DUYÊN

Tác giả: Bằng Lăng

Một sáng mùa thu năm trước con gái tôi nói .

Mẹ ơi con cấn thai rồi…thật khó tả cho tâm trạng tôi lúc đó vừa mừng vừa lo , mừng vì bao trông mong chờ đợi của con đã đơm hoa kết trái , lo là vì bốn năm trước con bé đã một lần thai nghén , nhưng vì bệnh huyết áp cao nên thai nhi mới 32 tuần tuổi đã đột tử trong bụng mẹ , cố dấu âu lo tôi nói .

Ừ , cố giữ gìn sức khỏe , theo dõi áp huyết thường xuyên nghe con.

Dạ con biết rồi mẹ , ơn trời thai nhi khỏe con bé cũng không bị nghén ngày qua tháng lại thai gần 29 tuần thì….

Mẹ hổm rài con thấy bé hình như ít đạp hơn , nhưng con đi khám Bác sĩ nói thai bình thường.

Vậy à , huyết áp bao nhiêu 

Dạ lúc 160 , khi 180 

Không được đâu soạn đồ theo mẹ nhập viện.

Còn cửa tiệm sao mẹ , mình vừa nhập hàng bán tết .

Đóng cửa chứ biết sao , cháu ổn thì về bán

Vậy là mẹ con cụ ,bị , qua Châu Đốc vừa vào viện con bé được đưa ngay vào phòng cấp cứu , truyền nước đo tim thai ,Bác Sỹ thông báo thai nhi không ổn lắm , ngồi trước cửa phòng cấp cứu tôi như người mất hồn , viễn cảnh 4 năm trước ám ảnh tôi , tôi muốn khóc sao lệ cạn khô , một ngày dài đằng đẳng trôi qua , tôi chỉ uống nước suông mà không thấy đói , chốc chốc lại đến nhấp nhỏm nhìn vào phòng mà có thấy được con đâu , mòn mỏi tôi gục trên đống đồ ngủ thiếp đi .

Người nhà của thai phụ Thanh Lan đâu ? 

Tiếng kêu của cô hộ lý vang lên thánh thót .

Dạ tôi đây .

Cô đem đồ vòng ra cửa sau đợi con chuyển chị Lan xuống phòng theo dõi đặc biệt .

Vâng , cám ơn cô 

Vậy là tạm ổn , tôi thở phào nhẹ nhỏm , nằm theo dõi đến ngày thứ 9 , Bác Sỹ trưởng khoa phụ sản kêu tôi lên nói.

Cô có định cho chị Lan lên Sài Gòn không ? 

Thai nhi bị gì hả ? Bác sỹ .

Như cô thấy đó , tim thai lúc mạnh lúc yếu , ở đây tụi con chỉ theo dõi huyết áp cao thì cho thuốc hạ , mà uống lâu dài không tốt cho  bé , nếu tim thai ngưng con sẽ lên phác đồ mổ ngay , nhưng ở đây điều kiện vật chất không có , thai nhi lại suy dinh dưỡng , chỉ có 1,1k con sợ không giữ được bé .

Vậy nhờ Bác sỹ làm thủ tục chuyển lên tuyến trên dùm tôi . cô Bác sỹ nói :

Vấn đề là ở đây , theo tình hình của thai phụ thì bệnh viện không chuyển đi được cô ạ .

Nhưng con biết đứa bé nầy là đứa con quí , nên khuyến khích cô đi , ở tuyến trên có lồng ấp an toàn cho bé hơn , muốn đi cô tự xin xuất viện , và tự túc đi và kí giấy cam kết trên tuyến đường có sơ xuất gì bệnh viện không có trách nhiệm , cô đi sớm giây phút nào thì thai nhi có cơ hội sống giây phút đó , cô cứ bàn với gia đình rồi cho con hay , con làm thủ tục ngay

Đất như sụp dưới chân , nhưng còn nước còn tát , không cần suy nghĩ tôi nói ngay .

Dạ, Bác Sỹ làm thủ tục dùm đi , tôi đi ngay .

Rồi cô chờ kí giấy chắc đến đầu giờ chiều cô nha , bước ra khỏi phòng trực , tôi điện ngay cho ông xã , vừa nghe giọng anh nước mắt tôi tuôn trào .

Alo ,  gì vậy em sao khóc ? Nào nín nói anh nghe  đi !  Một lúc sau nén được tiếng nấc tôi kể anh nghe mọi chuyện .

Bình tỉnh nào , em cứ lo hết sức mình cho con đi , tiền nong anh sẽ lo anh chỉ sợ em không trụ nổi thôi .

Cố lên vợ yêu nha , ước gì có ai trông ông anh vào đó cùng em .

Chỉ bấy nhiêu thôi tôi như được tiếp thêm sức mạnh.

Trở về phòng tôi cố giữ vẻ mặt bình thường nói với con .

Mẹ xin chuyển viện , lên trển coi sao , nằm  đây thấy không chuyển biến gì , lên một  hai ngày về còn mua bán gì nữa .

Dạ , mẹ tính sao thì tính 

Con ở đây mẹ về nhà lấy thêm đồ rồi đi .

Dạ mẹ !

Đến 5h chiều mọi thủ tục mới xong , suốt chặng đường tôi cứ niệm phật cầu xin cho con và cháu tai qua nạn khỏi ,  vài mươi phút lại hỏi thăm chừng coi bé có ổn không, có nghịch không, đến bệnh viện phụ sản Hùng Vương 12h đêm ,con bé lại vào phòng cấp cứu , tôi bị Bác sỹ la cho một trận 

Sao chị liều vậy , huyết áp 180 /90 mà dám đi chặng đường xa vậy ,  chị muốn đánh đố à , chị có biết nguy hiểm tột cùng không ? đến 2 sinh mạng đó .. lỡ có chuyện chị gánh nổi không .tôi chỉ biết lặng im mà nghe , nhưng trong lòng tôi thầm bảo .

   Vâng tôi đang đánh đố sinh mạng con và cháu tôi , Bác sỹ à cậu có biết trong lòng tôi lo sợ đến mức nào không ?  đi không được ở không xong liều thôi may ra…. Xất bất sang bang ..chạy tới chạy lui đến 2h sáng tạm ổn đã xong thủ tục nhập viện , giờ lại là thời gian chờ đợi , tôi thấm mệt bụng đói cồn cào , chân mỏi lưng đau , nhưng chẳng dám rời cửa phòng cấp cứu , tự mình an ủi mình thôi cố lên mầy cố trụ cho vững ngày mai trời lại sáng, cố lên …và cố lên

Sáng hôm sau huyết áp tạm ổn con được đưa lên phòng theo dõi , và cứ vậy ngày mấy lần đo huyết áp tim thai , cứ mỗi lần ý tá vào đo nghe được tiếng thùm thụp vang lên thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ có tiếng rè rè là tìm tôi nhưng ngừng đập, một tuần sau Bác Sỹ lại gọi tôi lên phòng trực , vị Bác Sỹ già mở lời 

Mời chị ngồi .

Dạ .

Chị là gì của thai phụ.

Dạ ,  là mẹ !

Có chuyện gì hả Bác Sỹ.

Có chuyện mới mời chị lên , tim thai hôm nay lúc có lúc không , chúng tôi đã hội chuẩn mổ cấp cứu ngay , chị phải chuẩn bị tinh thần , thai phụ huyết áp cao dẫn đến tình trạng tiền sản giật , chị biết tiền sản giật là gì chứ .

Dạ , tôi đã được nghe ạ . 

Vị Bác Sỹ tiếp lời 

Vậy thì tôi nói thêm cho chị hiểu , con gái chị sau nầy khó có thể sinh nở được nữa , vì cứ đến chu kì 31, 32 tuần thai nhi lại không ổn , nên chúng tôi sẻ cố hết sức cứu cả mẹ lẫn con , nhưng không ai biết trước được diễn biến phức tạp của ca mổ ra sao !

 Có thể cứu mẹ bỏ con hoặc ngược lại , hoặc cứu được cả hai .

 Hay mất tất cả vả lại thai nhi nhỏ quá , thông thường sinh non nhưng đủ kí , bé nầy đã non ngày tháng con suy dinh dưỡng nặng 90% là ca khó . tôi thật sự bấn loạn

Nhờ các y Bác Sỹ cứu giúp tôi nghẹn ngào cầu khẩn .

Chị bình tĩnh đi bổn phận của chúng tôi là cứu người , chúng tôi sẻ làm hết sức mình còn lại là tùy duyên . 

Thưa Bác Sỹ , bé có được nằm lồng ấp không ạ .

Có chứ ,để tôi nói thêm cho chị hiểu cái mà dân gian gọi lồng ấp chúng tôi gọi là máy thở , bé sinh non phổi chưa hoàn thiện không tự thở được nên phải thở bằng máy , tôi nhắc cho chị nhớ 10 trẻ sinh non , may mắn chỉ đến 2 trẻ thôi , giờ chị về phòng chuẩn bị đóng tiền kí giấy cam đoan  để chúng tôi lên ca mổ 

Dạ , cám ơn Bác sỹ

Tôi cứ như bước vào vùng tâm bão , chân run cầm cập , người cứ nhũn ra phải vịn tường lần về phòng , điện thoại cho mấy đứa em …tức tưởi … nghẹn ngào … một lát sau trấn tỉnh tôi mới cho mọi người biết sự việc, người an , kẻ ủi , tôi cũng vững tâm một chút . 

Cầm bút chuẩn bị kí vào giấy sinh tử , tay tôi run lẫy bẫy, ước gì giây phút nầy có ai đó ở cạnh tôi .

Con gái được đưa vào phòng mổ , một thân một mình tay sách nách mang bụng lo , dạ sợ , tôi như trời trồng ngồi nhìn đăm đăm vào cửa phòng phẫu thuật , bụng dưới căn cứng cũng không dám bỏ vị trí vào tolet 

2 giờ đồng hồ trôi qua .

Người nhà Thanh Lan ! Tôi như bị điện giật bật dậy .

Có , và đi nhanh đến  cô hộ lý hỏi 

Người nhà còn ai không ? 

Không chỉ có mình tôi .

Cháu cô đây , cô nhìn cháu đi . Đây là đồ của bé , bé được 1, 3k.

Cháu tôi đó sao ? Ôi nó nhỏ hơn con cá lóc , tay chân khua khoắng ,đầu chụp một cái túi trắng dây nhợ lòng thòng , tôi đưa tay định sờ cháu , cô hộ lý ngăn lại nói .

Không được đâu cô !

 Da bé rất nhạy cảm ,bây giờ con phải đưa ngay bé vào phòng vô trùng cho thở máy , cô không được thăm bé các cô hộ lý sẽ thông báo tình hình sức khỏe của bé qua điện thoại cô nha ,được rồi cô ra ngoài đi .

Em ơi !  cho cô hỏi mẹ bé sao rồi .

Sản phụ còn trong phòng mổ sức khỏe tạm ổn , có gì chút Bác Sỹ cho cô biết cô nha .

Tôi chỉ nhìn cháu được vài phút , nhưng tảng đá trong lòng nhẹ đi một nửa

Trở về phòng chờ lại thấp thỏm không biết mình nên ngồi đây đợi con hay qua khoa nhi chờ cháu .

 Đứng lên ngồi xuống như gà mắc tóc , ước chi được phân thân như Tôn Ngộ Không , một ở đây một qua đó nhìn đồng hồ gần 1h trưa đói thật sự đói , may quá con trai tôi xin nghỉ nửa buổi vào với mẹ , thấy con tôi để đồ nó trông chạy ngay vào tolet xả nước cứu thân , nhẹ cả người nó mua cho ổ bánh mì ngọt ơn trời mọi việc tạm ổn , tôi muốn qua bên cháu , con trai nói để nó đi mẹ ngồi nghỉ đi .

Con trai đi về nói , con hỏi rồi không ai được vào với bé , dịch covits thế này có chuyện gì các cô sẽ điện thoại , mẹ cứ ngồi đây chờ chị , mà mẹ tìm chỗ ngã lưng chút đi , ôi giờ mới cảm nhận được cơ thể  mục nát rả rời ! Tôi nằm tạm lên băng ghế gửi hồn vào chốn hư vô hơn một tiếng đồng hồ , tôi tỉnh hẳn ..

Mẹ ngủ thêm đi .

Được rồi không ngủ được nữa , con có bận không , bận thì về đi .

Đợi chị một lát nữa 5h về ,tết nên đồ nhiều con về làm , vậy là hai mẹ con ngồi chờ thời gian trôi chậm làm sao 5h rồi 6h .

Thôi con về đi tối chạy xe nguy hiểm lắm.

Dạ , thôi con về có gì mẹ điện con nha .

Ừ mẹ biết rồi …. đến gần 9h …

Người nhà Thanh Lan 

Có ! Tôi chạy vội đến .

 Cô đem hết đồ lên lầu 3 đợi nhé !

Cám ơn cô hộ lý xong tôi vừa bê vừa vác nhấc từng bước một đi lên cầu thang bộ , rồi thì chờ … và chờ 30p sau cánh cửa thang máy mở ra … 

Tôi thở phào con gái tôi khỏe ,tôi theo cô hộ lý nhận phòng nhìn ánh mắt con tôi hiểu nó muốn hỏi gì , đợi cô hộ lý đi rồi tôi nói , mẹ thấy bé rồi con yên tâm .

Mẹ có nghe bé khóc không ?

   Không ! Chỉ thấy nó đưa tay lên miệng nút lấy nút để .

   Con nghe nó khóc và nghe Bác Sỹ nói khóc được là ổn rồi .

Vậy tốt rồi con ráng dưỡng sức khỏe lại còn lo cho con của con nữa

Dạ mẹ .

Tối hôm đó con gái tôi sốt cao , vết thương lại đau nhứt, người nó toàn mồ hôi , mặt đỏ như trái gấc , tôi vội gọi Bác Sỹ … Bác sỹ y tá vội đến đo thân nhiệt và nói .

Cô lau nước nóng cho sản phụ đi , lau nhiều nách và háng , sản phụ dị ứng thuốc giảm đau và hạ sốt nên không dùng thuốc được, giờ cô phải hết sức chú ý và lau nước thường xuyên có gì đến phòng trực gọi con nha.

Khổ thân con bé , vết mổ không uống được thuốc giảm đau , sốt không dùng hạ sốt phải tự lực cánh sinh thôi , chồng làm xa không về được, vừa tủi vừa đau cứ khóc tấm tức, vừa lau vừa động viên con gái cố lên để còn lo cho cháu , ơn trời đến sáng thì thân nhiệt trở lại bình thường .

Ngày đầu được biết bé thở máy nuôi ăn qua tĩnh mạch  2..3 rồi 4 ngày không có tin gì của cháu . 

Tâm trạng thật vô cùng lo lắng cho cháu . Tôi hỏi hộ lý cô bảo không có tin là tốt đó cô đừng lo .

 Nhưng nửa đêm hôm đó tiếng tin nhắn vang lên , thông báo của khoa nhi .

Bé suy hô hấp đang điều trị tích cực ! Cả hai mẹ con chỉ còn biết niệm Phật mong con cháu mình vượt qua tất cả để đến với dương gian, rồi một tuần sau thông qua tin nhắn được biết cháu đã ổn không còn thở máy các cô đang tập bé bú bình , phải nói là hạnh phúc một thứ hạnh phúc không thể tả bằng lời .

28 tết con gái xuất viện , cháu vẫn nằm khoa nhi , y tá nói chị về chờ thông báo của bệnh viện khi có chuyện cần sẽ gọi qua điện thoại  nhé .

Vậy là mẹ con quyết định thuê trọ ở lại Sài Gòn . 

Một mùa xuân không ngày tết, cứ năm ba ngày bắt xe vào viện , để đưa các thứ cho cháu theo yêu cầu Bệnh Viện và mong được nhìn con ,gặp cháu , nhưng vô vọng .

Cũng tại con covits mà bà cháu chưa được gặp nhau .

 Đúng 1 tháng sau nhận được điện thoại bệnh viện gọi vào đón cháu .

Ôi chao niềm vui vỡ òa cháu đã ổn .

Bác Sỹ cho về và ra biểu đồ tái khám , mẹ con bà cháu nhất nhất tuân theo , ngày nhận cháu cháu được 1, 8k.. 

Ôi cháu nhỏ quá mẹ nó không dám bồng vì sợ lọt và hôm nay cháu đã hơn 4 tháng .

Cái duyên đã đưa cháu đến với gia đình tôi , dù cháu bé tẹo tèo teo , nhưng là viên ngọc vô giá ….

Võ thị thu Hương

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *