2h đêm ngồi khóc thu lu ở góc giường. Cảm xúc trong mình thực sự hỗn độn. Mình vừa thương vừa phẫn nộ, vừa uất hận vừa bi ai.
Vợ chồng mình bằng tuổi, cưới cũng đc 3 năm, con gái nhỏ 8 tháng tuổi. Những tưởng thế là trọn vẹn, nhưng chỉ là mình tự ảo tưởng thôi. Vì cuộc hôn nhân không có tình yêu thì thật không khác gì địa ngục. Mình yêu vợ mình. Yêu đơn phương đến 8 năm. Chính thức quen đc 1 năm rồi mới cưới. Vợ mình cũng thế. Chỉ là, yêu người khác đến 8 năm. Họ chia tay mình mới có cơ hội. Hoặc, mình chỉ là người thay thế.
Ngày mình cưới người đó nhắn tin: Anh đợi em. Vợ mình khóc. Nước mắt của vợ làm những cuồng nộ trong mình lặng lại. Mình biết họ còn yêu nhau, chỉ là mình cố chấp. Mình nghĩ sau này chỉ cần mình cố gắng vun đắp tình cảm thì mọi chuyện sẽ ổn. Về sau mình mới phát hiện vợ mình vẫn thỉnh thoảng vào tường facebook người kia. Trên trang cá nhân người đó cũng cập nhật cuộc sống như đi đâu, làm gì, .. cap lúc nào cũng xưng anh. Anh say rồi, anh mệt, anh nhớ em. Cổ vẫn đeo dây bạc vợ mình tặng ngày trước. Facebook của vợ mình thì chỉ có ảnh con chứ ít khi có ảnh mình. Đã nhiều lần mình giả vờ ngủ để vợ mình nghe điện thoại của người đó. Tuy họ chỉ hỏi thăm nhau dạo này thế nào nhưng mình vẫn thấy thật chua chát. Đồng sàng dị mộng. Đêm nay rất khuya lại có cuộc gọi đến. Mình đợi vợ nghe xong mới dậy, bước ra ban công làm điếu thuốc. Điện thoại tới là giọng người kia đang khóc. Rồi vợ mình cũng khóc theo. Còn tim mình thì như vỡ vụn ra. Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu cứng rắn của một thằng đàn ông đều nhạt nhòa theo khói thuốc. Ngồi viết những dòng này mình thực sự rất chông chênh. Mình yêu vợ, yêu con gái nhỏ. Van xin em hãy giữ lại anh đi. Anh thật sự không cố gắng thêm được nữa rồi.