Truyện nằm trong series “Những vụ án tình: ngoại tình, chia tay, báo thù” của tác giả Không sai chính là Tôi (Tên account của tác giả).
“Mới đầu tôi cho rằng con trai thích nghịch điện thoại cũng là bình thường. Sau đó anh ta ngày nào đi làm về cũng nằm ôm điện thoại, chằng làm gì cả, tôi mới thấy có vấn đề. Tôi phải làm hết mọi việc từ nấu cơm, giặt quần áo, đi chợ, còn anh ta chẳng làm cái gì hết.”
“Chúng tôi đã nói chuyện nghiêm túc một lần, tôi nói nếu còn như thế này nữa thì chia tay đi.”
“Anh ta khóc váng nhà, lại bắt đầu tự tát mình. Tôi cảm thấy chán ghét vô cùng nhưng cũng miễn cưỡng cho anh ta một cơ hội thay đổi.”
“Nhưng chẳng có ích gì.” Cô gái thở dài: “Chẳng được bao lâu lại đâu vào đấy. Bây giờ tôi mới phát hiện ra anh ta lười, vô cùng lười, không làm bất cứ việc gì cả, trước đó toàn giả vờ chăm chỉ cần cù. Bây giờ sống với nhau rồi, không cần phải diễn nữa rồi nên mới lộ bản chất ra.”
“Tôi đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng quyết định chia tay. Kết quả khiến tôi không ngờ đến.”
“Anh ta như hoá điên cứ lấy đầu đập liên tiếp vào tường làm tôi sợ phát khóc. Máu chảy cả xuống đất mà anh ta vẫn không chịu ngừng, cứ đập đầu vào tường đến nỗi vết thương toạc cả ra máu me đầm đìa.”
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp như thế này, tôi sợ hãi vô cùng.” Nét mặt cô gái rất bình tĩnh, “Cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợ.”
“Trách tôi quá mềm lòng” giọng nói cô gái mang sự phẫn nộ, “Lại một lần nữa tha thứ cho hắn, kết quả giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
“Tôi cũng đoán là như vậy.” tôi nói, “Về sau hắn có biểu hiện thế nào?”
“Sau đó hắn lại thay đổi sự chú ý.” Cô đáp, “Hắn chuyển qua dày vò tôi.”
“Hắn đánh cô à?”
“Không”, cô gái nói: “Còn đáng sợ hơn cả đánh.”
“Hắn bắt đầu giám sát tôi.” Cô gái nói chuyện bằng giọng lạnh lùng. “Ngày nào hắn cũng nhìn chằm chằm tôi, lục túi của tôi, tra khảo tôi có phải có người khác rồi hay không. Hắn còn không cho tôi đi làm, không cho tôi bước chân ra khỏi cửa, thậm chí không cho tôi ăn cơm.”
“Cứ thế suốt nửa tháng, tôi gầy mất 5kg. Toàn bị cho nhịn đói, cũng không cho đi làm.”
“Cô có thể báo cảnh sát mà.” Tôi nói, “Như thế là giam giữ người trái phép rồi.”
“Lúc đó tôi không nghĩ đến”, cô gái nói, “Tôi rất sợ. Ban đầu tôi còn giải thích với hắn, sau đó tôi phát hiện hắn không nghe được tí nào vào đầu, hắn ta hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân mình, cứng đầu như một thằng điên vậy.”
“Cho đến một hôm, buổi tối tối thức dậy, thấy hắn ta đang ngồi trong góc phòng nhìn chằm chằm về phía tôi”, cô gái húng hắng ho, “Cứ ngồi như thế nhìn tôi, không nói gì cả. Thấy tôi ngồi dậy hắn ta cũng không động đậy gì hết.”
“Tôi suýt chút nữa bị hắn doạ chết.” cô ta nói, “Ngày hôm sau tôi đề nghị chuyển ra ngoài ở, chia tay bây giờ tôi không dám nói nữa rồi, bèn tìm đại một lý do để được chuyển ra ngoài sống.”
“Tôi chẳng mang theo gì cả, chỉ mặc mỗi bộ quần áo trên người. Hắn không hề ngăn cản tôi, vẫn ngồi im như thế nhìn chằm chằm tôi.” Cô nói, “Lúc đó tôi nhẹ cả người tưởng thoát được hắn rồi.”
“Hai người làm chung công ty với nhau à?” tôi hỏi.
“Không” cô gái đáo, “Chúng tôi không làm cùng nhau, nhưng tôi cũng sợ, tôi từ bỏ luôn cả công việc hiện tại để đến đây ở.”
“Trong người không còn tiền, nếu không tôi cũng chẳng thuê căn phòng này.” Cô gái khổ sở đáp, “Môi giới nói với tôi rồi, chủ nhà là người làm việc ở nhà tang lễ, căn phòng này vị trí cũng hơi xa, cho nên rẻ hơn các nơi khác gần một nửa, tôi nghe thấy rẻ liền đồng ý thuê luôn chẳng suy nghĩ gì. Đừng có nói chủ nhà làm ở nhà tang lễ, bây giờ kêu tôi đến nhà tang lễ ở tôi cũng đi.”
“Tôi thực sự rất sợ hãi”, cô ấy đột nhiên ghé sát về phía tôi: “Anh có hiểu cảm giác ban đêm đang ngủ có người cứ nhìn chằm chằm vào mình không?”
Tôi nói: “Tôi hiểu, rất kinh khủng.”
“Cứ nghĩ thoát được hắn rồi, cuối cùng cũng có thể an tâm, ai ngờ được ác mộng lại xuất hiện.” cô gái tiếp tục kể.
“Hắn theo tôi đến tận đây.” Cô gái mở to mắt, “Tôi không biết làm cách nào mà hắn tìm được ra chỗ này, tôi nghi ngờ hắn đã theo dõi tôi.”
“Có khả năng là thế.” Tôi nói, “Chúng tôi cũng không hề nhận được thông báo mất tích nào, có lẽ hắn cũng bỏ việc rồi, cả ngày chỉ tập trung theo dõi cô.”
“Anh nói đúng rồi đó.” Cô gái nói, “Anh biết không, như thế này không khác gì khủng bố, cả ngày nơm nớp lo sợ, tối nào tôi cũng lo sợ, đầu óc như muốn nổ tung.”
“Cuối cùng vào một hôm, tôi đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy, cảm thấy dưới cổ mình có cái gì đó lành lạnh.” cô gái đổi giọng: “Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt vô hồn của hắn với một con dao kề ngay dưới cổ tôi.”
“Lúc đó tôi sợ quá định hét lên, nhưng chưa kịp mở mồm ra đã bị hắn bịt chặt miệng lại. Sau đó hắn ra hiệu cho tôi im lặng.”
“Tôi sợ lắm, đành phải ngồi dậy. Hắn vẫn nhìn chằm chằm tôi như thế, nói muốn làm lành với tôi, nếu không sẽ giết tôi.”
“Tôi không hiểu hắn vào bằng cách nào.” Cô gái xúc động: “Ngày nào tôi cũng khoá chặt cửa, ngày nào tôi cũng kiểm tra, anh phải tin tôi.”
“Tôi tin cô”, tôi nói, “Cái cửa của cô tôi đã đi kiểm tra rồi, rất dễ mở.”
“Từ đó trở đi hắn không rời nửa bước, tôi đi đâu hắn theo đó. Lúc này tôi muốn báo cảnh sát cũng không còn cơ hội nữa.” cô gái nói, “Hắn theo dõi tôi mọi lúc, tôi đi vệ sinh hắn cũng ngồi ở cửa để trông.”
“Ai nấu cơm, ai đi chợ?” tôi hỏi.
“Chẳng có ai.” Cô gái nói, “Ăn hết đồ trong tủ rồi thì gọi ship đến.”
“Thế buổi tối đi ngủ thì sao?” tôi hỏi, “Không thể chạy thoát hay sao?”
“Hắn còn tỉnh ngủ hơn tôi. Như robot ấy. Cứ có một tí động tĩnh nào hắn lại ngồi bật dậy, dao lúc nào cũng nắm trong tay. Hơn nữa buổi tối hắn còn trói chặt tôi, tôi không có cách nào khác.”
“Tôi từng thử kêu cứu.” cô gái nói lớn: “Khi có người đến giao hàng tôi kêu cứu một lần, nhưng hắn đều yêu cầu người ta để ở bậc thềm bên ngoài, nên tôi có kêu mấy lần rồi cũng không ai nghe thấy.”
Tôi nghĩ lại vị trí căn phòng đó. Đúng là khá xa xôi. Nếu có người ở trong phòng kêu cứu thì ở bên ngoài cũng không nghe được.
“Lần này hắn ra tay với tôi, đánh tôi rất đau. Lần đầu tôi bị đánh đến nôn cả ra.” Cô gái nói xong bèn mở cúc áo trước ngực, tôi nhìn thấy một mảng tím bầm rất lớn ở đó.
Cô ấy còn định cởi tiếp, nhưng tôi đã ngăn lại.
“Cô nói là được rồi, lát nữa sẽ có người kiểm tra thương tích.” Tôi nói, “Nhưng mà hình như hắn không đánh vào mặt cô?”
“Hắn tránh vì sợ người khác phát hiện ra, hắn chỉ đánh chỗ nào người khác không nhìn thấy.”
“Cứ phát hiện tôi định trốn là đánh. Tôi chưa từng bỏ cuộc nên đã bị đánh rất nhiều lần.”
“Hắn còn làm chuyện rất kinh tởm, anh có muốn nghe không?”
“Thôi”, tôi gạt tay: “Không cần đâu. Bởi vậy nên cô đã giết hắn?”
Mặt cô gái trở nên trắng bệch, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ta như thế này.
“Không phải”, người cô ấy run lên bần bật, “Tôi phát hiện hắn định giết tôi.”
Cô nói rõ hơn xem?
“Coi như tôi may mắn. Có hôm tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, hắn theo tôi đến đứng ở cửa nhà vệ sinh canh chừng tôi. Tôi cũng quen rồi nên cũng không còn thấy khó chịu nữa. Nhưng hôm đó tôi không bật đèn nhà vệ sinh nên hắn vào bị tLàm thế nào để xử lý xác ch.ếtthoại xuống đất.”
“Tôi đã từng nói, hắn đi đâu cũng ôm điện thoại trên tay, lúc canh chừng tôi cũng thế.” Cô gái nói, “Khi điện thoại rơi xuống, tôi do dự một lát rồi nhặt lên giúp hắn.”
“Màn hình điện thoại phát sáng, tôi nhặt lên đưa cho hắn. Nhưng tôi đã nhìn thấy nội dung ở trong đó.”
“Là gì?” tôi hơi hồi hộp.
“Anh chắc là biết nếu dùng sogou để tìm kiếm thông tin, tất cả các trang web hiện lên kết quả cần tìm đều được bôi đỏ.” cô gái nói rất chậm, “Khi tôi cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện ra một trang web có bôi đỏ dòng chữ Làm thế nào để xử lý xác chết.”
“Hắn khi đó khá mệt mỏi nên không nhận ra tôi đã đọc được rồi.” cô gái im lặng một lúc, “Tôi đưa điện thoại cho hắn xong, hắn tiếp tục trói tôi lại kéo đi ngủ tiếp.”
“Nhưng tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, muốn khóc nhưng không khóc nổi.” cô gái nói, “Mãi đến khi trời sáng, tôi vẫn nghĩ xem làm thế nào để được sống, hắn bao giờ sẽ ra ra tay với tôi?”
“Trong tay hắn có dao. Buổi tôi lại trói tôi bằng dây thừng. Ban ngày thì hắn không cách tôi quá 1 mét, nên tôi rất có có cơ hội thoát thân.”
“Tôi còn không biết hắn sẽ ra tay lúc nào.” Môi cô gái tái nhợt, “Đây mới là điều đáng sợ nhất.”
“Ai mà biết được hắn có nói với tôi trước khi hắn đâm cho tôi một nhát hay không?” cô gái nói, “Từ hôm đó trở đi tôi ăn cơm cũng phải ngẩng đầu lên, sợ hắn bất ngờ hành động.”
“Sau đó cô làm thế nào mà thoát ra được?” tôi hỏi, “Cô đã thành công rồi.”
“Tôi suy nghĩ mãi, chỉ có buổi tối mới có cơ hội.” cô gái nói, “Buổi tối hắn có vẻ mất tập trung hơn, vừa phải cầm dao vừa phải trông chừng tôi.”
“Tôi không có nhiều thời gian”, cô gái nói: “Đành liều một phen. Có hôm tôi đang uống nước cố tình làm rơi cốc xuống nền nhà, chiếc cốc vỡ toang.”
“Lúc đó tôi không bị trói nên đi tìm đồ để dọn dẹp mảnh thuỷ tinh vỡ. Hắn đứng cạnh trông chừng, không ngăn cản tôi. Hắn bị tự tin quá, cảm thấy bản thân trông chừng rất kĩ rồi. Nhưng tôi đã lén giấu được một mảnh thuỷ tinh đi mà không bị hắn phát hiện.”
“Cách này hay đấy, sao trước đây cô không dùng?” tôi hỏi.
“Không có cơ hội dùng.” Cô gái đáp, “Trước đây những việc thế này hắn không cho tôi làm, sau đó hắn thấy tôi không thoát được nữa mới buông lỏng cảnh giác. Anh đừng coi thường hắn, hắn rất cẩn thận. Tôi dọn dẹp xong hắn còn lôi đống mảnh vỡ ở trong thùng rác ra kiểm tra ráp thử lại xem đã đủ chưa.”
“Hắn còn lục soát khắp người tôi.” Cô gái cười khổ sở, “May mà lúc đó tôi không giấu trong người, tôi giấu trộm mảnh thuỷ tinh to bằng cái tăm ấy ở bên dưới đống đồ làm bếp. Vì nó bé quá nên khó mà nhận ra bị thiếu đi một mảnh.”
“Nhưng với tôi mà nói thế đã đủ rồi. Sau đó tôi tìm cách lấy nó ra giấu trong lòng bàn tay suốt hai ngày trời.” cô gái nghiến răng nói: “Đúng đêm hôm đó, tôi phải mất mấy tiếng đồng hồ mới cứa đứt được sợi dây.”
Tôi im lặng, sự việc sau đó đều rõ ràng rồi.
“Tại sao không chạy trốn?” tôi hỏi, “Cô hoàn toàn có thể bỏ chạy sau đó báo án mà.”
“Tôi không biết nữa.” cô gái mắt nhìn xa xăm, “Không phải tôi chưa từng có suy nghĩ này. Nhưng mà lúc đó chỉ có vài giây, nếu bỏ lỡ thì coi như mất. Anh không biết đâu, tôi phải mất rất nhiều thời gian và sức lực mới thoát ra được khỏi sợi dây và bò từ dưới đất lên, tôi sợ làm hắn tỉnh giấc, đến thở còn chẳng dám thở.”
“Tôi thật sự đã nín thở. Tôi đã nín thở đến lúc tôi lao đến cướp lấy con dao trong tay hắn.”
“Tôi thực sự đã nghĩ đến việc bỏ chạy.” cô gái bắt đầu rơi nước mắt. “Nhưng tôi rất sợ, sợ tôi lại thất bại, cho dù tôi có báo cảnh sát thì hắn cũng chỉ bị phạt trong tù. Rồi cũng sẽ được ra tù, đến lúc đó tôi phải làm sao? Hắn sẽ không buông tha tôi đâu, tôi đã chịu đựng đủ rồi.”
“Trước đó có người nói rằng, khi người ta bị kích động, trước mắt sẽ hiện lướt qua tất cả những chuyện trong quá khứ, lúc đó tôi không tin.” Cô gái đột nhiên nói, “Nhưng ngày hôm đó tôi thực sự đã nhìn thấy trước mắt tôi hiện ra tất cả những việc hắn đã làm, hắn tự tát mình, hắn tát tôi, xé rách quần áo của tôi, đánh tôi dã man khiến tôi phát khóc… tất cả những việc làm này đều quy tụ lại ở một mình hắn.”
“Tôi hận hắn, nhìn thấy mặt hắn là buồn nôn.”
“Rất nhanh, chỉ vài giây, tôi đã quyết định xong.” Cô gái nói, “Tôi không thể cứ thế mà đi được, chuyện này hôm nay phải kết thúc tại đây.”
“Hắn ta đến lúc chết cũng không biết tại sao mình chết. Nhát đầu tiên tôi đâm thẳng vào cổ họng hắn.” cô gái cười, “Hắn chưa kịp mở mắt máu đã phun ra rồi, tôi không thấy sợ một chút nào, hơn nữa lại cảm thấy rất thoải mái. Kì lạ là những chuyện sau đó tôi không nhớ gì hết.”
“Điều làm chúng tôi kinh ngạc là cô lại chặt xác hắn ra. Thông thường rất ít người để lại phần xác bị chặt nhỏ ở hiện trường, nếu cô đã không có ý định đem những mảnh xác vụn ấy đi, sao còn chặt chúng ra làm gì?”
“Tôi cũng là một người rất cẩn thận.” cô ấy trả lời, “Tôi làm việc đều rất tỉ mỉ.”
“Tôi biết”, tôi gật đầu, “Tôi đã xem qua căn phòng ấy rồi, trước khi đi cô dọn dẹp rất sạch sẽ.”
“Đúng vậy”, cô gái nói, “Tôi dọn dẹp mọi thứ rất sạch sẽ, không chỉ phòng ngủ mà cả phòng khách và vệ sinh tôi đều dọn.”
“Phòng ngủ toàn là máu, trên tường cũng rất nhiều vết máu.” Cô ta nói, “May mà là lớp sơn nên có thể sơn đè lên.”
“Tại sao lại làm thế?” tôi hỏi.
“Không tại sao hết”, cô gái cười, “Tôi quen rồi, tôi làm việc gì cũng đều có đầu có cuối, thấy bừa bộn quá không chịu được.”
“Nhìn thấy hắn tôi lại càng không thoải mái được.” cô gái lạnh lùng nói, “Lúc cắt tứ chi đi tôi tốn nhiều công nhất, tôi còn phải tìm hiểu kết cấu xương khớp của cơ thể người.” cô ta đột nhiên cười: “Không ngờ cuối cùng tôi và hắn ta đều tìm kiếm một thứ như nhau.”
“Tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa, dù chỉ là cái xác của hắn.” cô ta nói, “Sau khi nhét hắn vào tủ lạnh, tôi cảm thấy căn phòng này cuối cùng cũng chỉ còn mình tôi rồi, thật dễ chịu.”
“Không sợ à?”
“Tôi không sợ.” cô gái nói, “Tôi còn ngủ lại một đêm, ngủ một giấc vô cùng ngon. Hắn thì nằm trong tủ lạnh. Đêm đó tôi ngủ rất say.”
“Cảm giác rất tốt, có điều hơi có lỗi với bác chủ nhà.” Cô gái cười.
Tôi cười khổ, nhớ lại gương mặt nhăn nhó của ông chú ấy nhất thời không biết phải nói gì.
Tôi nhìn cô gái trẻ ngồi trước mặt mình, cô ấy chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu, rồi cũng phải đối mặt với hiện thực.
Tôi không có gì để nói, chỉ biết lặng lẽ thở dài rời đi.
Lời khai của cô gái kèm theo vật chứng và hiện trường vụ án hoàn toàn trùng khớp, chúng tôi đã lấy được dấu vân tay trên chuôi dao, có dấu vân tay của cả cô gái và nạn nhân.
Ít nhất, cô ấy không hề nói dối.
Câu chuyện tôi kể đã kết thúc rồi. Tuy chỉ là một trong nhiều vụ án nhưng có thể nhìn nhận ra nhiều thứ từ vụ án này. Tôi chỉ muốn nói với các chàng trai và cô gái đang mơ mộng về một tình yêu đẹp rằng, cho dù đối phương có yêu bạn nhiều thế nào, hay bạn yêu đối phương ra sao, tình yêu phải có sự tôn trọng và khoan dung đến từ hai phía, đồng thời phải giữ được sự độc lập và tự trọng cho mình.
Hãy lưu ý sự tôn trọng giữa hai người, không nên vì muốn níu kéo đối phương mà làm cho bản thân trở nên hèn mọn, cũng không nên thấy người ta xuống nước với mình quá mà cảm thấy vui.
Cuối cùng, tôi xin chia sẻ một số quan điểm cá nhân của mình.
Đầu tiên, đối phương có phải là kẻ nghiện điện thoại hay không cũng là một tiêu chuẩn để đánh giá bước đầu. Nhấn mạnh là nghiện! Cả ngày chỉ ôm lấy điện thoại, đặc biệt là chỉ đam mê những clip vô bổ trên mạng – những người như thế này nên tránh xa một chút.
Thứ hai, những người tôn thờ người yêu mà làm cho bản thân trở nên hèn kém, có thể đối xử rất tốt với người yêu nhưng đối xử với bản thân rất tệ – những người như thế này nên tránh xa một chút.
Thứ ba, những người quá dựa dẫm, thích bám đuôi người khác – những người như thế này nên tránh xa một chút.
Thứ tư, những người quá dễ dãi về việc quan hệ nam nữ cũng nên tránh xa, những người lấy việc quan hệ để làm thước đo xem đối phương có yêu mình không thì càng phải tránh xa!
Cuối cùng, nếu ở một mình, hãy đảm bảo khoá cửa của bạn là loại tốt!
~The end~