Hãy trân trọng chính mình thay vì ngồi chờ ai đó đến và trân trọng bạn. Bạn biết vì sao không?
Hình hài và cuộc sống này của bạn được bố mẹ bao bọc và nuôi dạy suổt bao nhiêu năm qua. Mỗi khi bị thương, té đau, những nỗi đau trên cơ thể bạn là người đầu tiên cảm nhận được và thấy xót cho chính mình hơn ai cả. Ngày hôm nay trải qua như thế nào, buồn vui ra sao, thích món đồ gì, đang nhớ đến ai cũng chính bạn biết rõ nhất. Người hiểu rõ bản thân nhất chính là bạn, vậy bạn còn không biết trân trọng chính mình thì còn trông mong gì ở ai nữa?
Bạn càng không trân trọng chính mình, người khác càng có cơ hội lợi dụng bạn như một con mồi. Vì bạn đâu biết được giá trị của chính mình, nên bạn luôn cần sự dựa dẫm vào người khác để cảm thấy an toàn, bạn nghĩ người ta sẽ đem lại cho bạn tất cả những điều tốt đẹp và trân trọng bạn như cách họ trân trọng chính bản thân họ. Điều đó thật sai lầm. Tôi có thể hiểu người sinh ra và nhận được giáo dưỡng rằng phải biết trân trọng bản thân, biết giá trị của chính mình nằm đâu. Nhưng cũng có vài người không được chỉ dạy hay nhận ra điều đó, có thể là không biết, hoặc biết nhưng không quan tâm. Mãi đến khi đi qua nhiều thăng trầm, sự chơi vơi khi mất đi chỗ dựa, lúc đó họ mới hiểu, vẫn nên tự yêu bản thân là quan trọng hơn cả.
Vậy xem ra việc trân trọng chính mình không phải là một phong cách sống, nó là sự lựa chọn. Bạn không thể kiểm soát ai đó ghét bạn, nói xấu bạn. Nhưng bạn hoàn toàn có quyền chọn phớt lờ những điều tiêu cực đó và tiếp tục với cuộc sống của mình. Thay vì chọn chạy theo người không biết trân trọng bạn nữa, thì bạn chọn làm đẹp cho bản thân, trau dồi kiến thức và gặp gỡ thêm nhiều người mới.
Đừng chỉ ngày qua ngày thực hiện ước mơ của người khác mà chính bản thân bạn thừa biết mình không hề thích một chút nào. Hãy đi và thực hiện những đam mê đi. Trân trọng ước mơ và hoài bão của chính mình cũng là đang trân trọng bản thân đấy. Bạn nghĩ xem cuộc đời còn bao nhiêu lần mười năm? Cứ hai mươi rồi lại ba mươi năm mà những kế hoạch, những dự định vẫn còn nằm một góc. Rồi đến một lúc khi hai gối đã biết mỏi, lưng bắt đầu đau thì chỉ ngồi nhớ lại rồi cảm thấy tiếc vì những điều chưa làm. Thế thì những năm qua bản thân mình đã làm được gì? Mình cũng không biết…
Hãy chủ động với hạnh phúc của mình. Đừng đặt để nó vào tay ai rồi ngày đêm cứ thấp thỏm mong chờ họ đáp lại. Làm vậy thì bản thân có thấy buồn, có thấy hụt hẫng khi mọi sự không như mong đợi không? Nếu câu trả lời là có thì đừng làm nữa. Thích gì hãy nói. Không vui hay không hài lòng điều gì đó hãy nhẹ nhàng bày tỏ. Đôi khi cái tôi quá cao chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi vì không được là chính mình, huống hồ chi là trân trọng bản thân.
Hãy cười lên, hãy cứ vui, cứ sống thật tốt, làm điều mình thích, yêu người mình yêu. Cuộc đời này chỉ có một và bản thân bạn rất có giá trị nên hãy nhớ mà trân trọng.
Cre: Ở đây có động lực
———-