🖍📄Giấy viết nhìn có vẻ phẳng, nhẵn và mịn, nhưng thực ra, nó gồm các sợi mỏng nhỏ xíu, trông khá giống một bó rơm. Ta không thể cảm nhận được cấu trúc phức tạp vì nó được thiết kế ở cấp độ vi mô, nằm ngoài khả năng cảm nhận của xúc giác. Chính vì lí do này mà ta cảm thấy nó nhẵn, tương tự như việc Trái Đất có hình tròn hoàn hảo khi ta nhìn từ ngoài không gian, nhưng ở tầm nhìn gần hơn, nó lại có nhiều đồi, thung lũng và núi.
🖍Phần lớn giấy đều bắt nguồn từ cây. Thân cây có được sự chắc chắn nhờ vào một loại sợi vi mô gọi là xenlulôzơ. Các sợi này được gắn kết với nhau bằng một keo dính hữu cơ có tên là licnin. Đây là một cấu trúc có độ cứng và tính đàn hồi cao; nó có thể tồn tại tới hàng trăm năm. Cũng giống việc cố gỡ kẹo cao su khỏi tóc, tách các sợi xenlulôzơ khỏi licnin chẳng dễ dàng gì. Quá trình tách licnin ra khỏi gỗ bao gồm việc nghiền gỗ thành những mảnh nhỏ li ti, sau đó, đem đun ở nhiệt độ và áp suất cao trong một hỗn hợp hóa học nhằm phá vỡ liên kết trong licnin và giải phóng các sợi xenlulôzơ. Sau cùng, thành phẩm còn lại là một mớ sợi hỗn độn gọi là bột gỗ – có thể gọi là gỗ lỏng. Ở cấp độ vi mô, nó có dạng y như mì Ý ngâm nước xốt lỏng. Tiếp theo người ta trải nó lên mặt phẳng, rồi để khô thành giấy.
🖍Loại giấy cơ bản này có dạng thô và có màu nâu. Để chúng mướt, bóng, và có màu trắng, ta cần dùng chất tẩy hóa học cùng với bột trắng loại mịn như canxi cacbonat dạng bột nghiền như bụi phấn. Sau đó nó được phủ thêm nhiều lớp để ngăn mực viết thấm sâu vào lưới xenlulôzơ, tạo ra những nét mực vĩnh cửu trên giấy.
🖍 Không ai có thể xem nhẹ tầm quan trọng của giấy viết: Công nghệ sản xuất giấy đã được 2.000 năm tuổi. Độ tinh vi của công nghệ ấy nằm ở những nơi mắt thường không thể nhìn thấy, nên chúng ta chẳng thể được chiêm ngưỡng sự đáng gờm thiên tài ở cấp độ vi mô của nó. Thay vào đó, ta chỉ thấy một tờ giấy trắng để ghi chép bất cứ thứ gì ta cần.
[Nguồn sách: Từ vô hình đến hữu hình]