Kể về một lần bạn bị hù hú hồn nhất…

Lần tôi bị hù thê thảm nhất cũng mới đây thôi, tầm một tháng trước. Hôm đó, vợ dẫn con về nhà bà ngoại chơi. Tôi lấy cớ đau đầu, lười biếng ở nhà, không đi. Đợi sau khi mẹ con đi hết, lấy gói thuốc, pha ấm trà, khui bình rượu, nằm làm ổ trên sofa đọc tiểu thuyết.

Cứ thế hai tiếng trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy hơi đói, đứng lên ưỡn người xoay xoay cái eo, định bụng đi làm vài món để uống tiếp vài ly, thì đột nhiên từ phía góc phòng phát ra tiếng của trẻ con:

“Ba ơi.”

Tiếng nói tuy nhỏ nhưng khá là rõ ràng. Tôi nổi hết cả da gà da vịt, nhảy cẩn lên một cái. Đương nhiên là không phải bị dọa sợ mất hết cả lý trí. Lúc đó trong đầu vẫn phải bình tĩnh phân tích:

Đầu tiên, có phải là phát ra từ TV hay không?

TV không mở, nút trên góc màn hình vẫn còn đỏ mà.

Thế thì, có phải phát từ điện thoại không?

Điện thoại vẫn ở trước mặt, màn hình vẫn đen, cũng không có tin nhắn hay cuộc gọi nào tới mà.

Cuối cùng, hay là tiếng từ nhà hàng xóm truyền tới?

Cái này tuyệt đối không phải! Mỗi nhà cách âm rất tốt, với lại cái tiếng phát ra rất là rõ ràng, không có phải truyền từ xa. Tôi vẫn có thể phán đoán được vị trí phát ra âm thanh đó: Chính là ở cái góc phía đông nam phòng khách, cách tôi không quá 3 mét.

Góc đông nam phòng khách là cái điều hòa, điều hòa thì tất nhiên không thể phát ra tiếng gọi “ba ơi” được rồi. Thực tế thì hôm đó thời tiết không hề nóng, căn bản là không có mở điều hòa, cái điều khiển vẫn đang chế độ OFF mà. Sau cái điều hòa là rèm cửa ban công. Rèm cửa có nhô lên gồ ghề, hẳn là có cái gì đó phía sau rồi.

Tôi ít nhiều gì cũng có xem mấy bộ phim kinh dị, tổng kết được mấy yếu tố: Thứ nhất, không được ở một mình. Cái này thì không còn cách nào khác, tôi hôm nay chỉ có một mình ở nhà mà. Thứ hai, không được tò mò, không có công ăn chuyện làm thì hãy yên phận, đừng có mà đi tìm hiểu lung tung rồi lòi ra mấy thứ quài quỷ.

Nhưng con người là thế, nghĩ là một chuyện, nhưng làm là chuyện khác. Lòng hiếu kì khiến tôi tự nhiên đứng dậy, tiến tới, sờ sờ vào phía trước cái rèm cửa, chuẩn bị kéo cái màn ra thử xem rốt cuộc thì phía sau là cái gì đang tác yêu tác quái.

Tôi giơ cái tay ra, vừa chuẩn bị đụng vào cái màn thì bên cạnh phát ra tiếng cười nhẹ của trẻ con. Má ơi! Tôi cứng đơ hết cả người, mồ hôi túa ra đầm đìa, tóc gáy dựng lên!

Tiếng cười càng lại gần!

Cứ giống như có người ghé vào tai tôi mà cười vậy!

Lần này tôi cảm giác được vị trí phát ra tiếng cười. Không phải là từ phía sau tấm màn, mà là trên đỉnh đầu tôi.

Lúc này lý trí mách bảo:

“Không đươc ngước đầu lên, mày không được ngước đầu lên! Cúi đầu xuống, đi mười bước, mở cửa, đi liền ra ngoài. Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh! Không được chạy!”

Thế nhưng, nỗi kinh hoàng này cứ như lỗ đen hấp dẫn tôi, đầu óc không hề minh mẫn một chút nào. Từ từ, tôi ngước đầu lên từng chút một.

Không lẽ hôm nay được gặp cái thế lực đen tối kia rồi sao?

Từ nay về sau, thế giới quan của tôi sẽ bị đảo lộn ư?

Và đến lúc này, sự kinh hoàng lại dâng trào lên tầm cao mới! Trên đầu tôi, phía cái góc đó, phát ra tiếng cười khùng điên, không chỉ có tiếng trẻ con, mà còn tiếng của phụ nữ. Cười đến hôn mê, cười như chưa từng được cười!

Cùng lúc này, tôi đã ngước hẳn đầu lên, nhìn thấy phía cái góc tường kia,…

Là cái camera giám sát của nhà chúng tôi!!!!!

Đại khái là mùa hè hai tháng trước, cả nhà chuẩn bị ra ngoài chơi một chuyến, vợ muốn tìm thợ lắp cái camera. Tôi thì không hứng thú lắm nên không để ý gì mấy, và rồi cũng quên đi sự tồn tại của nó. Hôm nay vợ yêu dấu của tôi không biết nhiệt huyết sôi trào từ đâu, muốn biết tôi ở nhà làm gì. Vừa lúc con cũng ở bên, vợ hỏi con, “Có muốn nói chuyện với ba không?”

Đứa nhỏ nói, “Dạ muốn!”

Thế là vợ mở chức năng giám sát từ xa bằng điện thoại lên.

Tiếp đó là màn mắng chửi tố tội của tôi với cái camera kia, xen lẫn với tiếng cười hả hê của vợ con.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *