Đời này chuyện dũng cảm nhất mà bạn đã từng làm là gì?

Năm 2006, tôi từ thành phố nơi làm việc bắt chuyến xe kiểu xe giường nằm chạy 12 tiếng về quê. 6h chiều xe bắt đầu chạy thì buổi sáng ngày hôm sau mới đến nơi. Hôm đó không full khách, giường của tôi ở khá gần nhà vệ sinh trên xe, tôi ở giường trên, đằng sau có 1 dãy, giường bên dưới có 3 người đàn ông.
Xe buýt kiểu này đến tối là tắt đèn, tầm 2h đêm hầu như là hành khách ngủ hết rồi, đâu đâu cũng có tiếng ngáy nhẹ. Tôi vốn dĩ không dễ ngủ, một khi ngồi lên xe là cơ bản cứ mở mắt suốt cả đêm. Đột nhiên, tôi phát hiện dãy phía sau có chút động tĩnh. Ba người đàn ông mà tôi tưởng là đã ngủ liền đứng dậy cùng một lúc, 2 người trong số họ hạ thấp giọng, nói vài câu bằng phương ngữ mà tôi nghe không hiểu. Lúc đầu, tôi nghĩ họ muốn đi vệ sinh, cũng không để ý lắm, liền quay người sang bên nhắm mắt thư giãn, nhưng dần dần, tôi nhận ra có điều gì đó không đúng, bởi vì tôi nghe thấy tiếng kéo dây khóa rất nhẹ nhàng và chậm rãi.
Bởi vì bình thường tôi hay xem các chương trình pháp luật và đọc tiểu thuyết trinh thám nên bản thân tôi vô cùng cảnh giác. Tôi he hé mắt xem họ đang làm gì. Kết quả là tôi thấy một người đàn ông trong số họ đang nằm trên lối đi dưới chỗ giường tôi, lén lấy túi của một thanh niên nằm bên cạnh.
Nhịp tim tôi tăng đột biến, cảm giác trong đầu mình lúc đó phân ra đủ loại nhân cách.
Wa! Bây giờ làm thế nào đây?
Phải tìm cách ngăn họ lại.
Wa! Nhưng làm sao 1 mình tôi có thể ngăn họ được?
Bọn họ chắc chắn có thủ dao.
Lén lút báo công an thì có ích gì?
Wa! Dùng não đi nào. Đây là đường cao tốc, đợi công an đến nơi thì hoa hiên vàng cũng bạc cả rồi.
Bị họ phát hiện ra thì liệu tôi có bị diệt khẩu không? Huhu tôi vẫn còn trẻ mà…
Đột nhiên, tôi nghĩ ra rằng, lúc lên xe bác tài có đưa cho 1 tấm danh thiếp (có in biển số xe và số điện thoại của bác tài, các bạn có thể tránh bến xe mà mua vé trực tiếp từ bác tài, có giảm giá đó). Thế là, tôi giả vờ hắt hơi 1 vài cái, rồi từ từ ngồi dậy giả vờ rằng tôi vừa mới tỉnh giấc để đi vệ sinh, lý do của việc này là để cho tên trộm có thời gian quay trở lại giường của hắn (không còn cách nào khác cả, tôi vẫn đang sợ chết đây này). Sau đó, tôi vào nhà vệ sinh lấy ngay điện thoại gọi cho bác tài, nói qua về tình hình sự việc và vị trí giường của tôi, bác tài nói sẽ nghĩ cách, bảo tôi phải cẩn thận.
Thế là, tôi lại giả vờ như mình đang mơ mơ màng màng leo lại lên giường, tim vẫn cứ đập nhanh, xe vẫn cứ chạy đều. Tôi bồn chồn không biết bác tài nghĩ ra cách gì chưa. Kết quả là sau khi tôi nằm xuống được 3-4 phút, bác tài đột nhiên mở đèn trong xe lên, vài phút sau lại tắt đi, xong vài phút lại bật, rồi lại tắt, cứ như thế trong khoảng nửa tiếng đồng hồ. Một số hành khách bị đánh thức và khó chịu nói vài câu, tôi cũng nhân cơ hội đó xả ra mấy lời (để giải tỏa nghi ngờ… toát hết cả mồ hôi).
Ba gã đàn ông kia đoán rằng họ đã bị nhìn thấu, sau đó không thấy hành động gì nữa. Cả đêm tôi cứ thấp thỏm không yên, sợ họ làm gì đó gây bất lợi cho mình.
Lúc trời vừa sáng, 3 gã đàn ông đó xuống xe tại 1 ngã tư trên đường cao tốc. Sau khi họ xuống, bác tài không lái xe đi ngay mà yêu cầu mọi người kiểm tra hành lý, đồ đạc, túi xách của mình, nếu thấy mất đồ thì phải báo công an ngay, công an có thể tóm họ ở trạm thu phí. May thay là không có ai bị mất gì.
Sau đó, bác tài đi tới chỗ tôi, hỏi có phải tôi gọi điện cho bác ấy không, tôi trả lời: “Vâng, là cháu nè!” Bác tài cười cười bảo tôi là tiểu cô nương dũng cảm ghê, tôi bảo cháu còn đang sợ chết đi được đây này…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *