Hôm nay anh đã thực hiện xong lời hứa với em…trả hết nợ cho bố em như anh đã từng hứa…Mình năm nay 30 tuổi, chưa vợ, chưa con, cũng chưa có n.y…mình từng có 1 mối tình kéo dài 7 năm, chúng mình bắt đầu yêu nhau từ khi chúng mình lên lớp 11. Chúng mình trước đó là bạn cấp 2, lên cấp 3 gần gũi nhau hơn rồi mới thành 1 đôi.Yêu nhau 7 năm ko phải quãng thời gian quá dài nhưng đủ cho nhau những kỉ niệm, những món quà lưu niệm, cùng nhau cố gắng học tập, đỗ đại học rồi cùng lo cho nhau cuộc sống sinh viên…nếu không yêu nhau, có lẽ cuộc sống sinh viên của mình và n.y cũng khá nhạt vì 1 ngày cứ trôi theo công thức đi học, đi làm rồi về nghỉ ngơi nhưng vì yêu nhau nên chúng mình ngoài những thời gian bắt buộc phải đi học, đi làm thì chúng mình dành cho nhau, có khi không cần gặp nhau, chỉ cần những tin nhắn, những cuộc điện thoại…như vậy là đã vui lắm rồi. Chúng mình cũng cùng nhau đặt ra những mục tiêu để cố gắng cùng nhau…và cứ cùng nhau như vậy nên tình yêu càng bền chặt. Giận dỗi, cãi vã có không, mình khẳng định là có, chẳng có đôi nào yêu nhau mà ko cãi nhau bao giờ cả…nhưng vì mục tiêu chung, và mỗi lần có ý định căng thẳng hay chia tay thì cả 2 đều nghĩ về những gì đã vượt qua, những thời gian bên nhau, tại sao lại yêu nhau đến bây giờ lại tự nhường nhịn nhau 1 chút…đâu lại vào đó.Mọi khó khăn, gian khổ chúng mình đều có thể vượt qua cho tới lúc ra trường, cả 2 đang có 1 cuộc sống rất bình thường thì sóng gió ập tới mẹ n.y báo là bố n.y nợ xã hội đen ngoài kia với số tiền gần 700tr vì lô đề, cờ bạc, cá độ bóng đá…đã bỏ nhà ra đi. N.y mình shock, khóc rồi bảo số tiền 700tr đó có bán nhà đi cũng chẳng trả nợ hết vì mẹ n.y trước đó biết bố n.y tình trạng như vậy nhưng ko nói vì sợ n.y mình lo…đến lúc vỡ lở ra thì tiền tiết kiệm đã dùng để trả nợ sạch…ko còn sức trả nữa mới nói ra…Khi ấy, chúng mình đã suy nghĩ rất nhiều. N.y mình bảo là thôi chia tay…vì n.y mình ko muốn mình khổ, mình còn nhiều cơ hội với người con gái khác nhưng mình thì ko nghĩ vậy. Mình nghĩ đã trải qua hơn 5 năm yêu nhau, vượt qua bao nhiêu khó khăn đến đây lại chùn bước, mình mới nói với n.y là sẽ cùng người yêu gánh vác chỗ nợ ấy…đợt ấy mấy dân cho vay, xã hội đen đến quấy nhiễu nhà n.y mình suốt…phải cắm sổ đỏ nhà nhưng cả nhà cắm đi cũng chỉ được 480tr, lấy hết số tiền đó để trả nợ và xin khất, 2 đứa sẽ đi làm và trả dần…Chúng mình lần ấy lại lên kế hoạch, tính toán xem phải trả ngân hàng cả lãi cả gốc như nào, rồi trả nợ tiền ngoài kia như thế nào. Cũng may, vì chúng mình đi làm từ sớm hồi còn sinh viên nên ra trường cả 2 đều xin được công việc với mức lương hơn 10tr, hồi ấy là cao so với mặt bằng chung các bạn ra trường…mà cũng vì lương như vậy nên 2 đứa cũng tự tin có thể trả được và hứa với nhau rằng, sau khi trả hết nợ sẽ lấy nhau vì lúc ấy, tiền thì chả có, cả 2 tương lai cũng mù mịt nên phải giải quyết khó khăn trước mắt rồi làm gì thì làm.Mình còn nhớ những ngày ấy 2 đứa phải thi nhau tăng ca, làm thêm ngoài giờ 1 tiếng được 60k, mình chỉ được 50k thôi, cả 2 đứa 1 ngày chỉ cần cố gắng thêm 1 tiếng là 1 tháng có thêm 3 triệu rồi…còn cách nào đâu, phải kiếm tiền trả nợ mà.Cho tới 1 ngày, cách đây 6 năm, lúc đó Mình đang ở công ty thì có người gọi cho mình báo:- Cậu là chồng bạn M** à?- Ko, em là bạn trai bạn ấy ạ. Anh là ai ạ?- Ừ, bạn gái cậu mất rồi, cậu ra đoạn đường…..(mình xin giấu địa điểm chính xác) đi, bạn gái cậu bị tai nạn mất!Hôm ấy trời vừa mưa vừa lạnh…n.y mình thì cận…vì trời mưa nên người lái xe bật đèn pha, n.y mình bị loá nên bị mất lái, tự ngã ra đường và mất…Đến đây thì mình cũng ko muốn kể dài dòng nữa, vì mọi người chắc cũng hình dung ra sự việc sau ấy…Từ ngày n.y mình mất, mình như 1 cái xá,c không hồn…nhiều lần còn trách n.y ở bên kia sao yêu nhau đến 7 năm, cùng nhau vượt qua bao nhiêu chuyện lại để lại mình 1 mình…mặc dù rất nhiều người động viên mình nhưng cũng phải mất 1 tháng, mình mới ổn định tâm lý để tiếp tục công việc, đi làm, còn có lúc mình nghĩ đến việc tự t,ử…để được ở bên n.y nhưng nghĩ lại ko biết có đc như vậy ko? Ko phải mình sợ, mà mình nghĩ là n.y sẽ nghĩ gì nếu mình làm như vậy, hèn nhát!Cuối cùng, mình quyết định tiếp tục thực hiện lời hứa với n.y, mình nghĩ là thôi cứ hoàn thành lời hứa, rồi làm gì thì làm…Mình tiếp tục gánh số nợ còn lại là hơn 600tr, trong suốt 6 năm qua (cả gốc lẫn lãi)…ko yêu đương, ko mua sắm gì nhiều, ko đi du lịch…ko có 1 thú vui nào hết ngoài việc hàng ngày đi làm, tối về ăn rồi nghỉ ngơi. Thi thoảng mới gặp bạn bè…cứ như vậy…đến hôm nay, mình chính thức trả hết số nợ ấy…gom thành 1 cục hơn 60tr trả nốt…và rút sổ về cho mẹ n.y. Nhiều lần mẹ n.y bảo mình ko phải làm vậy nhưng mình đã nói đấy là lời hứa, mà mình là đàn ông đã hứa là làm… chứ ko phải hứa rồi n.y mất là bỏ đấy…Đến đây mình cũng ko biết là phải viết tiếp gì nữa…chỉ hi vọng khoảnh khắc mình trả hết nợ, n.y cũng ở đấy, chứng kiến, rồi mình quay sang nói: – Hôm nay anh đã thực hiện xong lời hứa với em…trả hết nợ cho bố em như anh đã từng hứa…Chúng ta có thể an tâm về 1 nhà rồi.Nhưng không thể được nữa rồi…Mình tâm sự đến đây cũng khá dài, cảm xúc hỗn độn…cảm ơn mọi người đã đọc đến dòng này. Mình chỉ tâm sự cho nhẹ lòng…