Sắp đến sinh nhật của em rồi cưng nhỉ, sinh nhật mãi mãi tuổi 20. Chị nhớ mãi sinh nhật năm ấy, em gọi điện trách chị sao không chúc mừng sinh nhật em, chị nói đã nhắn tin trên facebook rồi mà, ai ngờ đó là lần cuối được nghe em trách móc giận hờn. Những năm sau này, mỗi khi đến ngày sinh nhật em chị ước gì được nghe tiếng em trách hờn, nhưng mãi mãi không còn cơ hội…
Ngày em ra đi là một ngày mùa thu thật buồn, ngày mà chị nhận được cuộc điện thoại báo tin từ phương xa, ngày trái tim chị vỡ vụn và chết lặng, niềm tin về tương lai sụp đổ #21092013. Nhớ mãi cái lúc ấy chị leo lên xe bus để về nhà, chị đã gào khóc như con điên, lúc đó chỉ ước gì có 1 phép màu là em trai chị vẫn còn sống, nhưng phép màu đã không xảy ra…
Em trai của chị là 1 cậu bé tốt bụng luôn sống vì người khác, bạn bè bất kì ai gặp chuyện gì em cũng bất chấp tất cả hi sinh vì họ, ai cần là em có mặt, ai khó khăn là em giúp đỡ…và chính sự tốt bụng của em đã khiến em rời xa thế gian này. Dẫu biết rằng kiếp nạn của mỗi người là do số phận đã an bài, là do ông trời quyết định nhưng em ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ, khi bao giấc mơ còn dang dở, để lại bao tiếc nuối, nhớ thương và day dứt cho người ở lại…
Khi em còn sống, cuộc sống gia đình mình quá khó khăn, không cho em được cuộc sống sung túc, đủ đầy như người ta, em đi học nghề phải dành dụm từng đồng tiền người ta cho, để tiền đó nộp card điện thoại cho chị và mua bánh cho cháu, cái gì tốt nhất em cũng nhường cho chị, từ cái điện thoại cho đến chiếc xe mới. Ngày chị gái mình sinh cháu, em cậu bé 18 tuổi không ngại bẩn không ngại dơ, tỉ mỉ thay từng cái tả, ngay cả lau chùi đít cho cháu em cũng làm rất sạch sẽ và cẩn thận. Chị gái sinh liền 4 năm 3 đứa cháu, cả 3 đứa đều sinh ở nhà mình nên em đi học nghề tối tranh thủ chạy về trông cháu giúp chị, những ngày nghĩ em cũng ở nhà một tay đưa võng một tay đưa nôi hát ru cho 2 đứa cháu cùng ngủ. Đi đâu cũng đèo cháu theo trên chiếc xe cà tàng, còn mỗi lần chị đi học xa về đều là em ra đón chị. Vậy mà chị chỉ vì mong muốn thoát nghèo mà cố gắng theo đuổi sự nghiệp học hành, với cái suy nghĩ chỉ có học thức mới giúp mình có được một công việc ổn định, mới thay đổi cuộc đời, không vất vả mưu sinh như ba mẹ. Và ngày ấy với cái suy nghĩ như vậy nên chị đã ích kỉ và vô tâm bỏ qua nhiều cơ hội quan tâm đến em trai của chị cũng như gián tiếp dẫn đến sự ra đi đầy đau khổ của em nơi xứ người…mãi cho đến lúc em ra đi thì chị mới nhận ra mình đã quá vô tâm, quá hời hợt. Tất cả khi đó đã quá muộn, chỉ còn là nỗi ân hận là day dứt dằn xé từng ngày…
Em biết không, sự ra đi đột ngột của em đã khiến gia đình mình rơi vào bế tắc, cú sốc quá lớn, cả nhà chìm trong đau khổ không có lối thoát, sau đó là chuỗi những bị kịch xảy ra, ranh giới giữa sự sống và cái chết nó manh mong đến khiếp sợ. Chị từ 1 cô gái lạc quan, mạnh mẽ lại bỗng trở nên trầm tĩnh, tự kỉ và xa lánh mọi người, chị suy sụp hoàn toàn, hàng ngày lấy nước mắt rửa mặt. Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn suốt 3 năm trời, chị dường như rơi vào trầm cảm, cảm giác tội lỗi bủa vây lấy chị, mỗi lúc nhắm mắt là nghĩ đến cái chết, chị luôn muốn giải thoát cho chính bản thân mình, muốn lên THIÊN ĐƯỜNG để được gặp em trai của chị để nói ngàn lời xin lỗi…
Chị thật yếu đuối phải không cưng, những người bạn tốt của chị lúc đó họ đã rất thất vọng về chị, họ nói chị chỉ mạnh mẽ với cái vỏ bọc, còn bên trong quá yếu đuối, quá nhu nhược, nhưng không vì thế mà họ bỏ rơi chị, chính họ đã cùng chị nổ lực vượt qua.
Vì em trai của chị vì trách nhiệm thay em sống cuộc đời còn dang dở mà chị đã tự mình chiến đấu để vượt qua căn bệnh trầm cảm đáng sợ kia, để rồi sau 8 năm em rời đi, chị đã cố gắng sống có ích và ý nghĩa để em trai chị được ra đi thanh thản. Em biết không, ngày trước chị luôn ỷ lại vào em, việc gì nặng nhọc có em lo, đi xe máy có em chở. Nhưng từ lúc em đi, chị cân hết tất cả mọi thứ, dũng cảm chạy xe lên đến 80km/h, có thể đèo 2 người 1 lúc nữa đấy, em thấy chị của em giỏi không? Chị gái của em không còn là cô gái 24 tuổi mong manh dễ vỡ của ngày ấy, không còn là cô gái yếu đuối chỉ biết khóc, chị gái của em bây giờ là 1 người phụ nữ mạnh mẽ và đã tự bước đi trên đôi chân của mình, tự làm ra tiền để lo cho ba mẹ…
Chỉ tiếc một điều là không còn em để lo lắng và yêu thương, thấy cái áo đẹp, cái điện thoại tốt không thể mua cho em trai của chị được nữa. Nếu chị có 1 điều ước, chị sẽ ước quay trở về 9 năm trước, khi đó chị sẽ mạnh mẽ ngăn cản em vào Sài Gòn, dù nghèo khó cũng ở nhà đùm bọc nhau, không để em ra đi trong tiếc nuối, không được nhìn mặt gia đình lần cuối như vậy… Vì phép màu đã không xảy ra nên chị chỉ có thể chấp nhận sự thật và sống tốt hơn mới chuộc lại những lỗi lầm của tuổi trẻ cưng nhỉ?
Mãi nhớ và tiếc thương em trai của chị cho đến hết kiếp này!