Tôi là người con của Sơn La, xuống KCN tại Bắc Giang làm việc 3 năm nay. Là một người khỏe mạnh, ít ốm, có ốm thì cũng là qua qua cảm xoàng rồi khỏi. Thế mà giờ đây chỉ vì con virut nhỏ bé mà trở lên yếu đuối như lúc này…!!!
Ngày 24 vừa qua, sau lần test nhanh, tôi phát hiện mình bị dương tính với virut, lúc này trong người tôi không có biểu hiện gì nhiều không ho, không sốt cũng không khó thở. Tôi được đưa về bệnh viện dã chiến để cách ly điều trị. Tuy nhiên, Virut ngày càng xâm nhập sâu khiến tình trạng bệnh của tôi bắt đầu trở nặng hơn, là những lần nghẹt thở, ho khụ khụ, mũi nhức nhức, cổ họng ngứa ngứa, càng cố thở thì càng khó khăn. Nhận thấy tình trạng bệnh của tôi ngày càng căng thẳng các bác sỹ điều chuyển tôi lên nằm tại bệnh viện phổi tỉnh Bắc Giang.
Các bạn biết không? Giờ đây tôi phải thở máy oxi 24/24 giờ, nằm giường như một thằng bại liệt, bác sỹ bảo tôi cố gắng để thở bình thường và cố ngồi dậy tập thể dục, nhưng mà cứ ngồi dậy là lồng ngực như có một khối đá khổng lồ đè nặng xuống, khó thở, nhức đầu lắm. Cảm giác như mình chẳng còn một chút sức lực nào nữa cả.
Mỗi ngày của tôi là xoay quanh máy thở, hút sữa và uống nước cháo để lay lắt qua ngày, con virut ấy thật kinh khủng, có lúc ngợp thở, khó chịu quá tôi đã nghĩ hay là mình từ bỏ cuộc sống này…Nhưng không, ở quê tôi còn bố mẹ, 2 con và vợ, nên lại nhắm mắt và tự bảo mình cố gắng, Ở đây các bác sỹ cũng rất nhiệt tình và động viên tôi cố gắng mỗi ngày.
Ước gì thời gian trôi ngược lại một chút quay về những ngày đầu của tháng 5 để tôi chú ý hơn tôi sẽ đeo khẩu trang, sát khuẩn thật cẩn thận, Không tụ tập và giãn cách nghiêm chỉnh để con virut chết tiệt kia không có cơ hội xâm nhận vào người tôi. Nhưng cuộc sống mà, làm gì có ước, có giá như, để mà…
E viết những điều này trong khao khát mãnh liệt về tự do. Tự do hít thở không cần máy móc hỗ trợ. Mong mọi người cố gắng, nghiêm túc chống dịch. Để không phải nói 2 từ “giá như”…