“Không được sờ.” Anh nhìn tôi, ánh mắt như đang kìm nén, “Đinh Thấm, em có biết yết hầu của con trai không thể động vào không?”
“Động vào thì làm sao?”
Anh cúi người hôn tôi, hôn đến nỗi tôi phải ôm lấy thắt lưng anh thở dốc, anh mới thong thả nói: “Thì sẽ bị thế này.”
(1)
Ban đầu, tôi rất ghét Dư Thần.
Bởi vì anh là con trai mẹ kế của tôi.
Bà nội không thích mẹ kế, cảm thấy bà ta quá xinh đẹp, phụ nữ xinh đẹp thì lòng không yên.
Bà nội thường âm thầm nói với tôi rằng, người đàn bà này chỉ là muốn bố tôi giúp bà ta nuôi con mà thôi.
Tôi lúc nào cũng tỏ ra cảnh giác, cũng vô cùng nhỏ nhen, nhưng suốt quãng thời gian ấy, mẹ kế vẫn luôn đối xử với tôi không tồi.
Bà ta đưa tôi đi mua quần áo, còn mua những bộ đắt hơn cả của con mình.
Con trai bà ta muốn mua sách, bà ta nhất định cũng sẽ mua thêm cho tôi một cuốn.
Cho dù tôi không phải làm bài tập sinh học, cũng không có tham gia thi Olympic Tin học quốc tế.
Như thế này có tính là một cách lấy lòng không?
Hay là nói thế nào nhỉ, mật ngọt chết ruồi?
Tôi thẳng thừng nói rằng, bà không cần phải lấy lòng tôi, việc lấy lòng này sẽ không kéo dài lâu đâu, tôi không muốn có sự chênh lệch trong tâm lý*
Nụ cười trên khuôn mặt mẹ kế bỗng chốc cứng đờ, còn bố thì bắt đầu mắng tôi.
Từ nhỏ tới lớn, ông chưa nặng lời với tôi lần nào, lúc này lại nói tôi trơ lì tùy hứng, nghĩ xấu cho người tốt, sau này bước vào xã hội sẽ không có ai thèm để ý đến.
Tôi đập cửa một cái, âm thanh lớn rung trời.
Khi ấy là mùa đông, thời tiết thật sự lạnh vô cùng.
Ở trong nhà có máy sưởi, lúc tôi chạy ra ngoài đến cả một chiếc áo lông cũng không mặc.
Lạnh chết đi được!
Tôi muốn tới nhà ông bà nội thì lại phát hiện ra không đem theo điện thoại, căn bản là không thể gọi được xe.
Tôi tự cảm thấy, bản thân lúc này thật đáng thương làm sao!
Trên phố lớn người qua kẻ lại, có hai mẹ con dắt tay nhau cùng ăn kẹo hồ lô, có đôi tình nhân dựa vào nhau thưởng thức chè Quan Đông, còn có người một tay xách đồ ăn, miệng nói chuyện với đầu bên kia điện thoại, nhớ về sớm đó, tối nay làm món sườn xào chua ngọt.
Hình như bọn họ đều có người để lo lắng bận tâm, chỉ mỗi tôi là không có.
Tôi liền bật khóc.
Khóc rất to, rất mất mặt, tôi biết, những người xung quanh đều đang nhìn mình, nhưng tôi nhịn không nổi nữa rồi.
Bà chủ siêu thị đi ra ngoài hỏi, “Cháu gái, cháu nhà ở đâu? Tại sao lại mặc ít như vậy mà ra ngoài thế, có cần vào bên trong cho ấm một chút không?”
Chính vào lúc này, Dư Thần xuất hiện.
Anh nói với bà chủ: “Em gái cháu giận dỗi người nhà, để cháu đưa em ấy về ạ, cảm ơn cô.”
Anh trông rất đẹp trai, lại có phong thái của người trí thức, trong nháy mắt bà chủ đã tin rồi.
Lại còn quay ra khuyên tôi: “Này, cháu gái à, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, mau về nhà cùng anh trai đi, trời lạnh thế này đừng để bản thân chết cóng chứ.”
Tôi cực kỳ tức giận.
Ai cũng cảm thấy tôi sai có phải không?
Dư Thần vẫn đang nói lời cảm ơn với bà chủ, tôi liền dùng sức đẩy anh ra, “Anh giả bộ anh trai cái gì thế hả?”
Anh bị tôi xô đến lảo đảo suýt ngã, cau mày nói, “Em đừng làm loạn nữa.”
Bà chủ thấy tình thế không ổn, vội vàng khuyên giải: “Cháu mau về nhà đi, có gì thì vào nhà nói. Bên ngoài lạnh thế nào, cháu nhìn mặt cháu trắng bệch cả ra rồi kìa.”
Dư Thần dường như lúc này mới chú ý đến điều đó, anh cởi áo lông đang mặc ra đưa cho tôi, không nói một lời.
Tôi cũng chẳng hề từ chối.
Thứ nhất là do thật sự rất lạnh, thứ hai là bởi vì, cái áo này là do bố tôi mua cho anh, tại sao tôi không thể mặc chứ?
Tôi càng phải mặc, tốt nhất là làm cho Dư Thần cảm cúm phát sốt thì mới ảnh hưởng đến việc phát huy năng lực trong kỳ thi của anh được.
Vừa nghĩ đến đây, tôi không ầm ĩ nữa, vội khoác chiếc áo lông, còn trùm cả mũ lên đầu, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Tôi đã được tính là cao ráo trong số các học sinh nữ rồi, vậy mà Dư Thần còn cao hơn tôi hẳn nửa cái đầu, áo lông của anh tôi mặc rộng thùng thình luôn.
Tôi cố tình đi chậm rì rì phía sau, lúc sắp tới cổng tiểu khu, túi áo của anh bỗng nhiên rung lên, tôi liền thò tay vào bên trong lôi ra, anh chìa tay, nhưng mà tôi không đưa.
Tôi đứng trước mặt anh, nhận cuộc gọi wechat từ người tên là “Duyệt Nhiên”.
“Dư Thần, cuối tuần cậu có rảnh không? Sinh nhật mình, cậu tới nhé?”
Là thanh âm ngọt ngào của một người con gái.
Giọng tôi còn yêu kiều hơn cả cô ấy, “Thật ngại quá, cuối tuần này cũng là sinh nhật tôi, anh ấy không đi được đâu.”
Dư Thần chau mày, đưa tay muốn giành lấy điện thoại.
Tôi trốn khỏi bàn tay anh, tiếp tục nói chuyện với người bên kia điện thoại.
“Ô? Cái gì mà tôi là ai chứ, cậu nói xem tôi là ai nào, người có thể cầm điện thoại anh ấy còn có ai?”
“Đinh Thấm, em đừng làm loạn nữa!” Dư Thần rất bực mình, nắm chặt cổ tay tôi giật lấy điện thoại.
Vào cái khoảnh khắc anh cướp điện thoại, tôi đã bấm nút tắt rồi.
Ngón tay anh đánh chữ rất nhanh, có vẻ là đang giải thích với đối phương.
Một phút trôi qua, anh ngẩng đầu nhìn tôi, cứ như là nhìn một thứ rác rưởi.
Sau đó thì không thèm để ý đến tôi nữa, quay người bỏ đi.
Cơn gió lạnh thổi tới, nhưng tôi chẳng thấy rét chút nào, trong lòng trái lại vô cùng vui vẻ.
Đó chính là khoái cảm khi vừa trả xong mối thù lớn.
Bố tôi nói không sai, con người tôi vừa trơ lì lại rất tùy hứng.
Nhưng mà thế thì sao chứ, tôi vui là được rồi.
(2)
Là vào lúc nào tôi ý thức được rằng mình thích Dư Thần nhỉ?
Sớm quá, không còn nhớ rõ nữa rồi.
Kỳ nghỉ đông, chúng tôi tham gia vào đội biện luận, bởi vì học cùng lớp cho nên cô giáo đã xếp chúng tôi ở chung một nhóm.
Dư Thần ngoại hình đẹp, nói chuyện nhã nhặn lịch sự, thành công gây được ấn tượng đầu tiên với giám khảo.
Còn con người tôi ấy à, nói rất nhanh, giỏi tranh cãi, cực kỳ thích đuổi đánh đối phương trong phần thi biện luận tự do.
Đội biện luận của trường tôi căn bản chỉ có thể đi tới vòng một, trước kia chưa có lần nào được vào tới cấp tỉnh.
Thế mà lần này, nhóm chúng tôi lại giành chiến thắng.
Dư Thần nhận giải thưởng về phong cách biện luận, còn tôi được trao giải biện thủ tốt nhất.
Cô giáo kêu thợ chụp ảnh tới chụp cho cả đội một kiểu, tôi nâng cúp lên, cười vô cùng đắc ý.
Sau đó tôi lại quấn lấy cô xin thêm một tấm nữa, trong ảnh tôi cười đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt, Dư Thần đứng ở bên cạnh, môi hơi cong lên, cực kỳ tuấn tú.
Lúc ấy tôi mặc áo sơ-mi cùng váy ngắn, còn anh mặc áo sơ mi với quần dài, hai màu đen trắng đan xen, đây là lần mà chúng tôi có dáng vẻ của một cặp đôi nhất.
Sau này, tôi và anh không còn chụp ảnh chung như vậy nữa.
Có điều, cái đó để sau hãy nói đi.
Trong bữa tiệc chúc mừng, cô giáo bảo với tôi, “Ôi chao, Đinh Thấm à, cái miệng liến thoắng này của em sao lại làm người khác ghét thế cơ chứ, nào lại đây, cô mời em.”
Trong lòng tôi cực kỳ vui vẻ, vừa chạm cốc xong thì cô lại nâng cốc về phía Dư Thần.
Sau đó còn nói: “Nhưng mà lần sau em vẫn nên học tập Dư Thần, nội dung có sắc bén đến đâu thì biểu cảm cũng phải thích hợp, phải thân thiện, nếu không giám khảo sẽ không thích.”
Tôi trả lời: “Phải đó ạ, em nên học tập Dư Thần, học tập từ mọi mặt, mọi phương diện.”
Thực ra là tôi đang tỏ vẻ quái gở không giống bình thường.
Bởi vì bố tôi ở nhà cũng khen ngợi Dư Thần như thế.
Đương nhiên, cô giáo chắc chắn không nghe ra được, nhưng Dư Thần thì có thể.
Anh liếc nhìn tôi một cái, chẳng nói năng gì.
Vẫn giống như trước đây, lười để ý tới tôi.
Không biết làm sao, tôi lại cảm thấy rất buồn chán.
Mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người chuyển tới KTV, tôi vẫn chẳng có chút thích thú nào.
Có mấy lần cô giáo nhắc đến tôi, nói Đinh Thấm có phải là đã dùng hết sức lực trong trận đấu rồi không, sao lại không thích nói chuyện nữa.
Tôi cười cười, đi tới cầm lấy micro, hát bài “Tinh Trung Báo Quốc.”
Mọi người đều trầm trồ tán thưởng, hình như là do chưa từng thấy có cô gái nào hát bài này.
Bố tôi rất thích nó, ông phải đi xã giao nhiều, từ nhỏ trong nhà tôi đã không có ai trông nom, cho nên ông ấy cũng đem tôi đi cùng.
Hát bài này cần phải gào, chỉ cần gào lên là tôi liền thấy thoải mái.
Tôi đang hát rất high thì Dư Thần bỗng nhiên đi tới gọi.
Tôi không hề dừng lại, tức giận hỏi anh bằng micro: “Anh làm gì thế hả?”
Anh nói: “Bố em vừa được đưa đi cấp cứu.”
Tiếng nhạc trong phòng rất lớn, còn anh lại đứng gần tôi, lời nói ra bị micro truyền đi rõ mồn một.
Không biết là ai đã tắt nhạc, cô giáo cất lời: “Như vậy sao, Đinh Thấm, em mau về nhà đi.”
Tôi vội vàng tìm điện thoại nhưng không thấy, lúc này mới phát hiện điện thoại đã bị tôi ném vào trong túi áo khoác ngoài, mà áo khoác lại ở trên chiếc ghế sofa bên kia.
Tôi nhìn rõ trên màn hình hiện ra năm cuộc gọi nhỡ, một là của bố, một là của mẹ kế, ba cuộc còn lại đều là bà nội.
Tôi đặt micro xuống ghế, cầm lấy áo phóng vụt đi.
Còn không kịp mặc lên người.
Tôi buồn bực chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi điện thoại.
Chẳng may đâm phải ai tôi cũng không biết.
“Cô không có mắt à?”
Đằng sau lập tức có người thay tôi xin lỗi: “Thật xin lỗi, cô ấy không cố ý đâu ạ.”
Là Dư Thần.
Anh đuổi kịp tôi rồi.
“Em biết ở đâu không hả?”
Tôi không biết, điện thoại hoàn toàn không liên lạc được.
Tôi lập tức dừng chân, túm lấy tay áo anh hỏi: “Anh có biết ở bệnh viện nào không?”
Dư Thần rũ mắt nhìn xuống, rút ống tay áo khỏi tay tôi, “Anh gọi taxi, tới rồi đây.”
Lúc xe dừng ở trước cổng bệnh viện, chân tôi đã mềm nhũn cả rồi.
Tôi hoảng sợ cuống cuồng, sau lưng đổ từng đợt mồ hôi lạnh.
Mỗi lần bước một bước, tôi lại nghĩ bố rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng hay không, sau đó không ngừng hồi tưởng về lần duy nhất tôi đến khoa cấp cứu là vì nguyên nhân nào.
Khi đó, tôi tới tiễn mẹ ra đi.
Khoa cấp cứu đông nghịt, bóng người đi qua đi lại, cáng cứu thương, áo bloose trắng, ống truyền nước, chữ thập đỏ, những thứ này như phóng to đến vô tận trước mắt tôi.
Lúc cửa phòng mổ được mở ra, tôi đột nhiên đứng không vững, vội dựa vào tường bắt đầu thở dốc.
Mẹ kế ở bên cạnh lập tức đỡ lấy tôi.
“Bố tôi làm sao thế?” Tôi hỏi.
Bà ấy vuốt nhẹ mấy sợi tóc đẫm mồ hôi trên trán tôi, đặt tôi ngồi xuống ghế, nói: “Xuất huyết dạ dày, ông ấy đi xã giao, uống quá nhiều rượu. Con đừng sợ, sẽ không có chuyện gì lớn đâu.”
Tôi gục đầu lên thành ghế nhựa, chầm chậm thở ra một hơi.
Trước mặt bỗng xuất hiện một cốc nước ấm, bàn tay đang cầm nó đẹp vô cùng.
Là Dư Thần.
Tôi sững sờ một hồi, sau đó nhận lấy uống vài ngụm.
Chút nước ấm làm dịu đi từng ngóc ngách bên trong cơ thể, tôi cầm lấy cốc nhựa, không biết phải nói gì.
Bình thường tôi vẫn luôn hung dữ với bố, suốt ngày cùng ông ấy đấu võ mồm, hoàn toàn không xứng với chức vụ của một chiếc áo bông nhỏ**
Nhưng đến giờ tôi mới biết, bản thân sợ mất đi ông ấy đến nhường nào.
Trong tình huống lo sợ không yên, chẳng ai nương tựa như thế này, người khiến tôi có cảm giác an toàn, vậy mà lại là mẹ kế và Dư Thần hàng ngày luôn bị tôi chĩa mũi nhọn công kích.
Tôi khép mắt lại, nhẹ giọng nói ra một câu cảm ơn.
(3)
Bố tôi sau khi phẫu thuật xong vẫn cần nằm viện.
Mẹ kế, à không, bây giờ thì gọi là dì.
Dì thu dọn quần áo vào trong viện cùng bố tôi.
Bà ấy chăm sóc bố rất vất vả, tôi thầm nghĩ, cho dù có thật sự vì tiền, bà ấy tỉ mỉ lo toan như thế này cũng là xứng đáng.
Thái độ của tôi đối với dì và Dư Thần đã tốt hơn, nhưng cũng không phải là tốt hơn theo kiểu hỏi han ân cần gì đó, chỉ giống như mối quan hệ với bề trên và bạn học mà thôi.
Bố và dì đều ở bệnh viện, trong nhà chỉ còn lại tôi cùng Dư Thần.
Bố đưa cho chúng tôi chút tiền, để hai đứa tự giải quyết bữa ăn khuya và bữa sáng.
Tôi không thường xuyên ăn bên ngoài, bởi vì dạ dày không tốt, lo sợ mấy quán nhỏ ven đường không sạch sẽ.
Cho nên, lúc cầm tiền, tôi nhất thời không biết phải làm gì cả.
Dư Thần thì không yếu ớt như tôi, mấy quán cơm xung quanh tiểu khu anh đều mò ra hết cả.
Tôi mặt dày bám theo Dư Thần tìm chỗ ăn, anh không để ý, cũng không đuổi tôi, mặc cho tôi đi cùng.
Vòng vo một hồi, cuối cùng đi vào một con hẻm nhỏ, bên trong tối như hũ nút.
Anh dáng cao chân dài, đi vào trong rất nhanh, sắp không còn nhìn rõ người trong bóng tối nữa.
Tôi hơi chần chừ, sau đó anh cũng dừng lại.
Hình như là đang chơi điện thoại, màn hình lóe lên tia sáng.
Tôi khẽ cắn môi, vội vàng đi theo.
Ở trong hẻm có một quán gà om nấm làm ăn rất tốt, căn phòng nhỏ đều đã chật kín chỗ.
Ông chủ dựng ở bên ngoài một chiếc bàn gấp, sau đó bưng hai bát tô lớn đặt lên trên.
Ngoài trời gió thổi rất mạnh, nhưng cũng không ngăn nổi mùi thơm nức mũi của gà om nấm.
Tôi cho thêm bánh phở và nấm Khẩu Bắc, rưới đẫm nước canh, sao lại ngon như vậy cơ chứ!
Trong thời gian đó, hai chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào.
Tôi là bởi đang ăn không ngừng nghỉ, cho nên miệng không mở ra được.
Còn nguyên nhân vì sao Dư Thần không nói.
Hình như là do anh rất chán ghét tôi.
Đinh Thấm, tự tin lên, vứt bỏ cái “hình như” đó đi.
Tôi tự nhủ với bản thân.
Con người tôi nội tâm thật sự rất phong phú, cứ như thế thành ra tự chọc cười chính mình.
Dư Thần liếc mắt nhìn tôi một cái, đặt đũa xuống, đi ra tính tiền.
Hai bên mang tai tôi đỏ ửng, nghe thấy ông chủ đọc lên mấy chữ số, là tiền ăn của chúng tôi.
“Cảm ơn.” Tôi nói
“Không có gì.” Anh trả lời
Sau đó liền im lặng.
Được rồi, phải công nhận thiếu mất bố tôi và mẹ anh ấy cười cười nói nói, tôi lần đầu tiên cảm nhận được việc đi ăn khuya lại buồn chán đến vậy.
Ngày thứ nhất cứ thế trôi qua, hôm sau, dì trở về nhà một chuyến.
Là về để lấy đồ, nhân tiện căn dặn một chút.
Chúng tôi không được ở lại trường, trường tôi lịch sử lâu đời, kí túc xá không đủ nhiều nên đã sắp xếp cho mấy đứa nhóc lớp 10 lớp 11 học ngoại trú, giữ lại vài chỗ nằm ít ỏi cho học sinh cuối cấp.
Trước kia vào buổi tối đều là bố tới đón tôi, ông sợ tôi đi đêm một mình không an toàn.
Sau này lại có thêm Dư Thần nữa, anh cũng là tiện đường cùng nhau trở về nhà.
Nhưng hiện tại ông ấy còn đang nằm trong bệnh viện yếu ớt ăn cháo trắng, dì liền dặn dò Dư Thần lúc về nhà thì dắt theo tôi.
Lúc đầu tôi không bằng lòng, nói rằng tôi có thể đi cùng với bạn thân tan học mà.
Nhưng tự nhiên lại trông thấy Dư Thần cau mày.
Rất tốt.
Anh ấy không vui, vậy thì tôi càng phải bám lấy anh về nhà.
Chính vì thế, tôi liền nhảy ra đằng trước Dư Thần, mở miệng đồng ý, “Vậy thì cảm ơn anh trai nha.”
Dư Thần tặng tôi một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì trước kia, tôi chưa một lần gọi anh là anh trai.
“Em muốn làm gì?” Sau khi dì rời đi, anh mới hỏi.
Tôi tỏ ra vô tội: “Em sợ chết đó, hơn mười giờ đêm còn đi trên đường, lỡ may đụng phải lưu manh thì biết làm thế nào?”
Anh lại liếc mắt nhìn tôi.
Tôi rất có lòng tốt mở lời: “Anh muốn nói gì thì cứ nói ra đi.”
“Lưu manh không biết lựa người như thế à?”
Sau khi phản ứng lại, tôi ngay tức khắc gào lên: “Anh biến đi!”
Dư Thần cũng rất biết nghe lời mà biến đi luôn.
Tôi đứng tại chỗ nhìn theo áo đồng phục của anh bị gió thồi phồng lên hệt như một cánh buồm.
Nói ra thì ngại quá.
Khoảnh khắc này, tôi bỗng nhiên ý thức được rằng, anh chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi tràn đầy sức sống, còn rất biết trêu chọc nói giỡn mà thôi, chứ không phải cái người “con trai của mẹ kế” trầm tĩnh kiệm lời, mọi mặt đều chẳng thể bắt bẻ trong nhà ấy.
Cũng chính vào giây phút này, tôi bắt đầu đối xử với anh giống như người bạn đồng trang lứa.
(4)
Qua vài ngày nữa là tới vòng thi tỉnh, tổ chức ở thành phố bên cạnh.
Trường học vô cùng coi trọng chuyện này, cảm thấy lần đầu được tham gia vòng sau, nhất định phải bồi dưỡng cho thật tốt.
Vậy nên quyết định cho tập hợp chúng tôi lại huấn luyện.
Lúc bấy giờ là kỳ nghỉ đông, chúng tôi ban ngày luyện tập, buổi tối lại trở về nhà bổ sung bài vở.
Người trong đội biện luận đều rất thú vị, những lúc rảnh rỗi tôi đều đứng ôm bình giữ nhiệt nghe bọn họ tấu hài.
Thành viên biện luận thứ ba tên Lưu Triệu, là một người cực kỳ ham chơi, cái gì cũng có thể chơi được, lại thích tụ tập, sau giờ huấn luyện thường lén lút lái xe của người lớn ở nhà đưa chúng tôi đi hóng gió.
Người biện luận thứ tư tên Hứu Kiêu, trông thì có vẻ là một ủy viên thể dục vô tâm vô phế, nhưng thực ra lòng dạ hẹp hòi, miệng lưỡi có độc hơn bất kỳ ai. Tôi thường nói muốn đổi lượt biện luận với cậu ta, có điều cậu chỉ quỷ dị nhìn tôi, rồi lại nhìn Dư Thần. Cuối cùng cười một tiếng, chẳng nói năng gì.
Tập luyện được bảy, tám ngày, hôm nào tôi cũng bám theo bọn họ.
Có một ngày sau khi tan học, Lưu Triệu ho khụ khụ nói, Đinh Thấm, cậu về trước đi, hôm nay anh đây không đưa cậu đi chơi nữa.
Tôi lập tức nghi ngờ: “Mấy người định làm chuyện bí mật không muốn cho ai thấy chứ gì?”
Hứa Kiêu cười như không cười: “Xem cậu nói gì kìa, ở đâu ra chuyện không muốn cho ai thấy chứ. Có những nơi con trai tới được, nhưng con gái thì không tiện, bọn anh đây cũng chỉ là vì muốn bảo vệ cậu an toàn thôi.”
Cái dáng vẻ này, tôi đoán rằng bọn họ chắc lại muốn tới mấy chỗ sắc dục gì đó rồi.
Lưu Triệu thì có thể, Hứu Kiêu cũng không sao.
Nhưng nếu muốn mang theo cả Dư Thần, vậy thì phải cho tôi đi cùng.
Nửa tiếng đồng hồ sau đó, chúng tôi đã ngồi ở ngoại ô câu cá.
………
Tôi quả thực không ngờ được rằng, cái nơi mà “phải bảo vệ tôi an toàn” đó lại là ao cá.
Hứa Kiêu nói: “Sao vậy, không phải cậu nói bản thân không biết bơi à?”
Tôi đúng là không biết bơi, cũng chẳng am hiểu về câu cá.
Ngồi câu chưa được nửa tiếng, tôi đã đi tìm Lưu Triệu nói tới cả hai chục câu.
Lưu Triệu bị tôi quấy rầy không chịu nổi, cằn nhằn: “Vị mỹ nữ này, phiền cậu đừng có mà quay đầu về bên phải nữa, mau nhìn hai chàng đẹp trai ở bên trái kia kìa, ra nói với bọn họ vài câu, understand?”
Âm thanh của cậu ta rất lớn, Dư Thần và Hứa Kiêu rõ ràng đều nghe thấy rồi.
Dư Thần vẫn giữ nguyên dáng vẻ ung dung như cũ.
Hứa Kiêu ở bên cạnh cười cười, nhìn tôi đầy sâu xa.
Sau cùng mới nói một câu: “Được rồi, đừng câu nữa, đến đánh bài đi.”
Tôi cùng Lưu Triệu một đội, Hứa Kiêu và Dư Thần là đối thủ của chúng tôi.
Tôi không biết đếm bài, lúc nào cũng phạm sai lầm, cuối cùng bị bọn họ đánh cho tan thành tro bụi.
Còn Dư Thần trí nhớ rất tốt, tính toán như thần, là một đẳng cấp hoàn toàn khác so với tôi.
Lưu Triệu ầm ĩ không muốn cùng đội với tôi nữa, thua sạch sành sanh mất thôi.
Tôi liền nện cậu ta một cái: “Ban nãy một mực muốn ở cùng đội với bà đây cậu đâu có mang vẻ mặt thế này!”
Lưu Triệu trốn đi nhanh vô cùng, làm loạn một lúc liền chạy ra chỗ lối đi nhỏ, chống nạnh nói với hai người còn lại: “Chúng ta xúc xắc đi, ai nhỏ nhất thì cùng đội với Đinh Thấm.
Chính vào lúc này, Dư Thần bỗng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi, “Để tôi.”
Tôi cực kỳ kinh ngạc.
Anh nhìn tôi một cái, không nhanh không chậm tráo bài, nói: “Vận may cùng với vận rủi, nói không chừng em còn có thể đổi vận đó.”
Sau đó, vận may của anh bị tôi phá tan luôn rồi.
Qua ba trận thua liên tiếp, anh chẳng nói câu nào, tôi cũng cảm thấy xấu hổ.
“Hay là, chúng ta ăn cơm xong rồi chơi tiếp nhé?”
Dư Thần vẫn kiên định tráo bài: “Không, thêm một ván nữa, anh đây dẫn em thắng.”
(5)
Kỳ thi tỉnh, chúng tôi thất bại thảm hại.
Đương nhiên rồi, nhưng cũng không tính là thảm cho lắm.
Lưu Triệu giành giải biện thủ tốt nhất, còn giải phong cách biện luận là của tôi.
Lúc xuống sân khấu, cô giáo vô cùng đau lòng nói: “Đinh Thấm, em không cảm thấy tức người biện luận thứ ba kia sao? Những thứ cậu ta nói toàn là mấy thứ vớ vẩn, vậy mà em lại đi nói đạo lý với người ta, nói đạo lý không phải tác phong của em, phải ầm ĩ mới đúng chứ!”
Tôi cực kỳ vô tội nhìn cô: “Nhưng mà cô à, không phải cô muốn em học tập Dư Thần sao?”
Dư Thần bật cười, sau đó đi mất.
Kỳ thi tỉnh, trường tôi xếp hạng hai từ dưới lên, người không vui chỉ có mỗi cô giáo.
Còn mấy đứa chúng tôi đều nghĩ rất thoáng.
Tôi nghĩ thông như vậy chủ yếu là bởi, bố nói trong điện thoại rằng, ngày kia ông sẽ xuất viện về nhà.
Hu hu hu, tôi sẽ không phải đi ăn mấy quán ven đường nữa.
Niềm vui của tôi! Lại trở về rồi!
Sau khi xuống khỏi tàu cao tốc, chúng tôi liền chia tay nhau.
Tôi kéo va li đi ở đằng sau Dư Thần.
Trên đường về, chúng tôi đôi khi sẽ tán gẫu vài câu, nhưng lúc đến gần cổng của tiểu khu, thần sắc của anh bỗng nhiên không đúng lắm.
Tôi chạy về phía trước xem xét, ngoại trừ có một tên sâu rượu ngáng đường, hình như không còn cái gì khác mà?
Khi tôi đang nói, tên sâu rượu bỗng nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía chỗ chúng tôi.
Tôi giật thót cả mình.
Dư Thần vội kéo tôi lại chắn ở đằng sau.
Ngữ khí của anh trở nên lạnh nhạt: “Sao ông lại tìm được chỗ này?”
? Hai người họ quen nhau sao…….
Tên sâu rượu khẽ nhấc mí mắt, cười khà khà hai tiếng.
Nụ cười này của ông ta, để lộ ngũ quan lờ mờ giống với Dư Thần.
“Nơi con và mẹ con ở, bố không tới được sao?” Ông ta nói.
Giọng điệu của Dư Thần càng lạnh lẽo hơn: “Tôi hỏi ông vì sao tìm được chỗ này?”
Người đàn ông đó lướt qua anh, nhìn tôi hỏi: “Đây là bạn học của con sao? Hai đứa còn mang theo cả hành lý, đi đâu vậy?”
Vừa nói lại vừa đi về phía tôi, mùi rượu rất nặng, tôi vô thức lùi lại đằng sau.
Ông ta lại bật cười, giơ bàn tay trước mặt tôi, “Có tiền đồ đó Dư Thần, lại còn biết yêu…..”
Còn chưa nói xong, Dư Thần đã ném bỏ hành lý, tiến đến đẩy ông ta ra.
“Tôi đã từng cảnh cáo ông rồi, đừng tới tìm mẹ con tôi.”
Người đàn ông liên tục lùi về phía sau, Dư Thần liền túm chặt lấy cổ áo ông ta, nói lại một lần nữa: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, ông đừng tới tìm chúng tôi.”
Tôi đứng yên tại chỗ, chẳng biết phải làm sao.
Ông ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi, không rõ là nói cái gì, Dư Thần liền quăng ông ta về phía cột đèn đường.
Nếu như là ném xuống thật thì không phải là chuyện đùa đâu, chú bảo vệ đang ở một bên cứ muốn hỏi lại thôi ngay lập tức đi tới, vừa đi vừa cầm theo gậy cảnh sát.
“Hai người làm gì vậy?”
Dư Thần không trả lời.
Tôi vội vàng nói: “Không có gì đâu chú, bọn họ quen nhau, quen nhau ạ.”
Tôi đoán, người đàn ông kia là bố của Dư Thần.
Dư Thần nghiêng đầu nhìn tôi một cái.
Ánh mắt anh như vỡ vụn, trở nên mờ mịt ánh đèn đường.
Vào khoảnh khắc anh quay người đi về phía tôi, người đàn ông kia bất thình lình đứng lên khỏi cột đèn, thuận tay cầm lấy bình rượu thủy tinh đập xuống người anh.
Tôi không kịp phản ứng gì cả, theo bản năng xông tới đẩy Dư Thần ra.
Anh bị tôi xô đến lảo đảo không vững.
Sao đó, bình rượu cứ như vậy nện thật mạnh vào vai tôi.
Mẹ ơi!
Đau quá đi mất.
Tôi liệu có bị gãy xương không nhỉ?
Chú bảo vệ lập tức giữ lấy ông ta, một bảo vệ khác cũng đi ra từ phòng trực ban, đang chuẩn bị gọi 110.
Dư Thần vô cùng lo lắng hỏi: “Em có làm sao không?”
Tôi đứng lặng một hồi rồi mới bình tĩnh nói: “Em không sao.”
Nhưng thực ra là rất có sao….
_____________
* chỉ việc bản thân kỳ vọng vào thứ gì đó quá nhiều nhưng kết quả lại không thể đạt được, sản sinh cảm giác chênh lệch trong tâm lý
** ẩn dụ chỉ đứa con gái có quan hệ cực kì thân thiết với bố mẹ, vì con gái thường khá tinh tế, dịu dàng, săn sóc, tựa như chiếc áo bông mềm mại, thoải mái, ấm áp