Em năm nay năm nhất 1 trường Đại học tại Hà Nội, chưa được học chính thức mà phải học online ở nhà. Nhà em thì cũng không đến nỗi nghèo nhưng cũng trong tình trạng khó khăn, bố mất sớm do tai nạn lao động…Mẹ em từ nhỏ nuôi 2 chị em trường thành. Giờ mẹ làm công nhân ở quê, lương 6tr/1 tháng nuôi em và một em trai đi học….
Dù khó khăn nhưng mẹ vẫn cố gắng cho 2 chị em ăn học đầy đủ. Mẹ luôn mong muốn 2 chị em ăn học sau này chưa nghĩ đến việc sẽ thành tài nhưng sẽ tự lo được cho cuộc sống, cuộc sống đỡ vất vả như mẹ. Ban đầu em cũng nghĩ học ở Hà Nội xong đi làm thêm luôn nhưng cuối cùng vì dịch nên phải học online ở nhà, em ở nhà vừa học, vừa giúp mẹ chăm em, vừa đi làm thêm ở 1 quán cafe, lương ca cũng chỉ được 2tr/1 tháng.
Vậy mà đợt vừa rồi em thấy cơ thể có vấn đề, em vừa đi khám và bác sĩ phát hiện em ung thư. Em hỏi nguyên nhân thì bác sĩ bảo hay ăn uống ko đúng bữa, hay thức đêm, ngủ nghỉ ko đúng giờ đúng ko…đúng thật, thật ra ko phải em muốn vậy, em chỉ muốn thức đêm để học nhiều thứ khác, học tiếng Anh, rồi đọc những thứ liên quan đến công việc mình sắp làm, đọc về kinh doanh, đọc rất nhiều thứ…
Giờ tự dưng em thấy sợ lắm, chỉ muốn lên đây tâm sự tí với mọi người cho nhẹ lòng chút, em chưa nói với mẹ vì em sợ sẽ làm mẹ suy nghĩ. Em sợ làm khổ mẹ, vì mẹ đã vất vả nuôi 2 đứa ăn học, rồi em đỗ đại học nhưng giờ em lại mắc bệnh, mẹ lại vất vả lo lắng, mất tiền, mất công sức để chăm sóc cho em…nhiều lúc em chẳng muốn sống nữa, nếu điều trị cho em, có thể mẹ sẽ phải cắm sổ đỏ, vay tiền ngân hàng hoặc vay tiền họ hàng. Mà với mức lương của mẹ giờ nuôi 2 đứa còn vất vả…
Khi em viết những dòng này cũng đã là 1 giờ sáng rồi nhưng em vẫn thấy buồn, lo lắng, chưa thể nào chợp mắt được…
Em viết ra mong anh chị hướng dẫn cho em những bước đi tiếp theo, em ko muốn xin ai 1 đồng cũng ko muốn vay quá nhiều tiền, hoặc nếu có vay cũng rất muốn đi làm kiếm tiền trả được nhưng em ko biết bắt đầu từ đâu, như thế nào trong tình hình dịch này. Mong anh chị cho em lời khuyên…
Em xin lỗi anh chị vì đoạn bác sĩ em ko nói rõ, bác sĩ lúc kiểm tra nói có thể em bị ung thư, chắc là hay ăn uống ngủ nghỉ ko đúng giờ, hay thức đêm làm cơ quan nội tạng hoạt động ko điều độ (đoạn này bác sĩ nói nhiều lắm nhưng bác sĩ nói em cần kiểm tra thêm), sau đó kiểm tra thêm, làm các xét nghiệm và sinh thiết mới ra kết quả là ung thư ạ. Em xin lỗi vì viết khiến anh chị hiểu nhầm vì em chỉ vắn tắt chỗ ấy thôi ạ.
Em thấy anh chị bảo có thể ung thư do di truyền, em mới hỏi mẹ em thì mẹ bảo bố em bị ung thư dạ dày nhưng đã đỡ, vì bố em mất cũng đã lâu lúc em còn nhỏ nên em không biết việc này, có lẽ nào em bị do di truyền hay kiểu mang gen gì đó do bố ko ạ? Em ko nghĩ em mới chỉ 18 tuổi, khoảng gần 2 năm gần đây em mới ăn uống ko điều độ mà đã vậy rồi!
Chào e. Trước hết rất chia sẻ với e về hoàn cảnh và SK. Ung thư có nhiều loại, e nên khám và điều trị sớm tại BV tuyến đầu. Có loại và mức độ sẽ chữa khỏi em nhé! Lạc quan lên. C từng biết nhiều người, bạn bè bị ung thư mà khỏi. Nên nói với gia đình sớm, đi khám để có phác đồ điều trị kịp thời. Còn người là sẽ làm ra của cải. Cố lên!!!
Giống bạn thân m cách đây 12 năm. Bạn ấy cũng phát hiện bị ung thư di truyền bố từ lúc đi học Đh được 1 tháng. Lúc đó những tưởng mọi thứ dừng lại và chấm dứt. Nó khóc hết nc mắt nhưng nhìn mẹ quá khổ rồi nên lại gắng gượng. Nó cắt 3/4 đại tràng, rồi hoá trị 6 đợt. M cũng ghé qua chơi với nó trong những lần hoá trị. Thấy bạn đau đớn, m bao nhiêu lần quay mặt rơi nc mắt. Giờ 12 năm trôi qua, bạn m vẫn yêu đời, vẫn sống có ý nghĩa. Đi làm kiếm tiền nuôi mẹ và bản thân. Lâu lâu thì du lịch cùng hội bạn. Vẫn đẹp rạng ngời. Vì truyền hoá chất cộng thể trạng ung thư nên cũng hay ốm đau nhưng trộm vía bạn m vẫn vượt qua được hết. M kể câu chuyện của bạn thân mình, mong tiếp thêm cho bạn 1 chút động lực. À, hồi bạn mình bị bệnh, m có đọc nhiều mẩu truyện hay bài viết liên quan tới ung thư, m thấy có 1 câu rất hay và đã khuyên bạn mình “tế bào ung thư sẽ bị tiêu diệt bởi các tế bào hạnh phúc. Cho nên phải lạc quan và mạnh mẽ lên nhé!”
Đọc bài của e lúc rạng sáng, c nhớ lại mình của 7 năm trước. Lúc đó c là sv năm 3 với rất nhiều ước mơ hoài bão, với rất nhiều nhiệt huyết và với cả 1 ty sinh viên đẹp. Mọi thứ với c như sup đổ khi c phải bỏ lại tất cả sau lưng với tháng ngày dài bám viện. Khi tự tìm hiểu và biết mình bị ung thư c đã bỏ viện để đi chơi, thăm quê, thăm những người c yêu quý (c tự tìm hiểu vì cả gđ giấu bệnh c). Và rồi c vẫn chọn quay lại viện điều trị tiếp…E có thể buồn, e có thể khóc nhưng e hãy mạnh mẽ lên. Để e đưa ra dc lựa chọn sáng suốt thì tâm e phải tĩnh đã, e hãy tìm đến những nơi khiến e dễ chịu hơn, có thể là ngồi thật lâu ở 1 ngôi chùa, có thể là nằm bên người thân yêu cho e cảm giác bình yên… Khi tâm e thấy nhẹ nhàng e sẽ biết mình phải làm gì.C chỉ có 1 lời khuyên cho e: hãy có niềm tin e ạ, tin vào sự phát triển của y học, tin vào chính bản thân mình sẽ vượt qua được, tin vào tình yêu của mẹ sẽ khiến mình mạnh mẽ hơn, tin vào cuộc sống này vẫn rất nhiều điều tốt đẹp chờ e chỉ cần e tích cực nhìn về phía trước!Gửi tới e sự cảm thông và yêu thương, c đã vượt qua nó dc 6 năm, và vừa điều trị tái phát dc 1 năm, c sẽ lại có tiếp 6-10-15 năm nữa. Vậy nên e hãy cho bản thân mình cơ hội càng sớm càng tốt nhé!
Chị cũng mới phát hiện ung thư 12 ngày trước. và phẩu thuật cách đây 5 ngày. Hiện tại đã xuất viện và đợi mùng 9/2 vào xạ trị. nói chung tâm lí ai cũng vậy, nghe đến 2 từ ung thư thôi cũng coi như bầu trời bị sụp đổ rồi. e nên đi khám sớm, để biết ung thư đó là ung thư gì, điều trị càng sớm càng tốt, càng có hiệu quả cao và càng tốn ít chi phí. Cố lên e. Ung thư thì chủ yếu phải giữ tinh thần lạc quan , dù biết là không vui nhưng cũng đừng suy nghĩ nhiều mà suy sụp sẽ làm tinh thần bất ổn. như vậy bệnh sẽ càng nhanh nghiêm trọng. Chúc chị em mình mạnh khoẻ , sớm vượt qua cơn đại nạn !
Thương em. Em có lý do để buồn, để suy nghĩ nên c sẽ k nói rằng em đừng làm thế.. hãy cứ làm nếu em cảm thấy ổn hơn. Cứ khóc, cứ chia sẻ.. và em biết k, c đã từng gặp 1 người bố chăm con mình 20 năm nằm thực vật tại viện đó. Chú còn chỉ toàn ăn cơm nguội ngươi ta cho mà vẫn miệt mài săn sóc cho con của chú.Nhưng không như em tưởng tượng đâu, người bố vất vả ấy vẫn có 1 tinh thần lạc quan lắm, không hề tiều tuỵ. Bởi vì Tình Yêu giữa cha mẹ và con cái đã đem lại sức mạnh cho chú đó em.C tin rằng điều tốt nhất bây h em có thể làm cho mẹ, cho chính mình. Đó là “chọn” cho mình 1 suy nghĩ tích cực để bắt đầu 1 cuộc hành trình mới này.Chị mong rằng em có thể cảm nhận được tình cảm từ chị, và ngủ thật ngoan. Yêu thương em.