Đợi không nổi ngày trở về (Phần 5)

Liên Vi ở bên ngoài nhìn thấy ta đi ra liền tới đỡ: “Hay là tiểu thư về phòng nghỉ sớm đi ạ, ngày mai… ngày mai nhị công tử về tới nơi rồi”

Ta lắc đầu, bước chân đi về phía nhà thờ tổ: “Cha và đại ca yêu thương ta nhất, vậy mà ngay cả việc để tang 3 năm ta cũng không làm được. Ngày nào làm tròn đạo hiếu được thì làm nhiều một chút, tâm ta mới thanh thản”

Phải nói rằng thể chất của ta tốt lắm, ngày trước hãy còn sốt cao, ấy vậy mà nửa ngày nay đã thấy khoẻ lên nhiều rồi, ở nhà thờ tổ trông giữ suốt đêm chẳng giây nào ngơi nghỉ. Liên Vi mang cháo tới, khuyên nhủ ta dù ít hay nhiều cũng nên ăn vài thìa cho lại sức. 

Ta thật sự không có khẩu vị: “Liên Vi, ta thấy người mình nặng trịch, ngột ngạt tới mức không thở nổi”

“Có lẽ do tiểu thư đau thương quá độ nên người mới lả đi” Liên Vi đưa thìa cháo đến bên miệng ta, ngón tay vô tình lướt qua má, em ấy thất kinh: “Sao lại nóng thế này?” Nói rồi Liên Vi lại thử sờ lên trán ta, gần như ngay lập tức đỡ ta đứng dậy: “Tiểu thư sốt cao quá, nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới phải, để nô tì đi gọi đại phu”

Mắt ta nhoè đi, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, dù vậy vẫn cố gắng gượng quỳ trên nền đất, em ấy dùng cách nào cũng không kéo nổi ta dậy, hốc mắt đỏ lên: “Tiểu thư đừng đày đoạ bản thân mình nữa được không, nếu Hầu gia và thế tử dưới suối vàng mà biết nhất định không đành lòng nhìn người suy sụp thế này đâu”

Nghe xong những lời này, ta giương mắt nhìn Liên Vi, bản thân bất chợt thả lỏng, để mặc em ấy nâng người đứng dậy. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, lòng ta căng thẳng: “Nhị ca! Chắc chắn là nhị ca về rồi”

Quỳ lâu làm hai chân của ta tê rần. Ta lảo đảo đứng dậy, đẩy Liên Vi ra rồi vội vã chạy ra ngoài. Chạy ra tới cửa, đã nhìn thấy người mình muốn gặp, thế nhưng chẳng hiểu sao chân lại chùn bước. Thâm tâm muốn đi về phía trước mà cơ thể không chịu nghe theo, ngay cả chân cũng không nhấc lên nổi. Cánh cổng sơn màu đỏ thắm nặng nề mở rộng, Nhị ca mặc bộ đồ tang, dùng một dải lụa trắng cột tóc lên cao. 

Trước đây mỗi lần về nhà huynh ấy đều mang bộ dáng vui đùa cợt nhả, ngoài ra còn là người coi trọng vẻ ngoài, quần áo còn lượt là chỉn chu hơn cả ta. Nhưng hiện thực tàn khốc, phải chăng do gấp rút lên đường mà khuôn mặt nhị ca nhuốm màu gió sương, phải chăng vì hứng chịu gió sương mà trong mắt toàn là tơ máu, người gầy rộc đi, mới qua một khắc chiều tà lại giống như già đi mười tuổi. Ta nhìn ra phía sau liền thấy hai cỗ quan tài một trước một sau. 

Có ai hay, người đang nằm trong cỗ quan tài lạnh lẽo cô liêu kia chính là người ta hằng đêm mong nhớ, thế nhưng dù bây giờ ta có muốn đến nhường nào, chúng ta mãi mãi không thể nhìn nhau thêm một lần, nói với nhau một câu, cười với nhau một cái. Người thân thương nhất của ta, người đáng thương nhất của ta. 

Mẹ cố ép bản thân kiên cường chống đỡ, chỉ đạo hoàn thành nghi thức lễ tang sao cho thật ổn thoả. Đột nhiên ta thấy người mình lạnh quá, giống như rơi xuống hầm băng vạn trượng, bóng tối và giá lạnh đang dần hút cạn tâm can. Ta nhăn mặt đau đớn, cắn chặt răng cố chịu đựng, nhưng toàn thân vẫn run rẩy không ngừng. Mẹ và nhị ca nói gì ta nghe không rõ, dần dần ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Nhị ca bước đến bên ta, trên mặt huynh ấy rõ ràng hiện ra sự khắc khoải mỏi mệt. Môi nhị ca mấp máy, ta phải cố hết sức mới nghe ra huynh ấy nói gì.

“Nhị ca vô dụng, không thể đưa cha và đại ca bình an trở về. Đây là hồng mã năm đó cha tự tay chọn cho muội, ta mang nó về theo coi như dành tặng muội một hồi ức, lúc nào nhớ tới, nhìn vật cũng như thấy người”

Ta đang định nói đây không phải là lỗi của huynh, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng trước mắt đã tối sầm, trời đất bỗng chốc ngả nghiêng, sau cùng chỉ còn nghe thấy tiếng hô kinh hãi của Liên Vi. 

Trong cơn mê, ta gặp lại cha và đại ca. Ngày ta còn bé, khi mới có sức cầm thương đã phải luyện võ rồi. Cha cầm tay ta, không biết mệt cẩn thận dạy ta từng chút từng chút một. Cho đến tận khi ta luyện được hết kỹ thuật dùng thương của Tần gia ông mới vui vẻ cười to, nhấc bổng ta lên cao hân hoan xoay vòng vòng. 

Ta trở lại ngày ấy, đại ca ở thư phòng đứng nghiêm nghị thẳng lưng, đẹp như một toà ngọc thạch. Huynh ấy quay đầu cười với ta “Ta biết muội sẽ đến tìm ta mà”. Ánh sáng rực rỡ tràn ngập căn phòng, len lỏi tới từng ngõ ngách làm ta thấy hơi chói mắt, phải híp híp mắt nhìn huynh ấy. 

Đại ca cầm rất nhiều hộp gỗ đi đến bên ta, nói rằng tất cả đều là quà suốt cả năm trời gom góp, nhìn thấy cái gì thuận mắt lại không kìm được muốn mua về cho ta. Ta nhìn từng thứ một, trong lòng vui sướng cực kì, ngẩng đầu lên cười tươi tựa ánh mặt trời ngày hôm ấy. 

Thế nhưng khi ta vừa định cảm ơn, chớp mắt đã thấy máu tươi nhuộm đỏ khôi giáp, huynh ấy cầm kiếm chống đỡ thân mình, máu không ngừng tuôn, thoáng chốc trên mặt đất toàn máu là máu. Ngay lúc đó, một lưỡi gươm sắc bén từ phía sau xé gió lao đến, ta hét lên một tiếng bổ nhào về phía trước. Thế nhưng vòng tay vươn ra muốn gắt gao ôm huynh ấy lại chỉ ôm về khoảng không vô định. Ta bất lực nhìn hàng vạn lưỡi kiếm sắc nhọn đâm tới, tận mắt thấy huynh ấy phun ra một ngụm máu tươi rồi vô lực ngã xuống. 

Ta còn chưa tìm được cho huynh một người tẩu tẩu tốt, cớ sao huynh đã vội vàng ra đi? Cát bụi nổi lên cuồn cuộn làm mắt ta mê man không rõ. Ta mơ hồ nghe thấy rất nhiều âm thanh gọi ta. Ta nghe thấy giọng của cha như đang than thở kêu ta một tiếng “An Bắc”, rồi cha lại đẩy mạnh đi, cuối cùng giật mình mở choàng hai mắt.

Liên Vi la lên: “Tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh rồi! Mau đi thông báo với phu nhân” Em ấy một mặt đưa nước tới bên miệng chậm rãi đút cho ta, mặt khác nói: “Tiểu thư đã hôn mê hai ngày liền, đại phu nói… nói rằng nếu đêm nay còn không tỉnh e là không còn hy vọng gì nữa”

Lần đổ bệnh này xưa nay chưa từng có, đợi đến khi ta khoẻ lại cũng đã là hơn hai tháng sau. Bệnh hết cũng là lúc nỗi lòng an ổn, mới hai tháng mà tưởng như đã qua một đời. 

Hôm đó là một ngày trời trong nắng nhẹ, ta ốm đau nằm im một chỗ lâu ngày đến phát chán, bèn một mình đi dạo quanh hậu viện coi như là giải sầu cho khuây khoả. Đột nhiên ở hướng đông bức tường hiện ra một bóng người, ta cảnh giác đi tới. Kinh công của hắn rất cao cường, nhảy từ vách tường xuống đất mà không phát ra bất cứ tiếng động nào. Đợi đến lúc người nọ đứng dậy, không ngờ tới lại là Hạ Thịnh. 

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt ta, mở miệng hỏi: “Đã khoẻ hẳn chưa?”

Ta bỗng cảm thấy kì lạ, có cửa chính không đi lại đi học cái trò lén lút trèo tường, bộ thích tự ngược đến thế luôn hả? Nói thì nói thế thôi, chứ ta vẫn thấy cảm động khôn nguôi, vội vàng đáp lời: “Đã khoẻ hơn nhiều rồi”

Khuôn mặt đang nhăn nhó của hắn giờ mới giãn ra: “Ta đến là muốn hỏi muội một câu, muội có nguyện theo ta không?”

Nghe hắn nói xong, ta hết sức ngạc nhiên. Nếu ta đoán không lầm, ý của hắn rõ như ban ngày là muốn mang theo ta cùng nhau bỏ trốn. 

Hắn nói tiếp: “Ngày muội được phong làm thái tử phi, ta ở Bắc Cương chỉ đành lực bất tòng tâm. Hiện giờ… muội đã không còn là chính phi nữa, ta sợ muội phải chịu khổ ở đông cung”

Hắn nói như vậy lại càng làm ta sửng sốt, không khỏi đoán già đoán non thâm ý trong từng câu chữ.

“Tục ngữ có câu, cưới vợ linh đình, nạp thiếp sơ sài (nguyên bản: Sính tắc vi thê bôn thị thiếp). Gia thế của Hạ công tử hiển hách như vậy, ta nương nhờ đông cung hay nhập phủ nhà người, có gì khác nhau đâu?”

Hắn nghiêm túc nói: “Hạ Thịnh ta xin thề, tuyệt đối không bao giờ nạp thiếp. Chỉ cần muội gật đầu, cả đời này ta chỉ lấy một mình muội, hai người hai ngựa, nguyện nắm tay đi đến răng long đầu bạc”

Nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc đến thế, đầu óc ta bỗng mê man mơ hồ. Chẳng lẽ người bệnh lâu quá sẽ hoá ngu đần à? Sao ta không theo kịp tư duy của hắn thế?

Hắn không nói tiếp mà chỉ nhìn ta chằm chặp, lúc sau mới lại thốt ra một câu: “Nếu muội đồng ý, sau này muội muốn đi đâu ta đều theo ý muội. Bắc Cương cũng được, phương Nam cũng tốt, ta đưa muội đi”

Đến tận bây giờ hồn ta mới về đến xác: “Tội bỏ trốn đã lớn rồi, tội kháng chỉ còn lớn hơn. Kể cả ta có nguyện ý cũng không thể liên luỵ đến người nhà được. Vả lại ta tự biết mình không xứng đáng nhận được tấm chân tình của Hạ công tử. An Bắc thật sự nghĩ không ra, vì sao người công tử chọn nhất định là ta?”

Hắn trầm mặc, sau đó gian nan mở miệng: “Năm ngoái ta đã gặp đại ca của muội, chúng ta còn nói đùa, nếu hắn có mệnh hệ gì, người hắn không yên tâm nhất chính là muội muội, bèn nhờ ta nếu có chuyện chẳng may hãy chăm sóc muội thật tốt”

Đã bao lâu ta không cười rồi? Ấy vậy mà giờ đây chỉ vì một câu nói đã làm ta mỉm cười thoải mái: “Nếu là như vậy thì Hạ công tử không cần lo lắng”

Hắn vội nói: “Muội phải gả đi thật sao? Tính tình của muội như vậy, gửi gắm nơi đông cung chẳng khác nào bước chân vào một chiếc lồng vàng. Cho dù ngày đó đại ca muội không phó thác thì ta đối với muội cũng là thật lòng, trước đây là thế, bây giờ vẫn vậy, chẳng lẽ muội vẫn không hề hay biết? Hơn nữa ta đã đồng ý với đại ca muội…”

Ta ngắt lời hắn: “Là ta tình nguyện bước vào. Lời đại ca gửi gắm, nếu công tử vẫn thấy áy náy, không bằng hãy đáp ứng một yêu cầu của ta” Ta quỳ xuống hành lễ: “Ta gả vào đông cung rồi sẽ không tiện về phủ xem mọi người trong nhà. Những mong Hạ công tử có thể thay ta chăm sóc họ một phần. An Bắc vô cùng cảm kích, nếu một ngày kia có cơ hội nhất định báo đáp ân tình ngày hôm nay”

Hắn vội vươn tay đỡ vai ta dậy, nở một nụ cười buồn, giọng trầm thấp đến cực điểm: “Ta hiểu rồi, ta đồng ý với muội”

Ngày mùng chín tháng ba là ngày lành tháng tốt. Ngày đại hôn của thái tử và thái tử phi cũng là ngày ta vào đông cung. Chỉ khác một điều, một người được trăm nghìn chúc phúc, một người chỉ được đứng nhìn niềm vui. 

Ta ngồi trong kiệu, được kiệu phu vững vàng nâng lên. Ta từng vô số lần tưởng tượng ra viễn cảnh mình xuất giá. Ta đã từng ảo tưởng, rằng mình khoác lên mình bộ giá y rực đỏ, đứng bên cạnh người nọ tay nắm bàn tay. Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, cùng hắn hẹn thề trăm năm. 

Vậy mà giờ đây ta chỉ biết xốc khăn voan lên, vén mành che ra đủ một ô nhỏ lén nhìn ra bên ngoài. Những tấm lụa đan xen đỏ thẫm, đèn lồng đỏ treo đầy đông cung. Tiếng pháo hoa như xa như gần, cảnh đẹp ý vui, không khí náo nhiệt nô nức. Thế nhưng vui vẻ thì thế nào, náo nhiệt lại ra sao, với ta mà nói đều như nhau thôi. Dù sao, tất cả cũng chẳng thuộc về ta. 

Ta nhẩm tính canh giờ, tầm này có lẽ thái tử và thái tử phi đã làm lễ nghi xong xuôi hết rồi. Ta vẫn còn nhớ rõ như in những thứ lễ nghi ma ma dạy, khi hành lễ đầu phải cúi thấp chừng nào, hai tay phải giơ cao đến đâu. Ma ma còn nói, đại hôn của thái tử là chuyện quốc gia đại sự, tất cả văn võ bá quan đều đến ăn mừng chia vui, vì vậy không được xảy ra bất kì sai sót gì. Thái tử phi hiện tại ta đã từng gặp qua vài lần, quả thực là dịu dàng đoan trang. Ta mỉm cười chua xót, nữ tử như vậy mới xứng với thái tử. 

Cỗ kiệu chợt dừng lại, ổn định đặt trên nền đất. Ta nhẹ nhàng chỉnh lại khăn voan đỏ bước xuống kiệu. 

Liên Vi bước tới đỡ ta: “Chủ nhân, để ý dưới chân”

Ta đưa tay để em ấy dẫn vào điện. Khăn voan đỏ làm tầm nhìn của ta bị che khuất, cảm giác không nhìn rõ đường đi thật làm cho lòng người hoảng sợ, tim đập chân run giống như đang bước đi trên băng mỏng. 

Vừa vào đến cửa ta đã định kéo khăn voan xuống, Liên Vi nhận ra ý đồ nên vội vàng ngăn cản, ta cười cười vỗ về em ấy: “Hôm nay là ngày đại hôn của thái tử và thái tử phi, thái tử điện hạ sẽ không tới đâu. Cho nên ta gỡ xuống cho thoải mái, dù gì cũng không cần chờ đợi”

Nói đến đây ta chợt nảy lên ý nghĩ muốn làm tới cùng: “Hay là thay luôn bộ hỉ phục này ra nhỉ”

Liên Vi cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nhưng dù gì đi nữa hôm nay cũng là ngày thành thân của chủ nhân. Chủ nhân mệnh khổ, nô tì thấy không đáng”

Ta vừa gỡ trâm cài tóc xuống vừa thản nhiên nói: “Bây giờ không thể như lúc còn trong phủ nữa, em là người bên cạnh ta, nói chuyện phải chú ý vào. Những lời này nói với ta thì không sao, nhưng để người ngoài nghe thấy cẩn thận rước hoạ vào thân. Thái tử điện hạ cưới chính phi đáng ra ai ai cũng nên vui mừng mới phải”

Liên Vi hắng giọng: “Nô tì đã nhớ kĩ. Là nô tì không tốt, nói ra những lời làm chủ nhân không vui. Chủ nhân đừng để ở trong lòng, sau này vẫn còn nhiều thời gian”

Ta ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đã bao trùm vạn vật. Đông cung là nơi tường cao cung cấm, phảng phất giống như một chiếc lồng son khoá chân nữ tử, từ nay về sau, không thể quay đầu. 

“Phải, ngày tháng về sau còn dài”

Thay y phục xong ta thấy dễ chịu hẳn, thế nhưng nhất thời lại không ngủ được, nhìn quanh một vòng căn phòng sẽ bầu bạn cùng ta những ngày tháng về sau. Cách bày biện cực kì vừa lòng hợp ý, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, đủ để nhìn ra hoa nở trong tâm, người kia chắc hẳn là tốn không ít tâm sức. 

Ta nhìn không chớp mắt vào một chỗ, nơi đó có binh khí mà ta thích nhất. Cái giá tuy nhỏ nhưng rất tinh tế, nhìn qua chỉ giống như vật được trang trí làm mất đi sát khí vốn có, điều này ta cũng không lấy làm bất ngờ. Ta gọi Liên Vi, bảo em ấy đem thanh kiếm đại ca tặng đến, sau đó hất áo nhảy lên ngựa. Tiểu hồng mã của ta đã được mang đến đông cung từ vài ngày trước. Thái tử biết nó có ý nghĩa đặc biệt với ta nên đã sắp xếp đâu ra đấy rồi. Dạo quanh một vòng, tâm tình ta cũng tốt lên nhiều lắm. Lúc trở về ta đến ngồi trước bàn phân phó Liên Vi: “Liên Vi, đem noãn ngọc của ta ra đây”

Liên Vi mang noãn ngọc ra, càng làm cho ngọn nến bùng lên rực rỡ. Có lẽ hôm nay là ngày đại hỉ, đến cả ngọn nến cũng biến thành màu đỏ thẫm như đang chúc mừng niềm vui của thế gian.

“Chủ nhân cẩn thận kẻo làm mắt bị thương. Ngày mai còn phải đến chỗ thái tử phi thỉnh an, sau đó lại đi kính trà hoàng hậu nương nương. Chủ nhân nên đi nghỉ sớm đi thôi”

Ta gật đầu, ý bảo đã biết rồi để Liên Vi lui xuống. Ta nhoài người về phía trước, im lặng ngắm nhìn noãn ngọc nâng niu trong tay. Đúng lúc ta đang mơ màng buồn ngủ thì nghe thấy tiếng Liên Vi ở cửa, giọng điệu nghe ra là vừa mừng vừa lo: “Thái tử điện hạ”

Nghe đến bốn chữ này, cơn buồn ngủ liền bay lên tận chín tầng mây. Tấm mành che bị người ta vén lên, thái tử nhẹ nhàng đi tới. Các nha hoàn ở đằng sau biết ý lui ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận khép cửa lại. Trên người hắn vẫn mặc bộ hỉ phục, một thân đỏ rực làm ta cảm thấy chói mắt. Ta mờ mịt không hiểu chuyện gì, may là vẫn nhớ phải đứng dậy hành lễ.

Theo lý mà nói thì giờ này hắn phải âu yếm cùng thái tử phi mới đúng chứ, đêm hôm khuya khoắt đến đây làm gì? Ta len lén nhìn, thấy sắc mặt hắn hình như không được tốt lắm. Nhìn thấy ta hắn lập tức tiến lên kéo ta lại, dùng sức ôm lấy ta vào lòng. Cả hai đều giữ im lặng, nói thật ta cũng không biết nên nói gì mới phải. 

Người hắn nồng nặc mùi rượu, ta hơi khó chịu nhẹ giọng mở miệng: “Hình như điện hạ đi nhầm phòng rồi thì phải?”

Hắn trầm mặc, nghiến răng cố đè nén thanh âm: “An Bắc”

Trước kia hai tiếng “An Bắc” này hắn cũng gọi như vậy, nhưng chưa bao giờ nói với giọng như bây giờ… Cho nên nghe xong ta hoảng hốt đến luống cuống chân tay. 

Ta cố giữ bản thân bình tĩnh, cương quyết nói: “Điện hạ say rồi”

Hắn ôm ta thật chặt: “Ta không say”

Ta lại nhìn hắn chằm chằm: “Chẳng có ai say mà tự nhận mình say cả, nói say thì là không say, mà nói không say thì đến hơn nửa là say bét nhè”

Hắn không đáp lại lời ta, có lẽ say đến bất tỉnh nhân sự rồi cũng nên. Bất thình lình hắn lôi kéo ta đến giường, ta cũng ngoan ngoãn ngồi theo, đầu óc ngày càng mờ mịt như lạc trong sương mù. 

Hắn đưa tay lên day thái dương, đáy mắt hiện lên vẻ nóng nảy: “Mấy người này làm ăn cái kiểu gì vậy? Sao chẳng chuẩn bị gì hết thế này? Ngay cả rượu giao bôi cũng không có?”

Ta cũng đau đầu nhéo nhéo thái dương, nam nhân này đúng là say đến mụ mị đầu óc rồi. Ta rất muốn trả lời: “Trong phòng thái tử phi mới có rượu giao bôi” nhưng nghĩ tới dặm lui lại nuốt về, thôi, nói đạo lý với người say rượu cũng bằng thừa. Hơn nữa nửa đêm nửa hôm tự dưng đòi uống rượu giao bôi làm cái gì? 

Ta đi ra bàn lấy hai cái chén, rót hai chén trà nóng rồi đưa cho hắn một chén, dỗ dành như đi lừa trẻ con: “Đây, thế này cũng được, chẳng khác gì đâu”

Hắn giật mình, sau đó lại bình tĩnh nhìn ta đăm đăm, ánh mắt chất chứa nhiều tầng cảm xúc, khàn khàn nói: “An Bắc, để nàng chịu khổ rồi”

Ơ hay, sao hôm nay ai cũng bảo ta khổ thế nhỉ? Ta thành tâm thật thà lắc mạnh đầu: “Không khổ tí nào. Tình cảnh hôm nay đã là may cho ta lắm rồi” 

sau đó thuận tiện nhắc nhở hắn: “Điện hạ nên đến phòng thái tử phi đi, để muộn quá không hay đâu”

Hắn không phải là người hay uống rượu, bình thường cũng biết tự kiềm chế bản thân, số lần uống rượu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lần này uống cái lại uống đến mức này, thế nhưng trên người hắn đã mất đi nét lạnh lùng cố hữu, trông cực kì dịu dàng ôn nhu, khác hẳn so với ngày thường, làm cho người ta muốn véo một cái. 

Hắn lại còn buông mắt, nhìn cứ như là thiếu nữ chịu nhiều uỷ khuất: “Trước đây nàng có bao giờ nói chuyện với ta kiểu này đâu, trước đây nàng không gọi ta là điện hạ”

Trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc muốn che chở thương yêu, thậm chí ta còn nghi ngờ trong tay hắn giấu đường nữa kìa. Ta nuốt ý nghĩ muốn vươn tay ra chọc chọc mặt hắn, trợn mắt nói dối: “Lúc ấy tuổi còn nhỏ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Bây giờ mới hiểu, mong điện hạ không trách phạt”

Nghe xong sắc mặt hắn trầm hẳn xuống. Ta dự cảm có điều chẳng lành, vội len lén dịch ra xa một chút. Ai mà ngờ hắn đứng phắt dậy ôm ngang người ta. Ta kêu lên một tiếng, lúc hoàn hồn đã thấy mình đang ngồi trên đùi của hắn. Hắn dụi dụi đầu vào hõm vai ta, ta sợ hãi chống tay lên ngực hắn đẩy ra. 

Hắn được đà ôm càng chặt hơn, nỉ non bên tai ta: “Ta mệt quá”

Thấy hắn tổ chức đại hôn mệt mỏi đến mức này, trong lòng ta cực kì không vui, bàn tay đang dừng trên ngực hắn bất chợt buông lỏng. Chúng ta cứ yên lặng ôm nhau như thế. 

Ta nghĩ ngợi một lúc, tuy rằng lời nói ra hơi khó nghe nhưng khuyên được thì vẫn phải khuyên: “Điện hạ nên đi…”

Lời còn chưa dứt, hắn bất chợt hôn ta, đem nửa câu ta chưa kịp nói nuốt vào trong bụng. Ban đầu hơi ngang ngược, nhưng sau đó lại là cả bầu trời dịu dàng, triền miên tựa như chim đậu cành xuân.

Sau một hồi kinh ngạc, ta cuống quít đẩy hắn ra. Hắn ghé vào bên tai ta, gọi tên ta triền miên không dứt. Giọng nói như say như mê thấm đượm lòng ta, tựa như bão nổi gió giật, tình cảm cứ tự nhiên mà đơm hoa kết trái. Lòng không đau, chỉ thấy như có ai đó cầm lông vũ phất phơ nơi đầu tim ngưa ngứa. 

Ngoài kia sấm chớp đùng đùng, mưa to gió lớn, rửa trôi đi lớp bụi bẩn trên mái ngói tường cao, xuôi theo mái hiên trút xuống ào ào. Trong phòng nến lung linh, sắc đỏ như len lói trườn vào từng ngóc ngách, sau cùng lại ngưng tụ ở một nơi. Cảnh trước mắt như thuỷ triều thác lũ, từng mảnh ghép chồng chất lên nhau, từng làn sóng đua nhau lăn trên mặt hồ tưởng chừng như phẳng lặng. 

Đang lúc tình nồng say đắm, hắn ngẩng đầu nhìn ta, âm thanh khàn khàn dụ dỗ: “Nàng gọi ta là gì?”

Từ lần đầu gặp gỡ, ta đã thấy đôi mắt hắn được ông trời ưu ái, trong đó ẩn giấu muôn vàn tinh tú. Hiện giờ ánh mắt ấy không che nổi dục vọng của chủ nhân, rõ mồn một hiện ra trước mắt ta. Nam nhân dưới một người trên vạn người, cao sang quyền quý là thế, vậy mà bây giờ trong ánh mắt chỉ có ta, duy nhất mình ta.

Phảng phất nơi núi cao biển rộng, hai mươi tám vì sao tinh tuý nhất trên bầu trời kia cũng chẳng sánh bằng cảnh xuân trước mắt.

“A Ngạn”

(Còn tiếp)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *