HÃY NHẬN ĐỂ BIẾT CÁCH CHO

Người ta nói, hãy cho để nhận được nhiều hơn.

Còn tôi nói, hãy nhận để biết cách cho.

Tôi từng là một người theo chủ nghĩa cá nhân, sống nội tâm, khép kín, ít chia sẻ.

Mỗi lần đi làm khách nhà người quen, hàng xóm, hay họ hàng, người ta thường mời tôi kiểu:
– Con uống nước không?
– Con ăn bánh không?
– Còn ở lại ăn cơm với cô chú cho vui?

Câu trả lời của tôi luôn là:
– Dạ thôi, con ăn rồi.
– Dạ con chưa đói.
– Dạ được rồi để con về có việc.
– Dạ…một cách lễ phép để từ chối.

Tôi cứ nghĩ như vậy là tốt, như vậy là khiêm tốn, như vậy là không làm phiền người khác.

CHO TỚI MỘT NGÀY…

Năm đầu tiên vào đại học, năm đầu tiên tôi biết mùi khói bụi kèn xe Sài Gòn.

Hôm đó tôi qua trường nhận đồng phục, nhận thẻ sinh viên. Trường tôi nằm trên đường Lý Thường Kiệt quận 10.

Hồi đó còn ngáo ngơ, lần đầu chạy xe máy nên không biết canh kim xăng. Lấy đồ xong chạy ra khỏi trường thì cạch, cạch…Xe hết xăng.

Lạ nước lạ cái thành ra đi đại chứ có biết cây xăng ở hướng mô.

Tôi dắt xe từ Lý Thường Kiệt ra Tô Hiến Thành rồi quẹo phải qua Thành Thái mà một bóng căng cũng không thấy.

Vừa dắt xe, vừa ngó nghiêng, vừa nắng, vừa bụi. Tự nhiên có 2 anh chị (anh ngồi trước chị ngồi sau) tấp vô sát xe tui, hỏi:
– Hết xăng hả, để anh đẩy cho.

Vậy là tôi leo lên xe cho ảnh đẩy.

Mà cũng khéo. Tôi ngồi chưa kịp mát cái yên là cây xăng ở trước mặt. Cây xăng đối diện nhà thờ Đồng Tiến (anh em sống khu này chắc biết).

Tới cây xăng thì tôi cảm ơn anh. Ảnh nói không có gì rồi chạy đi.

NHƯNG KHI ĐÓ TÔI LẠI PHÁT HIỆN RA…

là chị ngồi sau đang mang bầu.

Đó là khoảnh khắc đã làm thay đổi con người tôi. Người khác cho dù muốn giúp nhưng vì lo cho vợ nên cũng sẽ làm ngờ. Còn anh, mặc dù vợ có em bé nhưng vẫn dừng xe để đẩy tôi một đoạn. Tôi thật sự cảm động.

Sau đó về nhà, tôi lôi thằng bạn tôi ra, bắt nó ngồi lên xe để tôi tập đẩy.

Từ đó, hễ thấy ai bị hết xăng là tôi đẩy.

Mỗi lần đẩy được một người tới cây xăng, được nghe họ nói cảm ơn mình. Ngoài mặt thì làm như không có gì nhưng trong bụng thấy phê lắm các bạn.

Nhờ vậy mà sau này ai mời ăn là tôi ăn, ai mời uống là tôi uống, tôi ăn uống nhiệt tình là đằng khác.

Vì tôi biết rằng đó không phải làm phiền người khác, đó là cho người khác có cơ hội được hạnh phúc.

Vì hay được người khác mời, nên tôi cũng tập tành mời trà, mời bánh khi có khách đến nhà.

Tôi cũng bắt đầu sống cởi mở hơn, thích giúp đỡ người khác hơn, cuộc sống cũng bắt đầu có nhiều niềm vui hơn.

Tôi viết bài để này để những ai từng như tôi, từng sống khép kín có thể mở lòng để chào đón những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Và…

HÃY NHẬN, ĐỂ BIẾT CÁCH CHO,
HÃY CHO, ĐỂ NHẬN LẠI NHIỀU HƠN.

P/s. Cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Nếu bạn đã từng có một khoảnh khắc lóe sáng như tôi thì đừng ngại chia sẻ để mọi người cùng học hỏi nhé!!!

Cảm ơn bài viết của bạn Nguyễn Thanh Văn – Thành viên Group Web5ngày

#Cho_đi_để_nhận
#30P_Share

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *