của mình bị đóng băng nhanh như vậy?”

Anh ta không hề biết, trước khi về quê, tôi đã tìm luật sư khởi kiện ra tòa và xin bảo lưu tài sản hôn nhân.

Thạch Thiên Mục gầm lên: “Con tiện nhân, nếu việc này ảnh hưởng đến hoạt động của công ty tao, tao sẽ không đưa cho mày một xu nào!” 

Tôi cười tủm tỉm: “Anh đang uy hiếp tôi đấy à? Mua dâm, ngoại tình, bạo lực, tôi đã có bằng chứng hết rồi, anh lấy tư cách gì mà đe dọa tôi?”

Nói xong, tôi gác điện thoại.

Ba ngày trước, vợ anh ta là Vương Tố Mai đã chủ động liên lạc với tôi, ngỏ ý muốn giúp tôi một tay.

Rốt cuộc, cô ấy không thể nhịn được mà xem những bức ảnh vụ ngoại tình của Thạch Thiên Mục. Đúng như tôi nghĩ, khi tận mắt nhìn thấy những bức ảnh bẩn thỉu đó, không người phụ nữ nào có thể tự lừa dối mình nữa cả.

Tôi nhắn tin cho anh ta, tin nhắn chỉ có mấy từ “Thạch Thiên Mục, hẹn gặp tại tòa án.”

Sau tất cả, cuối cùng tôi và anh ta đã chính thức “cạn tàu ráo máng”.

Nếu video quay cảnh anh ta khỏa thân bị đánh đập trong khách sạn, anh ta sẽ không còn mặt mũi nào mà làm ăn kinh doanh ở Thành phố C được nữa. Tội mua dâm còn khủng khiếp hơn, có khi sẽ bị vào tù cũng nên. Một khi vào tù, sự nghiệp và công ty của anh ta sẽ bị tan thành mây khói.

Để cho tôi một ít tài sản, hay là liều mạng chiến đấu với tôi đến cùng?

Anh ta chắc chắn sẽ biết tự cân nhắc chứ. 

Một tuần sau, tại tòa án, Thạch Thiên Mục chấp nhận từ bỏ quyền nuôi con trai và chia cho tôi số tài sản như đã hứa. Tôi cũng chia một phần tiền cho Vương Tố Mai để cô ấy nuôi nấng con gái của mình. 

Sau khi ly hôn, tôi đổi tên công ty của mình là “Dục Hỏa”, có nghĩa là “phượng hoàng tắm lửa, tái sinh từ cõi niết bàn”, và thay đổi người đại diện theo pháp luật thành tên của chính tôi.

Lúc này, con trai tôi đã gần hai tuổi, tươi cười gọi tiếng “Mẹ”. 

Nhìn vẻ đáng yêu của con trai, tôi cảm thấy mọi vất vả mà tôi phải chịu đựng dường như đều xứng đáng. Tôi nghĩ mình sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để chăm sóc con trai thật tốt. 

Miễn là Thạch Thiên Mục không quấy rầy cuộc sống của mẹ con tôi, tôi vẫn có thể giữ thể diện cho anh ta trước mặt con trai và cho 2 cha con gặp nhau. Sau một cuộc hôn nhân đổ vỡ, tôi mới hiểu ra, đối với một người phụ nữ thì bản thân và con cái mới là quan trọng nhất. Để sống tốt, tôi phải biết tự nắm giữ lấy vận mệnh của chính mình. 

-END-

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *