Học lại, nợ môn không phải điều tồi tệ nhất

Năm tôi 18, tức là năm đầu tiên tôi học Đại học đã có vài thứ khiến tôi kiệt quệ, thậm chí muốn bỏ cuộc giữa chừng. Khoảng thời gian ấy là khoảng chênh vênh nhất trong hành trình 18 năm tôi hiện hữu trên cuộc đời, sống một mình, học một mình, buồn vui cũng một mình. Những ngày đầu mới ra Hà Nội, tôi nằm bẹp trên gác xép nhà anh họ mà nước mắt lưng tròng, chuyến xe buýt kéo dài gần tiếng rưỡi đồng hồ để đến trường gần như lấy hết sạch những can đảm trong tôi, mệt mỏi, chán nản, mọi thứ như sụp đổ.

Rồi tất cả gần như đã đi theo quỹ đạo, tôi quen bạn bè và bắt đầu thích ứng với môi trường mới, nhưng vẫn chưa thể thích ứng với một điều – học lại. Tôi chẳng thể nghĩ rằng mình tồi tệ đến độ thi rớt và phải học lại, nhưng đó là sự thật. Không biết suy nghĩ của bạn thế nào nhưng quan điểm của tôi là ” học đủ tốt nhưng còn cần cả may mắn”. Có một điều chắc nịch rằng học Đại học không hề dễ dàng một chút nào nếu không muốn nói là vô cùng khó khăn, bạn có dám chắc những môn như Triết học, như tư tưởng Hồ Chí Minh bạn dễ dàng qua môn mà chẳng cần chút ít may mắn nào. Không có, không hề có. Tôi thậm chí đã học thuộc gần như cả quyển giáo trình môn Tư tưởng Hồ Chí Minh chỉ để mong một con A trong bảng điểm, nhưng thật sự là rất khó. Bạn bè tôi không lười nhác, họ cũng chăm chỉ học nhưng đôi khi may mắn không mỉm cười. 

Đừng hỏi sinh viên rằng thời gian lên trường chỉ chiếm chưa đầy một phần hai thời giờ tại sao không tận dụng số dư còn lại mà học tập. Thật ra chúng tôi vẫn luôn học tập đấy thôi, học ở trường và học ở đời. Chúng tôi còn trẻ, va vấp chưa đủ nhiều để cứng rắn và nhìn đời với con mắt quen thói lọc lừa, mà sự đời vốn dĩ cái nào chưa biết là phải thử, phải nghiền ngẫm, phải trải nghiệm và phải vấp ngã.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *