1
Tôi thích Giang Từ, cũng đã thích nhiều năm rồi, trong những năm đó tôi vẫn luôn sắm vai một người bạn thân ở bên cạnh anh ấy.
Ngay cả cơ hội tỏ tình tôi cũng không có.
Năm bố mẹ Giang Từ tai nạn rồi không may qua đời tôi đã trốn học ngồi tàu hỏa suốt một đêm để về nhà cùng anh ấy xử lý chuyện hậu sự.
Giang Từ ôm lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi rồi khàn giọng nói: “Tôi chỉ còn có mình em thôi.”
Tôi không giỏi ăn nói, không nói được những lời an ủi nên chỉ có thể vừa ngốc nghếch vừa trực tiếp hứa hẹn, cả đời này tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.
Đợi sau khi xử lý mọi chuyện xong xuôi, tôi đã định nói hết tình cảm thời thanh xuân tôi chôn giấu trong lòng mình cho Giang Từ biết nhưng anh ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ au cầu xin khiến tôi không tài nào nói thành lời được.
Lúc đó tôi không hiểu vì sao, cũng không dám hỏi nhiều.
Sau đó trong một buổi liên hoan, bạn bè trêu tôi và anh ấy, anh ấy cực kỳ tức giận. Lúc đó tôi mới nhận ra tình cảm mười mấy năm của tôi đã trở thành gánh nặng của anh ấy suốt bao lâu nay.
Giang Từ không muốn ai phá vỡ nó, kể cả là tôi. Anh ấy muốn sống những ngày tháng bình yên an ổn với tôi.
Hãy cứ là một người bạn thân trong lời anh ấy.
Ngày hôm ấy tôi đã mỉm cười phủ nhận. Tôi nói trước nay tôi không hề thích Giang Từ, Giang Từ đào hoa quá không hợp để làm bạn trai.
Sau khi nghe thấy tôi nói xong, tôi đã tận mắt nhìn thấy Giang Từ thở phào một cái nhẹ nhõm.
Câu nói đào hoa của tôi nửa thật nửa giả. Dù rằng Giang Từ đã từng có rất nhiều mối tình nhưng tôi biết rằng anh ấy chưa từng thật lòng thích một ai cả, chỉ là anh ấy lười phải từ chối mà thôi.
Gần đây Giang Từ có quen một cô bạn gái, hình như có cái gì đó khang khác. Anh ấy rất nghiêm túc nói với tôi rằng hãy gặp mặt bạn gái của anh một lần, cô ấy tò mò về em lắm đấy.
Những người phụ nữ thích anh có ai là không tò mò về tôi đâu vì dù sao thì tôi cũng là người bạn thân khác giới của anh mà, nhưng trước nay anh ấy chưa từng sắp xếp để chúng tôi gặp nhau cả.
Giang Từ luôn nói những người đó chỉ là người qua đường thôi, bọn họ không cần phải bước vào cuộc sống của anh ấy, quen biết bạn bè của anh ấy làm gì.
Vậy thì tại sao bây giờ người ấy lại có thể chứ.
Lúc đến địa điểm hẹn, tôi hít thở sâu ba cái rồi sau đó mới đẩy cửa phòng riêng ra.
Có ba người ngồi trong đó, hai nam một nữ.
Giang Từ gật đầu với tôi coi như là chào hỏi.
Người con gái ngồi bên cạnh Giang Từ mặc một bộ váy màu trắng, mái tóc xoăn xõa sau lưng, cô ấy vội vàng đứng dậy mỉm cười ngọt ngào chào hỏi tôi: “Chị An An, em là Lâm Mạt.”
Tôi hơi nhíu mày lại rồi thản nhiên đáp lại một câu: “Chào em.”
Lâm Mạt chỉ sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô ấy: “Đây là Phương Trạm, bạn thân nhất của em.”
Nghe thấy hai từ “bạn thân” tôi lại cảm thấy có chút gì đó thú vị. Tôi nghiêm túc nhìn anh, người đàn ông này rất thanh tú trông khác hẳn Giang Từ. Anh rất rạng rỡ, nụ cười bên khóe môi còn có thêm chút thẹn thùng và chân thành nữa.
Sau khi lịch sự chào hỏi anh một câu, tôi đi đến chỗ trống bên cạnh anh rồi ngồi xuống.
Cuối cùng Giang Từ cũng lên tiếng, anh ấy chống tay lên trên mặt bàn hơi nghiêng người về phía tôi rồi hỏi: “An An, em chưa có mối tình nào phải không.”
Đây không phải là một câu hỏi mà là một câu trần thuật.
Sự chua xót và khổ sở lấp đầy lồng ngực, tôi khó khăn gật đầu.
Giang Từ thản nhiên thảo luận vấn đề này ngay trước mặt bạn gái anh ấy như thế này khiến tôi có chút lúng túng. Rõ ràng anh ấy biết tôi đã thích anh ấy suốt bao nhiêu năm nay, thích đến mức không muốn tạm bợ chấp nhận một ai đó.
“Thật ạ? Chị An An, Phương Trạm cũng độc thân suốt này.” Lâm Mạt học theo Giang Từ chống tay lên bàn. Đôi mắt hạnh nhân sáng ngời, trong trẻo. Trong đôi mắt ấy còn có cả sự chờ mong, căng thẳng và đề phòng nữa…
Tôi hiểu được cảm xúc của cô ấy, có ai muốn bên cạnh bạn trai của mình có một hồng nhan tri kỷ đâu chứ.
Tôi cầm lấy cốc nước chanh giả vờ bình tĩnh uống một ngụm rồi sau đó mỉm cười nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh tôi: “Thế hả? Trùng hợp vậy sao?”
Phương Trạm vô thức nhìn về phía Lâm Mạt, sau khi hoàn hồn lại trong mắt anh lại có một chút khổ sở.
Tôi hiểu rất rõ sự đau khổ đó có nghĩa là gì, khi Giang Từ giới thiệu tôi là bạn thân của anh ấy với người khác ánh mắt của tôi cũng giống như Phương Trạm vậy.
Một cảm giác đồng bệnh tương liên tự nhiên mà có, tôi khẽ hỏi anh: “Anh và Lâm Mạt quen nhau bao lâu rồi.”
Phương Trạm không nói gì cả, đôi mắt anh cong cong như vầng trăng khuyết, anh mỉm cười gật đầu.
Lâm Mạt để ý chuyện Giang Từ có một người bạn thân khác giới là tôi vậy thì có phải là Giang Từ cũng để ý chuyện Lâm Mạt có một người bạn thân là Phương Trạm hay không?
Tôi chợt hiểu ra điều gì đó, tôi quay sang nhìn Giang Từ. Anh ấy thực sự rất đẹp trai, trắng trẻo, đôi mắt một mí hơi sưng, trông có vẻ u sầu, sống mũi cao thẳng, đường nét đôi môi rõ ràng, màu môi hơi tối một xíu.
Sống mũi cay cay, tôi giả vờ như không có chuyện gì cầm cốc nước lên, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng xuống, uống một ngụm nước rồi cười nói: “Giang Từ, Lâm Mạt, hai người có tin vào tình yêu sét đánh không?”
Giang Từ và Lâm Mạt không hẹn mà cùng nhìn về phía Phương Trạm.
Tôi cũng hơi nghiêng đầu sang nhìn anh: “Em thích anh, em có thể theo đuổi anh không?”
Nụ cười bên môi Phương Trạm cứng đờ, ngón tay thon dài trắng nõn của anh đang để trên đầu gối hơi nắm lại, giống như nội tâm rối bời của anh vậy.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Là điện thoại của Lâm Mạt, cô ấy nhỏ tiếng nghe điện thoại xong rồi nhìn tôi bằng ánh mắt xin lỗi: “Chị An An, em xin lỗi, em có chút việc nên bây giờ phải về rồi. Phương Trạm, anh ở bên chị An An giúp em nhé.”
Giang Từ tiễn Lâm Mạt ra ngoài, bên trong phòng riêng chỉ còn lại tôi và Phương Trạm.
Phương Trạm thả lỏng người hẳn ra, anh uống cạn cốc nước, giống như là đang lấy hết quyết tâm rồi nói với tôi: “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”
“Anh thích Lâm Mạt, tôi thích Giang Từ, chúng ta có duyên như thế không có lý nào lại không ở bên nhau được. Dù sao thì hai đôi hẹn hò cùng nhau cũng sẽ tốt hơn một đôi và hai người làm kỳ đà cản mũi mà, hơn nữa…” Tôi cầm menu lên rồi nghiêm túc nhìn món ăn trên đó nhưng thực chất trong mắt tôi đã có một làn sương mờ, tôi không nhìn rõ thứ gì cả: “Hình như Lâm Mạt rất muốn anh buông bỏ cô ấy thì phải, nếu không anh nghĩ xem tại sao hôm nay chúng ta lại gặp nhau chứ.”
Giang Từ cũng rất muốn tôi buông bỏ anh ấy.
Vì không muốn đối mặt nên tôi không nói câu này ra.
Cuối cùng là do Giang Từ không chịu được thứ tình cảm này của tôi hay là anh ấy không cần nó nhỉ.
Tôi không rõ mình đang giận dỗi hay là muốn để cho bọn họ được như ý hay là tôi đang mong chờ đợi một người có thể cứu tôi thoát khỏi hiện thực không có chút hy vọng này đây nữa.
Tôi thật sự mong rằng Phương Trạm sẽ đồng ý yêu cầu của tôi.
Có lẽ Phương Trạm không ngờ rằng tôi lại thẳng thắn đến thế, anh đỏ bừng mặt lên, trong đôi mắt ấy xuất hiện một thứ cảm xúc phức tạp.
Im lặng một lúc lâu Phương Trạm mới gật đầu nói: “Được.”
Đúng lúc này cửa phòng riêng được mở ra, Giang Từ đứng ở cửa tỏ vẻ ngạc nhiên.
Giang Từ ngồi đối diện tôi, khóe miệng anh ấy cong cong: “Lâu rồi không gặp, hình như em béo lên rồi thì phải.”
Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học năm đó, nửa đêm Giang Từ uống say khướt nên đã gọi điện bảo tôi tới đón anh ấy.
Lúc tôi tới, anh ấy đã nằm ngủ trên bàn rượu rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh. Tôi chỉ đành cõng anh ấy chậm rãi đi từng bước về nhà thôi.
Trên đường không có một bóng người, mọi thứ đều rất yên tĩnh. Tôi khom lưng nhìn cái bóng bị ánh trăng chiếu vào kéo dài trên mặt đất nghe tiếng thở đều đều của Giang Từ, và không cảm thấy mệt mỏi một chút nào cả.
Lúc đi đến nhà Giang Từ, anh ấy tỉnh lại vỗ lên bả vai của tôi rồi cười nói: “Nhóc mập khỏe thật đấy.”
Tôi tức giận vì câu nói nhóc mập đấy của Giang Từ, thế là suốt cả kỳ nghỉ hè tôi đã cố gắng giảm cân, cuối cùng thì tôi cũng giảm từ 57,5 cân xuống còn 50 cân.
Sau khi Giang Từ biết được chuyện này, anh ấy đắc ý nói: “Lời anh nói có tác dụng thế hả? Nếu như sau này em còn dám béo nữa anh sẽ chạy marathon với em đấy.”
Nghĩ lại khoảng thời gian đó tôi cười khổ, tôi nhướng mày nhìn Phương Trạm rồi hỏi anh một câu: “Tôi có béo không?”
Phương Trạm ngẩn người ra: “Không béo, tôi thấy vừa đẹp.”
Giang Từ mỉm cười chỉ vào thực đơn: “Em gọi món đi, em biết anh thích ăn gì mà.”
Tự nhiên tôi cảm thấy tức giận vì sự tự tin của Giang Từ thế nên tôi đã cố tình gọi những món mà anh ấy ghét nhất, thịt kho tàu này, cà chua này.
Giang Từ cũng không để ý lắm, anh ấy nghiêng người tựa lưng vào ghế rồi hơi cụp mắt xuống, ngón tay thon dài lướt nhanh gõ chữ trên điện thoại, thỉnh thoảng còn mỉm cười cưng chiều nữa.
Nhất thời tôi có chút hoảng hốt, sự ấu trĩ này của tôi có thể nói rõ điều gì đây.
Tuyên bố sự tức giận, không cam lòng, không muốn của tôi hay là muốn nói cho Giang Từ biết tôi thật sự rất hiểu anh ấy?
Tôi không chỉ biết rõ anh ấy thích ăn món gì mà còn biết cả anh ấy ghét ăn món gì nữa.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Giang Từ đi tìm Lâm Mạt.
Còn tôi thì ngồi trong xe của Phương Trạm, nghe giai điệu du dương ở trong xe tự nhiên tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Nỗi đau yêu nhưng không có được suốt bao nhiêu năm nay trào dâng trong nháy mắt, nó khiến tôi không tài nào thở được.
“Phương Trạm, anh thích Lâm Mạt nhiều như thế nào?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Anh quay sang nhìn tôi: “Nhưng mà tôi vẫn luôn không nỡ buông bỏ cô ấy.”
Nước mắt của tôi lăn dài.
Tình cảm cho đi nhưng không được nhận lại đúng là muôn phần cay đắng.
Phương Trạm đưa cho tôi mấy tờ giấy, vành mắt cay cay hơi đỏ lên.
Sau khi nhận lấy khăn giấy, tôi lau khô nước mắt rồi nói: “Em chưa có mối tình nào cả, dựa cả vào anh đấy.”
“Tôi cũng chưa có mối tình nào cả nhưng mà em cứ yên tâm giao hết cho tôi.” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi rồi khẽ nở nụ cười: “Sau này em là bạn gái của tôi rồi.”
“Anh nói thử xem, liệu rằng chúng ta có hạnh phúc hơn bọn họ không?” Tôi nhìn dòng xe đang chạy trên đường bên ngoài cửa sổ, giống như đang hỏi anh mà cũng giống như đang tự hỏi mình vậy.
“Chúng ta ở bên nhau là vì muốn cho nhau một cơ hội chứ không phải là vì giận hờn bất kỳ ai cả.”
Từng câu từng chữ của Phương Trạm đều rất nghiêm túc, tai anh cũng hơi đỏ lên.
Ánh mặt trời chiếu vào trong xe, chiếu lên cơ thể anh, có một loại sức sống mạnh mẽ đến cả lông tơ trên gương mặt anh cũng rực rỡ dịu dàng đến thế.
Tôi sửng sốt chăm chú nhìn anh, mãi lâu sau cũng không lên tiếng.
2
Sau khi tới khu chung cư tôi ở, Phương Trạm nhanh chóng bước xuống xe, anh chạy nhanh tới ghế lái phụ mở cửa xe cho tôi.
Anh mỉm cười, trong ánh mắt có cả sự ngượng ngùng và căng thẳng.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, trái tim khẽ rung lên, giống như là có sợ lông vũ nào đó khẽ lướt qua trái tim khiến tôi cảm thấy hơi ngưa ngứa.
“Cảm ơn anh.” Tôi khẽ nói, vẻ mặt tươi tỉnh hẳn lên.
Phương Trạm xấu hổ nhìn sang chỗ khác. Lúc anh lấy hết dũng cảm nhìn về phía tôi thì gương mặt trắng nõn ấy đã đỏ ửng hết lên rồi, trên trán anh còn đổ cả mồ hôi nữa.
“Anh sẽ cố gắng học tập làm sao để trở thành một người bạn trai tốt, để em có một trải nghiệm tốt đẹp khi lần đầu tiên yêu đương.”
Tôi buồn cười vì dáng vẻ nghiêm túc đó của anh.
Một trải nghiệm tốt, đây chẳng phải là những lời nói với khách hàng sao?
Buổi tối, Giang Từ add tôi vào trong nhóm. Trong nhóm đó có anh ấy, Lâm Mạt và cả Phương Trạm nữa.
Tên nhóm là “Tiểu đội tình yêu.”
Tôi thấy rất buồn cười, không bao lâu sau Lâm Mạt add tôi.
Avt của cô ấy cũng ngọt ngào y như cô ấy ngoài đời vậy, câu nói nào cũng kèm theo icon dễ thương hoặc là trợ từ.
Lâm Mạt muốn nói chuyện với tôi về Giang Từ, tôi chống cự nên trả lời lại rất lạnh lùng. Có lẽ là cô ấy cũng nhận ra điều đó nên đã chuyển chủ đề sang Phương Trạm.
Lâm Mạt nói với tôi từ nhỏ Phương Trạm đã là học bá, giải thưởng anh nhận được cầm mỏi cả tay. Bây giờ anh đang là người phụ trách và phát triển sản phẩm cho một công ty, đãi ngộ rất tốt, có nhà có xe, bố mẹ đều khỏe mạnh, có lương hưu. Cô ấy nói Phương Trạm là một đối tượng rất tốt để kết hôn, bảo tôi đừng bỏ lỡ anh.
Lâm Mạt còn nói nếu như Phương Trạm bắt nạt tôi thì tôi nhất định phải nói cho cô ấy biết, cô ấy sẽ dạy dỗ Phương Trạm cho tôi.
Tôi cầm điện thoại mà lặng người đi.
Cô ấy biết rõ những điểm tốt của Phương Trạm nhưng cô ấy vẫn không cần.
Giang Từ cũng như thế nhỉ.
Vứt bỏ tự trọng và kiêu ngạo của bản thân, không ngại vất vả lao theo bước chân của bọn họ vừa khiến bọn họ khó xử lại vừa làm tổn thương chính mình.
Đột nhiên điện thoại của tôi rung lên, là tin nhắn của Giang Từ: “Vì tôi nên em mới ở bên anh ta đúng không?”
Sống mũi cay cay, tôi vội vàng ném điện thoại đi, vùi đầu trong chăn im lặng một lúc lâu.
Những chuyện cũ giữa tôi và Giang Từ không ngừng hiện lên trong đầu.
“An An, cũng may là có em ở đây.”
“An An, cảm ơn em đã ở bên cạnh tôi, em đúng là người bạn thân nhất của tôi.”
“An An chỉ có em là hiểu tôi nhất.”
Tôi quan trọng với Giang Từ như thế nhưng hết lần này tới lần khác anh ấy lại không chịu lấp đầy nỗi nuối tiếc lớn nhất của tôi.
Chuông điện thoại vang lên dai dẳng không ngừng, tôi thở dài một cái rồi cầm điện thoại lên ấn nút nghe máy.
Người ở đầu bên kia không chịu lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ.
Giống như đang phân cao thấp, tôi cũng im lặng không nói gì.
Thời gian như chậm lại, từng phút từng giây đều trở nên khó khăn.
Không biết đã qua bao lâu Giang Từ mới khẽ nói: “An An, xin lỗi.”
Rất ít khi Giang Từ nói lời xin lỗi với tôi. Dù cho anh ấy có chọc tôi tức điên lên thì sau đó anh vẫn là kiểu nắm chắc phần thắng trong tay đợi tôi tự mình liếm láp vết thương của mình xong.
Câu xin lỗi ngày hôm nay của Giang Từ, tôi rất muốn hỏi anh ấy lý do tại sao.
Là lời từ chối rõ ràng hay là sự áy náy mơ hồ đây
Cổ họng nghẹn ứ, tôi nuốt mấy lần nước bọt mới nói thành lời được: “Giang Từ, không sao đâu.”
Giang Từ thở phào nhẹ nhõm: “An An, cảm ơn em…”
Tôi ngắt lời anh ấy: “Em sẽ không đợi nữa.”
Có thứ gì đó nặng trĩu đang lặng lẽ tan ra ở một nơi nào đó tôi không nhìn thấy, tôi cảm thấy lòng mình trống trải nhưng lại thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ánh đèn bên trong căn phòng dường như sáng hơn.
“An An ý em là sao?” Im lặng một lúc lâu, Giang Từ mới cẩn thận lên tiếng.
Tôi không trả lời lại Giang Từ, đây là lần đầu tiên tôi chủ động cúp máy của anh ấy trước.
Suốt bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn chờ đợi thời hội để buông bỏ Giang Từ, khi tình yêu bị đánh bại bởi sự thất vọng, tôi được tự do rồi.
Cuối cùng thì hôm nay cũng tới giới hạn này, tôi cũng không cần hao phí tình cảm của mình thêm nữa.
“Chúng ta ở bên nhau là vì muốn cho nhau một cơ hội chứ không phải là vì giận dỗi bất kỳ ai cả.”
Đột nhiên tôi nhớ tới những lời Phương Trạm nói, trái tim này khẽ rung lên, tôi ấn nút gọi cho anh.
Phương Trạm bắt máy rất nhanh, giọng nói của anh trong trẻo rung động lòng người: “Chào em, Dư An An.”
Ba chữ Dư An An anh nói hết sức nghiêm túc và chậm rãi.
Tôi gập khung ảnh chụp chung của tôi và Giang Từ ở trên tủ đầu giường xuống, tôi hít thở thật sâu rồi điều chỉnh lại giọng nói: “Phương Trạm, em có điểm gì tốt vậy?”
Phương Trạm ngẩn người ra sau đó anh khẽ bật cười.
Sự mập mờ đang dần đâm chồi nảy lộc giữa hai chúng tôi.