Kẻ cuồng yêu (Phần đầu)

Truyện nằm trong series “Những vụ án tình: ngoại tình, chia tay, báo thù” của tác giả Không sai chính là Tôi (Tên account của tác giả).

Vụ án thứ hai.

Tôi gặp phải một vụ án, một cô gái trẻ có bạn trai, sau đó hai người đã sống cùng với nhau.

Một hôm, người con trai mất tích ở trong phòng, không ra ngoài, nhưng cũng không thấy người đâu.

Căn phòng phát ra một thứ mùi kì lạ. Cô gái cũng biến mất.

Sau đó, chủ nhà tìm đến để đòi lại phòng liền phát hiện ra điểm bất thường.

Nghề nghiệp của ông chủ nhà này cũng khá đặc biệt, ông ấy làm ở nhà tang lễ, chuyên chỉnh hình làm đẹp cho người ch.ết, để lúc họ ra đi trông đẹp đẽ hơn một chút.

Chọn thuê căn phòng này thực sự phải rất can đảm.

Cô gái chính là người như thế. Nếu như bình thường cô ấy sống ở trong căn phòng thì cũng không có gì lạ, cho đến một buổi đêm căn phòng xảy ra một sự việc rất quỷ dị.

Vụ án này là do ông chủ nhà hấp tấp chạy đến trụ sở của chúng tôi để báo án.

Lúc đó mặt ông ta rất hốt hoảng. Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặt lại béo tròn, trông hơi kỳ kỳ, trông như một nhân vật hoạt hình vậy.

Ông ta nói cái phòng mà ông ta cho thuê bị thay khóa rồi, ông ta là chủ nhà mà không vào được.

Tôi thấy kì lạ, chuyện này cũng bình thường mà? Ông là chủ nhà lại muốn vào phòng khách đang thuê để làm gì?

Tôi hỏi: “Ý ông là, khách đi rồi nhưng không đưa chìa khóa lại cho ông à?”

“Tôi còn chẳng nhìn thấy cô ta đâu cả.” ông ấy nói, “Tôi cho một cô gái trẻ thuê, trước đây cô ta đóng tiền nhà rất đúng hạn, nhưng từ tháng trước đổ lại đây cô ta không thèm để ý đến tôi nữa. Tôi đến tìm cô ta mấy lần rồi nhưng đều khóa cửa, tôi gọi điện hay nhắn wechat đều không liên lạc được. Tôi đợi hai tuần rồi bèn cảm thấy có gì đó sai sai, thế là tôi đến hỏi hàng xóm, người ta bảo lâu lắm rồi không thấy ai ra vào nhà này cả.”

“Thế sao ông không phá khóa ra, chạy đến sở cảnh sát làm gì?” tôi hỏi.

“Trong phòng có mùi.” Ông lão khịt khịt mũi “Tôi hơi sợ.”

Tôi cảnh giác hẳn lên: “Mùi gì?”

“Mùi hôi,” ông ấy nói, “Như kiểu mùi thịt thối để lâu ngày vậy.”

Tôi hiểu ra rồi, nhưng cảm thấy rất kì lạ, ông chú này sao lại cảnh giác thế nhỉ, ngửi thấy mùi thịt thối bèn nghĩ đến việc chạy đến sở cảnh sát báo án?

Nếu như người bình thường gặp phải tình huống này, phản ứng đầu tiên là phải tìm thợ sửa khóa đến phá khóa ra để vào trong xem sao. Mùi thịt thối phát ra có khả năng là mùi thịt ăn thừa để lại lâu ngày thiu thối nên gây ra, hoặc là tủ lạnh không cắm điện, thịt để đông đá bị hỏng rồi. Tất nhiên, cũng có thể là mùi quần áo mặc rồi để lâu ngày không chịu giặt. Việc này cũng rất bình thường mà.

Bởi vậy, biểu hiện của người đàn ông này khiến tôi sinh nghi. Phát hiện ra mùi bất thường lại chạy ngay đến sở cảnh sát, sự nhạy cảm này không phải ai cũng có được.

Nên tôi đứng dậy hỏi ông ta: “Ông làm nghề gì?”

“Quản lý nhà tang lễ” Ông ấy nói nhỏ, mắt nhìn láo liên xung quanh: “Cậu hiểu rồi chứ?”

“Hóa ra thế.” Tôi hiểu ngay ra vấn đề. “Đi thôi, chúng ta đến xem sao.”

Căn phòng nằm trong góc tầng ba của một căn nhà ống, cách các nhà hàng xóm còn lại khá xa, cho nên nhìn có vẻ hơi cách biệt. Tôi nhìn hành lang, chỗ này cũng xa quá nhỉ, một căn phòng bị sắp xếp ở ngay lối rẽ của hành lang, căn phòng trông chẳng vuông vắn tí nào. Tôi quay đầu nhìn ông ta, xem ra đãi ngộ của nhà tang lễ chẳng tốt tí nào nhỉ.

Lúc đi thang máy tôi đã hỏi ông ta, ông ta là người trang điểm cho xác ch.ết, đúng nghĩa là làm đẹp ấy. Nghề này tôi biết, rất là vất vả, hơn nữa mọi người còn rất kiêng kỵ. Cho nên người làm nghề này cũng rất khó khan. Tôi có chút đồng cảm, khi nói chuyện cũng nhỏ tiếng hơn một chút.

Khi đến gần, tôi thấy ông ấy nói không sai. Căn phòng rõ ràng phát ra một thứ mùi hôi thối kì lạ, tôi từng đi đến hiện trường vụ án, vừa ngửi liền phát hiện ra đây là mùi xác thối. Nhưng tôi không dám khẳng định có phải xác người hay không.

Mở cửa ra là biết ngay.

Mở cái cửa này ra không khó, kết cấu khóa của tầng này khá đơn giản, tôi có mang theo bộ dụng cụ để mở, nhoáng một cái là xong.

Bước vào phòng chúng tôi đều khá kinh ngạc bởi vì căn phòng rất sạch sẽ, phòng khách chỉ có 10m2 nhưng đồ đạc sắp xếp hết sức gọn gàng ngăn nắp. Trên sàn nhà có một lớp bụi mờ nhưng có vẻ như chủ nhân của nó trước đây đã dọn dẹp rồi. Tôi đi ra chỗ tivi, sờ sờ thử mặt sau tivi, ngón tay tôi dính một lớp bụi mỏng, trên bàn cũng như vậy.

Điều này chứng tỏ người sống ở đây trước khi tời đi đã lau dọn sạch sẽ căn phòng này, bao gồm cả chỗ mà người bình thường ít để ý đến nhất đó là mặt sau tivi.

Người sống ở đây khá là chỉn chu.

Tôi nhớ lại ông chú kia nói người thuê phòng là một cô gái, bèn hỏi: “Người thuê là một cô gái phải không?”

Ông ấy vẫn đang hít hít khịt khịt khắp nơi trong căn phòng: “Một cô gái ngoài 20 tuồi, làm thiết kế đồ họa.”

Tôi chỉ vào căn bếp bảo, ông đừng ngửi nữa, ở kia kìa.

Bước vài bước là đến căn bếp, đẩy cửa bước vào không kìm được lại phải lùi lại vài bước.

Cái mùi này quá nồng, quá kinh khủng. Vừa mở cửa bếp ra là xộc đến, y như bị trúng một quả bom sinh học vậy, cả người tôi bị shock vì hít phải cái mùi này.

Tôi quay lại nhìn ông ấy, ông ấy vẫn ổn, chỉ hơi che miệng nhăn mặt một chút.

Cái mùi này phát ra từ tủ lạnh.

Tôi chầm chậm đưa tay ra mở tủ lạnh, mở hẳn cánh cửa sang một bên.

Không có điện, bên trong tối om om. Nhìn kĩ hơn, mặt tôi liền biến sắc.

Một cánh tay. Một cánh tay bị nhét trong ngăn dưới của tủ lạnh đang thò ra ngoài. Khớp xương có vẻ to, nhìn là biết là của một người đàn ông.

Có vài ngón tay còn bị gẫy dập, lòi ra những đốt xương trắng, trông y như những dấu chấm than kì dị.

Ông chú hét lên, chạy ào ra ngoài, đứng ở phòng khách thở dốc.

Tôi lấy áo che một bên mặt lại, nhìn kĩ hơn phát hiện ra không chỉ có một cánh tay, trong ngăn đó còn có rất nhiều mẩu thịt nhỏ, tối quá tôi không xem được rõ hơn. Tôi cũng không có tay nào để rút điện thoại ra soi nữa nên đành đi ra phòng khách.

Đóng cửa lại, gọi cho tổ pháp y, sau đó tôi nói với ông ta: “Ông chờ đấy, chưa đi được đâu.”

“Tôi biết”, ông chú ho sặc sụa như bị cái gì nghẹn vào họng, “Tôi sẽ phối hợp.”

“Xem ra là bị nhét vào trong tủ lạnh để làm lạnh, nhưng sau đó không nộp tiền điện nên bị cắt điện, cho nên mới sinh mùi.” Tôi nói, “Nếu không thì ông cũng không ngửi thấy được. Có điều tôi cũng rất bái phục cái mũi của ông, cách hai lớp cửa mà cũng ngửi ra được mùi thi thể.”

“Thì tôi gặp nhiều rồi mà.” Ông lão vẻ mặt đau khổ trả lời, “Tôi cũng chẳng muốn vậy, nhưng tôi chưa từng gặp cái thi thể nào nát như thế này, quá khủng khiếp!”

Trong lúc chờ đội pháp y đến, mắt tôi vẫn không rời ông chú này. Ông ấy bị tôi nhìn đến phát cáu: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

“Công việc cụ thể của ông ở nhà tang lễ là gì?” tôi châm một điếu thuốc.

“Làm đẹp cho xác ch.ết”, ông ấy nói, “Người ch.ết đi rồi cơ thể và vẻ mặt đều biến dạng, nên tôi phải trang điểm cho họ, đánh phấn cho họ, vẽ mặt cho họ trông giống người một chút, như vậy trông mới sinh động. Nếu không người nhà họ nhìn thấy họ như vậy thật sự không chịu nổi.”

“Ông nhìn nhiều xác ch.ết lắm rồi à?”

“Lại còn phải hỏi”, ông chú nghe đến đây hơi phấn khích: “Nói ra sợ cậu cười tôi, chứ tôi nhìn người ch.ết còn nhiều hơn người sống đó.”

“Đây là nguyên nhân mà ông đoán ra trong nhà có xác ch.ết hả?” tôi cười.

“Coi như là thế đi”, ông chú hơi do dự nói, “Người ch.ết tôi gặp nhiều rồi nên có một linh cảm đặc biệt, trong phòng này có xác ch.ết hay không tôi cảm nhận ra được.”

“Chuyện này hơi tâm linh nhỉ, nói ra chưa chắc cậu đã tin.” Ông ấy đưa tay ra: “Cho tôi xin một điếu.”

Tôi đưa cho ông ấy một điếu thuốc, ông ấy châm và hít một hơi, làn khói thuốc làm cho khuôn mặt ông ta bỗng chốc trở nên mơ hồ.

“Tôi gặp nhiều người ch.ết rồi nên rất nhớ cái cảm giác này.”, ông ta nói: “Không nói rõ ra được, chỉ là tự cảm nhận thấy. Khi vừa mới đến căn phòng này tôi đã cảm thấy có điểm bất thường, nên phải vội đến sở cảnh sát ngay.”

“Lúc đó tôi không dám nói ra, nhưng tôi đã đoán ra rồi.”, ông chú nhìn tôi, “Trong đó tôi dám chắc là có xác ch.ết.”

“Đúng là có hơi mê tín thật” tôi cười cười, không nói thêm gì nữa.

Ông chú này đúng thật kỳ lạ. Tôi nghĩ vậy.

Đại Từ của Đội pháp y đến rồi, vừa bước vào nhìn thấy tôi đã hỏi: “Sao rồi, lại có người ch.ết hả?”

Đại Từ từng được đào tạo ở học viện cảnh sát nên cũng coi như là bạn học của tôi, cho nên chúng tôi nói chuyện khá là thoải mái.

“Bớt lời đi, vào bên trong xem sao.”, tôi nói: “Trong tủ lạnh có một cánh tay.”

Đại Từ nghiêm túc hẳn lên, anh ta dẫn thêm một trợ lý bước thẳng vào căn bếp.

Một lát sau, trợ lý chạy ra ngoài vẫy tay với tôi. Tôi bèn đi theo anh ta vào thì nhìn thấy Đại Từ lấy một cái gì đó ra từ tủ lạnh.

“Cậu lại khiêm tốn rồi”, Đại Từ nói: “Đâu phải chỉ mỗi cánh tay, sắp đủ cả bộ sưu tập ở chỗ chúng tôi rồi đấy.”

Tôi giật mình, tôi biết thừa bộ sưu tập mà anh ta nói đến là gì, là lục phụ ngũ tạng người được ngâm trong bình, bày kín cả một mặt tường.

Đại Từ nói năng hơi khoa trương nhưng cũng không hề nói quá. Tôi nhìn rõ anh ta lần lượt rút ra hai cánh tay, hai cái chân, hai cẳng tay từ trong tủ lạnh.

Hình như vẫn còn hai cẳng chân nữa, nhưng tôi chỉ xem đến đoạn rút ra một đám bầy nhày máu thịt não lẫn lộn từ ngăn dưới của tủ lạnh liền bỏ ra ngoài.

Quá kinh khủng, không chịu nổi.

Tôi từng đi đến nhiều hiện trường vụ án rồi nhưng rốt cuộc vẫn không chịu nổi cái mùi của xác ch.ết. Nhìn thì không sao, nhưng ngửi thấy là nôn, bây giờ cả nhìn cả ngửi kết hợp lại, tôi cứ tránh đi thì hơn.

Đợi một lúc lâu sau đó, Đại Từ mới từ tốn bước ra. Ông chú kia bị đưa đi từ lâu rồi, tôi đứng ở hành lang bên ngoài hút thuốc, trong mùi khói thuốc vẫn lẫn cả mùi tử khí.

“Ngoại trừ phần thân ra còn đâu đều đủ cả”, Đại Từ tổng kết sơ lược, tứ chi và đầu, ngón tay đều đầy đủ. Chỉ có phần thân người không thấy đâu.

Xem ra kẻ này rất chuyên nghiệp. Tôi hỏi anh ta: “Là đàn ông sao? Lý do tử vong là gì?”

“Là đàn ông, còn những chuyện khác thì chờ khám nghiệm đã rồi mới nói được.”, Đại Từ rút ra một điều thuốc, “Trông có vẻ như bị đâm ch.ết. Tay thâm đen, cũng phải bị đến 30 nhát đấy.”

Tôi kinh ngạc, nhớ đến cô gái thuê phòng mà chủ nhà kể, một cô gái sao có thể tàn nhẫn đến mức này?

“Chủ nhà là người làm việc ở nhà tang lễ.”, tôi nói với Đại Từ, “Thú vị không?”

“Cậu nghi ngờ ông ta à?” Đại Từ hỏi, “Cũng hơi kì lạ thật, không đưa về sở để thẩm vấn à?”

“Tôi hỏi rồi”, tôi gật đầu nói, “Tôi thấy hơi nghi ngờ. Nhưng mà người này lại chủ động đến báo án nên thấy hơi lạ.”

“Cậu chưa thấy hung thủ đến báo án bao giờ à?” Đại Từ vỗ vỗ vai tôi, “Đừng có nói với tôi là bao nhiêu năm học ở trường cảnh sát chữ thầy trả thầy rồi nhé?”

“Tất nhiên là tôi còn nhớ.”, tôi nói: “Nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng.”

Thông thường, kẻ bị tình nghi đầu tiên của một vụ án mạng là người báo án. Rất nhiều hung thủ tự cho mình là thông minh thích tự đi báo án, chúng nghĩ rằng điều đó có thể xóa bỏ sự nghi ngờ của cảnh sát dành cho mình, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.

“Người ch.ết khoảng bao nhiêu tuổi?” tôi hỏi Đại Từ.

“Hơn 20 tuổi.” Đại Từ hơi cúi đầu xuống thờ dài, “Thật đáng tiếc.”

“Đang độ tuổi thanh niên trai tráng, một cô gái nếu muốn khống chế cậu ta cũng không dễ dàng”, tôi nói.

“Đúng là không dễ dàng, nếu là một người đàn ông thì lại khác.” Đại Từ nhìn tôi nói một cách ẩn ý: “Cứ tiếp tục thẩm vấn đi.”

Việc thẩm vấn ông chú đó diễn ra rất thuận lợi. Ông ta trả lời rất trôi chảy, hỏi gì đáp đấy.

Quan trọng nhất là, chúng tôi đã đối chiếu tất cả những gì ông ấy khai báo, đều là sự thật. Nhân chứng vật chứng đều khớp, thậm chí có cả chứng cứ ngoại phạm.

Như vậy thì phiền phức rồi. Tôi lại chú ý đến người thuê căn phòng này.

“Cô gái đó thuê căn phòng này được bao lâu rồi?” tôi hỏi ông chú.

“Không lâu lắm, chưa được một năm.” Ông chú cười cười, trên mặt không có vẻ gì là không vui.

Lạ nhỉ. Bị tôi thẩm vấn lâu như vậy mà không hề tức giận.

“Khi chú gặp cô ta có phát hiện ra điểm gì bất thường không?” tôi hỏi.

“Không có”. Ông ấy gãi gãi đầu: “Cô ấy hỏi tôi làm nghề gì, tôi đã nói đúng như sự thật. Mà thật ra có nói thật hay không cũng vậy, môi giới kiểu gì cũng đã nói cho cô ta nghe rồi.”

“Cái nghề này của tôi khó nói lắm” ông ấy nói: “Cậu không biết chứ, cái căn phòng cũ này tôi cho thuê giá rẻ hơn 30% so với thị trường mà chả có ma nào thèm thuê cả.”

“Nhưng chú tốt mà, ở hiền gặp lành.” Tôi cười cười, “Ở nhà tang lễ ngày nào cũng tiếp xúc với người ch.ết mà vẫn giữ được thái độ như thế này rất là khó đấy.”

“Đấy là cậu không biết chứ,” ông ấy ghé sát về phía tôi, “Người ch.ết thật thà hơn người sống nhiều, người sống mới là đáng sợ.”

Tôi ho lên vài tiếng, cảm giác như bị cái gì đó chặn lại ở họng.

Chờ ông chú ấy đọc xong ghi chép thẩm vấn, tôi đưa ông ta đến căn phòng bên cạnh để nghỉ ngơi một chút. Khi tôi vừa bước đi, ông ấy đang thò đầu ra ngoài cửa sổ để hít lấy hít để không khí bên ngoài, cảm giác như con cá mắc cạn bị thiếu nước vậy.

“Thế nào rồi?” tôi cười. “Vừa rồi không phải chú vẫn ổn hay sao?”

“Tôi vừa nghĩ ra một chuyện” ông chú mặt mũi nhăn nhó, “Nếu mà cô gái kia là hung thủ thì căn phòng đó của tôi thành căn phòng ma ám rồi đúng không?”

“Ôi trời ơi thế này thì ch.ết tôi rồi, thế này thì làm sao mà cho thuê được”, ông ấy khổ sở: “Người ta cứ bảo công việc của tôi không phải việc mà người nên làm, tôi thấy các cậu ở đây mới đúng như thế ấy, ôi trời ơi sao tôi lại đen đủi thế này cơ chứ! Cái phòng này ai còn dám ở, đừng có nói người khác, tôi còn chẳng dám ở nữa là.”

“Tạm thời đừng nói chuyện này” tôi ngắt lời ông ta, “Số điện thoại và các thông tin khác của cô gái ấy ông đều ghi chép lại đúng không?”

“Tất nhiên rồi, tôi có giữ.” Ông ấy trả lời, “Tôi còn có cả wechat cô ta, tôi còn mang cả hợp đồng thuê nhà đến đây này, có chữ kí ở bên trên. Các cậu mau điều tra cô ta đi, nhưng tôi trông có vẻ không giống, trông mặt mũi sáng sủa lắm.”

“Được” tôi gật đầu, “Chú về nhà đi, thời gian này đừng đi đâu cả bởi vì chúng tôi sẽ còn mời chú đến để phối hợp điều tra bất cứ lúc nào.”

“Có số điện thoại thì dễ dàng rồi. Bây giờ số điện thoại đều phải đăng ký bằng chứng minh thư, ít nhất tìm ra cô gái này không khó.

Thân phận của cô ta nhanh chóng được tìm ra, tôi xem ảnh, là một cô gái mặt mũi sáng sủa đang làm việc ở công ty nhỏ nọ.

Danh tính người ch.ết chưa được xác nhận, Đại Từ khám nghiệm tử thi xong nói với tôi là anh ta bị đâm ch.ết, nhát dao chí mạng ở cổ. Một nhát chí mạng, tứ chi thì mười mấy nhát. Vết thương phân bố không theo quy luật nào, biểu hiện cho thấy bị gi.ết ch.ết trong cơn phẫn nộ.

Vì không có ai báo cáo tìm người mất tích cho nên việc điều tra thân phận của người ch.ết không thể nhanh được. Dấu vân tay đã lấy được rồi nhưng không có điểm đối chiếu.

Vẫn phải điều tra từ cô gái kia trở đi.

Cô ta không hề có ý định trốn tránh khiến tôi rất bất ngờ, cô ta còn dùng chứng minh thư của mình để đi du lịch, đi về miền nam mấy ngày, chúng tôi đã tìm thấy cô ta ở một điểm du lịch nổi tiếng.

Theo lời cảnh sát địa phương, khi bị bắt cô ta rất bình tĩnh, còn nói một câu: “Cuối cùng cũng đến rồi à.”

Trong quá trình thẩm vấn, tôi ngồi đói diện cô ta. Sau khi gặp được người thật tôi phát hiện ra người và ảnh có sự khác biệt. Người thật gầy hơn trong ảnh rất nhiều, hơn nữa gương mặt còn phảng phất nỗi buồn.

Cô ta đã thừa nhận một cách thẳng thắn, cô ta đã đâm ch.ết cậu thanh niên này trong lúc đang ngủ, hung khí vất ở trong tủ bếp chứ không hề đem ra ngoài. Sau khi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cô ta thu dọn hành lý và rời đi.

Điều mà cô ta khai phù hợp với chứng cứ ở hiện trường. Chúng tôi đã tìm ra con dao ấy ở trong tủ bếp, lưỡi dao đã được đối chiếu với vết đâm, hoàn toàn khớp.

“Phần thân người của anh ta đâu rồi?” tôi hỏi.

“Vứt xuống sông rồi”, cô gái nói, “Tôi bỏ vào trong vali, buổi tối đem ra bờ sông vứt.”

“Tại sao không vứt cả những bộ phận khác đi?” tôi hỏi, “Dù sao cô cũng vứt phần thân đi rồi.”

“Không cần thiết”, cô ta nói: “Tủ lạnh chật rồi, tôi mới phải đem phần thân đi vứt. Nếu có cái tủ lạnh to hơn thì tôi cũng chẳng thèm mang nó đi đâu.”

“Cậu ta có quan hệ gì với cô?” tôi hỏi.

Cô ấy cười, nụ cười khiến người khác ớn lạnh.

“Tôi cũng chẳng biết anh ta là gì của tôi nữa.”. cô ta nói: “Người yêu cũ.”

“Tại sao lại gi.ết cậu ta?”

Mắt cô ta sáng lên: “Không gi.ết hắn thì hắn cũng gi.ết tôi, nên tôi đành phải động thủ trước.”

“Cô hãy kể lại mọi chuyện xem nào”, tôi trầm mặc một lát: “Tôi đang nghe đây.”

“Khi tôi còn đang học đại học, tôi với anh ta là bạn học. Là bạn bình thường ấy. Sau này tốt nghiệp rồi anh ta mới bắt đầu theo đuổi tôi.” Cô ấy trả lời bình thản: “Tôi không đồng ý, anh ta không phải mẫu người mà tôi thích.”

“Anh ta theo đuổi tôi suốt một thời gian dài, trò gì cũng làm, có thể nói là không từ một thủ đoạn gì, buổi sáng dậy rất sớm đi mua đồ ăn mang đến cổng kí túc xá chờ tôi.” Cô gái nói: “Tôi bảo làm gì anh ta cũng làm cho tôi. Nhưng tôi không phải là người thực dụng, những thứ này không khiến cho tôi rung động được.”

“Khi tôi đến ngày đèn đỏ còn mang nước nóng đến tận cửa cho tôi.” Cô gái đột nhiên mỉm cười, sắc mặt tốt hơn một chút, “Anh có tưởng tượng ra không? Anh ta mang nước đến cho tôi thật. Tôi lúc ấy lại thấy anh ta rất đáng yêu nên mới đồng ý quen anh ta.”

“Khi mới bắt đầu, anh ta vẫn dịu dàng quan tâm, lúc gọi điện cũng nói chuyện với tôi rất nhẹ nhàng, như kiểu sợ làm cho tôi giật mình ấy. Lúc đó chúng tôi đều tốt nghiệp đại học rồi, mấy đứa con gái thuê chung nhà để ở trọ, bạn cùng phòng tôi đều hâm mộ tôi có bạn trai chu đáo như vậy.”

“Con gái mà, ít nhiều đều thích hư danh, nên tôi lúc đó thấy rất phổng mũi.” Giọng cô gái từ từ nhỏ lại, “Nhưng khi đó một người bạn cùng phòng của tôi đã nói một câu khiến cho tôi rất là bực bội.”

“Cô ta nói gì?” tôi hỏi.

“Cô ấy nói kiểu đàn ông như vậy cô ta không thích, quá hạ mình rồi.” cô gái đáp.

“Sao cô ta lại nói thế?” tôi hỏi, “Quan tâm chăm sóc bạn gái thì có gì chứ, bình thường mà.”

“Chắc tại vì cô ấy đã nhìn thấy anh ta tự tát vào mặt mình.” Cô gái nói: “Có một lần tôi với anh ta cãi nhau, chiến tranh lạnh. Anh ta đến nhà trọ tìm tôi để làm lành, tôi không bảo sao cả. Lúc đó nhà trọ không có ai, anh ta liền tự tát vào mặt mình. Đúng lúc đó cô ấy đi về nhìn thấy, nhưng anh ta cũng không hề dừng lại.”

“Tôi thì rất ngại bèn bắt anh ta dừng lại.” cô gái nói, “Thật ra trước đó tôi cũng đã làm vậy rồi nhưng anh ta không chịu nghe, nói là nếu tôi không chịu làm lành thì anh ta sẽ không dừng lại.”

“Mặt anh ta sưng vù lên, làm cho cô bạn kia sợ hết hồn.” cô gái nói, “Đáng lẽ lúc đó tôi đã phải nhận ra điểm bất thường rồi mới phải.”

Tôi không nói gì, dường như tôi đã đoán được phần sau của câu chuyện.

“Sự thật chứng minh rằng, tôi đã đánh giá bản thân quá cao. Sau lần đó tôi cũng thay đổi suy nghĩ về anh ta.” Cô gái nói, “Câu nói đó của cô bạn ấy khiến tôi rất không vui, nhưng tôi cũng không để bụng, sau đó còn lạnh nhạt với cô ấy một thời gian. Cảm thấy thật mất mặt khi để cô ta bắt gặp.”

“Sau đó chúng tôi đã ngủ với nhau.” Cô gái đột ngột chuyển chủ đề, “Anh ta biết tôi không phải là lần đầu quan hệ nên thái độ khác hẳn.”

“Hồi đại học tôi cũng từng có bạn trai rồi.” Cô gái giải thích, “Nên đã từng quan hệ với người đó.”

“Cô nói rõ xem, anh ta thay đổi thái độ như thế nào?” tôi hỏi.

“Tôi cũng không biết phải miêu tả thế nào, kiểu như lạnh lùng hơn, nhưng mà lại trở về như cũ rất nhanh. Anh ta đối với tôi cũng khá tốt, nhưng sau đó lại thay đổi đối tượng để quan tâm rồi. Sau này khi chúng tôi sống chung với nhau một thời gian, tôi phát hiện ra anh ta rất thích ôm điện thoại, không còn quan tâm tôi như trước nữa.”

(còn tiếp)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *