Điện thoại biết tuốt – P1

  1. Tai

Tôi ngồi trên ghế so-fa, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cũng đã gần nửa tiếng.

Trước đây, tuy tôi hay lướt điện thoại, nhưng chỉ là để xem những nội dung được hiển thị trên nó, nhưng lần này tôi lại đang quan sát chính bản thân nó.

Nó là một hãng điện thoại được 30% dân số trong nước sử dụng, nhằm tránh những phiền phức về mặt luật pháp, tôi tạm gọi nó là “Yali”. Chiếc tôi sử dụng có màu đen, lúc này toàn màn hình là một màu đen xám xịt, phản chiếu một khuôn mặt vừa hiếu kỳ lại vừa thiếu chuyên nghiệp, đó chính là tôi, cũng có thể coi là tôi đang nhìn chằm chằm vào chính bản thân mình.

Lúc này trời vừa xẩm tối, cả thế giới như bao trùm một bầu không khí đa nghi.

Tại sao tôi lại phải xem kĩ chiếc điện thoại này? Bởi vì tôi nghi nó đang nghe lén mình.

Sự hoài nghi của tôi bắt đầu từ hai tháng trước, tối hôm đó tôi đi uống rượu với một vài người anh em, tiện mồm nhắc đến dự định sẽ thay chiếc guitar mà mình đang có, kết quả là sau khi về nhà, chiếc điện thoại của tôi hiện lên vô số những quảng cáo về nhạc cụ, cái gì mà ukulele, guitar gỗ, bass điện,… …

Tôi hiểu là người khác sẽ biết những gì mà mình gõ tìm trên điện thoại, nhưng chả nhẽ đến việc mình nói cũng bị nghe thấy sao?

Sau này tôi nghĩ do mình quá đa nghi, có thể những quảng cáo đó chỉ vô tình hiện lên. Hôm đó tôi cùng mấy anh em đã tán những chuyện trên trời dưới biển, giờ nghĩ lại, chúng tôi còn nhắc đến tên gọi của nhiều vật phẩm khác như bóng đá, trò chơi, rượu, thuốc lá điện tử, rồi gái đẹp… …Trong khi đó, điện thoại lại gợi ý rất nhiều thông tin về người nổi tiếng, giáo dục, quân sự, bơi lội, thời tiết… … Chả qua tôi chỉ đang cố gán gép một vật phẩm mà chúng tôi nhắc đến với một sản phẩm mà chiếc điện thoại này đề xuất mà thôi. Có thể đây là một điểm mù trong tư duy, cũng giống như việc chúng ta hay cảm giác như thường xuyên nhìn thấy con số 11:11 trên đồng hồ vậy, chẳng qua là những khoảng thời gian khác không có gì đặc trưng nên chúng ta đã không cất nó vào trong ký ức.

Tuy nhiên tôi vẫn có gì đó chưa yên tâm.

Ngày thứ hai, bạn gái từ Thẩm Dương đến Bắc Kinh để thăm tôi, trong lúc dùng bữa cùng với cô ấy ở một nhà hàng, tôi đã cố tình đặt chiếc điện thoại sang một bên, lớn tiếng nói với cô ấy: “Anh định thay lốp cho chiếc xe của mình.”

Đến tối, quả nhiên tôi lại nhìn thấy quảng cáo lốp xe của hãng XX.

Mặc dù lốp xe là một vật phẩm sẽ bị hao mòn theo thời gian, nhưng phải mấy năm mới thay một lần, nên có thể coi nó không phải vật phẩm chính trong cuộc sống hàng ngày, nhưng mà, chiếc điện thoại này vẫn đề xuất nó cho tôi.

Lòng tôi bắt đầu cảm thấy bất an.

Chúng ta có thể không mang bất cứ thứ gì ra ngoài, trừ chiếc điện thoại, một vật bất ly thân. Nếu điện thoại là một cái tai, biến thành chiếc “máy thu âm”, thế thì quả thật đáng sợ. Tôi đã từng kể với rất nhiều cô gái khác nhau về cùng một lời nói dối, từng nói xấu sau lưng rất nhiều đồng nghiệp, từng có những lời lẽ ngông cuồng trong những khoảnh khắc tự an ủi bản thân, hay những luận điểm phản động giữa tôi và những người anh em trên bàn nhậu… nghĩ đến thôi đã thấy lạnh sống lưng.

Đến giờ, tôi vẫn chưa biết là ứng dụng gì đang nghe lén mình, nhưng về cơ bản tôi có thể xác định, nếu có người muốn nghe lén tôi, người đó chắc chắn sẽ làm được thông qua chiếc điện thoại này.

Tôi muốn làm thêm một thử nghiệm nữa, để xem đạo hạnh của chiếc điện thoại thâm sâu đến mức nào.

Quên không nói, hồi Đại học tôi có học tiếng Myanmar, hiện đang làm phiên dịch tài liệu sản phẩm cho một công ty mậu dịch. Hôm đó, khi bắt đầu đi làm, tôi đã bỏ điện thoại vào trong túi áo, không hề lôi nó ra ngoài, sau đó vừa lái xe vừa nói một câu bằng tiếng Myanmar: “Đường tắc quá, chắc mình phải mua một chiếc xe đạp điện mà đi làm thôi.”

Đến đơn vị, tôi mở điện thoại ra, ồ, quả nhiên đề xuất cho tôi rất nhiều quảng cáo về xe đạp điện, một bánh có, hai bánh có, ba bánh cũng có,… …

Hồi còn đi học, thành tích các bài viết trong chuyên ngành của tôi không tệ, nhưng phần nói lại quá dở, vậy mà nó cũng nghe hiểu!

Tôi để nó trên bàn, đặt hai tay lên thái dương, càng nghĩ càng hoang mang.

Sau đó, tôi gọi cho một người bạn chuyên chế tạo phần mềm, muốn nhờ cậu ta tư vấn về trường hợp này. Sau khi kết nối với đầu dây bên kia, tôi mới chợt nhận ra, mình đang dùng điện thoại để tìm hiểu bí mật của chính nó, nên đã chột dạ và hạ thấp giọng xuống. Tôi nói cho cậu bạn nghe về những hoài nghi của mình, dường như cậu ấy chưa từng để ý đến chuyện này. Nghe tôi nói xong, cậu ta khuyên tôi thử tắt micro của một số ứng dụng trên điện thoại xem sao.

Sau khi cúp máy, tôi cảm thấy bản thân mình thật cô độc, dường như cả thế giới này chỉ có mình tôi phát hiện ra bí mật đó. Không ổn, tôi nhất định phải tìm hiểu cho ra nhẽ.

Tôi là một người khá cố chấp, hai năm trước, tôi gặp phải một tên trộm ở Thiên An Môn, hắn ăn trộm chiếc điện thoại của tôi, bị tôi phát hiện được và rượt đuổi từ Thiên An Môn đến tận Địa An Môn, đến cuối cùng hắn gần như phát điên, vừa chạy vừa ném điện thoại của tôi xuống đường… …

Tối hôm đó, tôi đưa ra một quyết định táo bạo—chẳng phải điện thoại ngoài loa nghe còn có camera sao, tôi muốn xác định xem nó có thể nhìn thấy mình hay không.

Tôi dừng việc ngắm nghía nó lại, đứng dậy rồi đi vào nhà vệ sinh, cẩn thận đặt chiếc điện thoại lên bồn rửa tay, sau đó nhẹ nhàng chải tóc như những con ma nữ trong các bộ phim kinh dị. Chải xong, tôi gỡ tóc trên lược rồi còn làm mấy động tác như đang vứt đi, sau đó nhìn vào gương rồi thở dài thườn thượt.

Chiếc lỗ tròn nhỏ trên nắp lưng điện thoại đang nhìn thẳng lên trần nhà, dường như nó đang suy tư.

Sau khi tắm rửa xong, tôi nằm lên giường rồi lướt điện thoại, quả nhiên bắt gặp quảng cáo thuốc chống rụng tóc.

  1. Chỉ có mắt và tai thôi sao?

Bí mật mà chúng ta hoài nghi được giấu trong bóng tối, không biết rằng đó chính là con mắt của màn đêm.

Tôi tắt màn hình điện thoại đi, một lần nữa nhìn trực diện vào nó.

Tôi tin là mọi chuyện trước mắt đang diễn ra như sau– Tôi biết nó đang nhìn tôi, nó cũng biết là tôi đang nhìn nó.

Tôi đột nhiên muốn làm nó cảm thấy ghê tởm một phen, liền đặt nó ở đầu giường, thay đổi góc độ để nó nhắm thẳng vào phần thân dưới của tôi, sau đó tôi quay tay… …

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là hành động ngớ ngẩn nhất mà tôi từng làm, coi như đó là sự cống hiến của tôi vì nhân loại nhằm gỡ giải cái bí ẩn này.

Có vẻ như do áp lực quá lớn, tôi sống vội trong mười mấy phút, nhưng chiếc nòng súng cao xạ của tôi cứ mềm nhũn, không sao bắn đạn ra được.

Tôi cảm thấy mệt mỏi thực sự, cuối cùng quyết định buông xuôi.

Sau đó tôi cầm chiếc điện thoại lên, một cách quan tâm, nó đề xuất cho tôi quảng cáo cốc x-toy, kèm theo là cặp mông của những cô gái đẹp, đừng quan tâm về mấy tấm ảnh đồi trụy đó, dù sao nó quả thực hiểu lòng người.

Chiếc súng cao xạ đột nhiên cương cứng, nhắm thẳng lên trời.

Một tay tôi cầm điện thoại, còn tay kia thì lên nòng… …

Sau khi xong việc, tôi đặt điện thoại ở chế độ rung, ném nó sang một góc, nhắm nghiền hai mắt lại.

Trong cơn đê mê, tôi nghe thấy tiếng “buzz buzz buzz” của điện thoại, nhắc tôi có thông báo mới.

Tôi không quan tâm.

Thế nhưng nó vẫn không chịu ngừng nghỉ, rung lên liên tục, tôi mở mắt nhìn lướt qua, đột nhiên như xốc lại tinh thần– tôi ngủ ở một bên cạnh giường, còn điện thoại đặt ở cạnh bên kia, không ngờ nó lại lợi dụng chấn động rung để nhích lại gần tôi, lúc này nó đã tiến ra giữa giường!

Tôi nhỏm đầu lên nhìn, nó đề xuất cho tôi về một bài viết Khoa học: Cách kéo dài thời gian cho đàn ông.

Tôi lập tức tắt nguồn, nhét nó vào ngăn kéo ở đầu giường.

Ngày thứ hai, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, viết những chuyện đã xảy ra rồi đăng lên mạng, xem xem còn có ai gặp phải chuyện tương tự như mình không. Tôi không thể xác định được rằng, nếu như mình công khai bàn luận về bí mật này, liệu có gặp phải sự truy sát của một tổ chức hay đoàn thể bí ấn nào đó như trong các bộ phim không. Nghĩ hồi lâu, tôi vẫn quyết định sẽ viết, miêu tả những gì đã trải qua một cách cẩn thận, sau đó đăng lên một nền tảng plat-form của mình.

Rất nhanh đã thu hút được hàng trăm lượt bình luận, lúc này tôi mới nhận ra, cái mà mình gọi là “bí mật” này sớm đã không còn là bí mật nữa rồi.

Tôi lược ra một số bình luận nổi bật–

Người dùng M: Không có gì lạ, rất nhiều bộ phim Mỹ có những tình tiết tương tự, còn nói có một cơ quan bí mật chuyên chắt lọc những thông tin được nghe lén.

Người dùng F: Có điều thú vị là, chỉ cần tôi tìm kiếm thứ gì trên mạng là ông xã tôi sẽ nhận được những quảng cáo đề xuất.

Người dùng O: Bình thường, chỉ cần đến giờ tan ca, ứng dụng bản đồ sẽ đề xuất cho tôi chỉ dẫn về nhà, có một hôm tôi bị ho, lúc tan ca, bản đồ đã đề xuất chỉ dẫn đến hiệu thuốc, đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, có phải không?

Người dùng H: Chỉ cần tôi cãi nhau với ông xã, XXX sẽ đề xuất những tác phẩm về tình cảm vợ chồng (XXX là plat-form mà tôi đăng câu chuyện này lên), không cãi nhau thì sẽ không hiện, thật đáng sợ, đến chuyện cãi nhau mà cũng bị giám sát.

Người dùng W: Tôi ngày nào cũng tán gẫu với đám bạn về những con siêu xe, thế là sau này, những con xe rẻ hơn 100 vạn đều không còn mặt mũi để mà đề xuất cho tôi nữa.

Người dùng C: tôi muốn ăn bánh canh, chú ý là tôi không hề nói ra mồm, kết quả khi mở điện thoại lên, bắt gặp video dạy làm bánh canh, đáng sợ vãi.

Người dùng X: Khi nào tôi cảm thấy tâm trạng không được tốt là nó đề xuất cho tôi thuốc diệt cỏ.

Người dùng A: Thế đã là gì, bạn cùng lớp với con trai tôi đưa tay ra đập muỗi (bị điện thoại nghe được), sau đó nó hiện lên quảng cáo thuốc đuổi muỗi.

Người dùng E: Tôi nằm mơ đổi điện thoại, thức dậy thì thấy toàn quảng cáo bán điện thoại.

Người dùng R: Mọi người trật tự, tôi muốn nói cho điện thoại biết là tôi đang thiếu tiền!

Người dùng K: Nói thật là tôi cùng đám bạn đang bàn luận về vấn đề này thì bắt gặp bài viết của chủ thớt…

Tuy những bình luận trên nửa đùa nửa thật, thậm chí có một vài người chỉ muốn hùa theo đám đông, nhưng chúng không khác gì những con quạ đen bay ngợp trời, khiến trái tim tôi ngày càng trở nên u ám.

Tan làm về nhà, tôi ngồi lên chiếc ghế so-fa, lại rút điện thoại ra và bắt đầu đối mặt với nó.

Được, nếu như mày đã có mắt, có tai, thì có thể coi mày như một con người, đã thế tao sẽ giao tiếp với mày xem sao. Sau đó, quả nhiên tôi đã mở miệng nói: “Xin chào.”

Nó không phản ứng lại, dường như đang đợi tôi nói tiếp.

Tôi tiếp tục: “Bây giờ tao cần một cô gái. Bạn gái hiện giờ của tao khô khan quá, tao muốn một cô gái dịu dàng, hay cười và hiểu lòng người. Tao đợi mày đó.”

Sau đó tôi đặt điện thoại xuống, vẫn chưa yên tâm, lại hướng mặt về phía nó, nói to: “Người đẹp, woman, kawaii.”

Tính ra tôi đã mua đến 7,8 con điện thoại, nhưng tôi chưa từng thay mật khẩu, thử nghĩ, nếu điện thoại giống như thể xác một con người, thì mật khẩu chính là linh hồn của người đó, nó đầu thai vào các thể xác từ kiếp này qua kiếp khác, cứ sống mãi, như một sự chuyển sinh…

Nửa đêm, tôi cầm điện thoại lên, vừa mở một ứng dụng thì bỗng hiện lên quảng cáo kết bạn bốn phương: cô Trương, 26 tuổi, làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước, có nhà có xe, tính cách thùy mị, lạc quan, thông tình đạt lý, hy vọng có thể kết bạn làm quen với bạn khác giới làm trong lĩnh vực văn hóa… …

Đến rồi.

Tôi đưa ra yêu cầu: dịu dàng, hay cười, hiểu lòng người. Kết quả mà chiếc điện thoại mang tới: thùy mị, lạc quan, thông tình đạt lý– gần như là trùng khớp. Hơn nữa cái nghề phiên dịch của tôi, có thể miễn cưỡng coi là “lĩnh vực văn hóa”.

Lúc này tôi mới nhận ra, điện thoại không đáng sợ như mình nghĩ, ngược lại rất hữu ích.

Sau khi đi làm, tôi liên hệ với cô Trương, hẹn tối nay gặp nhau ở quán trà.

Tên cô ấy là Trương Miêu Miêu, khi đến nơi hẹn, cô ấy mặc một chiếc đầm màu trắng, toát lên vẻ tinh khôi, mái tóc dài đen óng xõa ngang vai, ngũ quan sắc sảo, không trang điểm, hoặc trang điểm rất nhạt khiến tôi khó mà phân biệt được.

Xung quanh chúng tôi được che bởi mành trúc, hương trà thanh thoát, âm nhạc du dương, thật thích hợp cho một buổi trò chuyện.

Nói thực, tôi đến gặp cô gái này cũng là bởi muốn khám phá bí mật của chiếc điện thoại, nhưng sau hai tiếng đồng hồ nói chuyện, tôi phát hiện ra cái cô gái lớn hơn mình một tuổi này thật phù hợp với những mộng tưởng của tôi về tình yêu, khéo khi lại chó ngáp phải ruồi cũng nên. Đứng trên một khía cạnh nào đó để mà nói, điện thoại là ảo nhưng cô gái mà nó đem đến cho tôi lại là thật. Theo như tôi tìm hiểu được, cô gái đó lớn lên từ nhỏ ở thành phố này, sau khi tốt nghiệp đại học, cô làm tài vụ cho một doanh nghiệp nhà nước (hơn nữa trường đại học cô này cũng rất gần với trường đại học của tôi), cô ấy thích đọc tiểu thuyết, xem phim, trải qua hai mối tình, mối tình đầu thì đi nước ngoài nên hai người chia tay. Còn người thứ hai đã đá đít cô ấy… …

Tôi gọi xe để chở Trương Miêu Miêu về nhà xong, một mình bước đi trên con phố tĩnh mịch, trong lòng ngập tràn niềm hạnh phúc, tôi rút điện thoại ra, giương lên cao, nói với nó một câu: “Cảm ơn mày nhé.”

Sau hôm đó, tần suất hẹn hò của tôi và Trương Miêu Miêu tăng lên. Tầm nửa tháng sau, tôi đã được hôn cô ấy. Một tháng sau, tôi dẫn cô ấy về căn hộ của mình, cô ấy xắn tay áo vào bếp, nấu một bữa thịnh soạn… … Dường như có linh cảm, hôm đó bạn gái gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng tôi đều không nghe, tạm thời không quan tâm, xong việc rồi nghĩ cách đối phó sau.

Vốn dĩ, tôi cứ tưởng tối hôm đó tôi và Trương Miêu Miêu sẽ hai hòa làm một, nhưng không ngờ cô ấy đã từ chối.

Buổi sáng hôm sau, Trương Miêu Miêu vừa rời đi, bạn gái tôi lại gọi điện đến, hỏi phủ đầu: “Sao tối hôm qua anh không nghe điện thoại của em?”

Tôi đáp: “Anh làm tăng ca ở ngoại thành.”

Bạn gái nói: “Thế thì anh cũng phải nói với em một câu.”

Tôi đáp: “Quy định công ty phải để điện thoại ở chế độ im lặng, anh không để ý.”

Bạn gái nói: “Lần sau mà thế nữa thì anh gửi cho em cái icon mặt khóc nhé.”

Tôi đáp: “Được.”

Tôi cứ tưởng sự việc này sẽ cứ thế trôi qua, không ngờ khi tôi tan làm về nhà, bạn gái tôi lại gọi điện đến, cô ấy hỏi: “Có thật tối hôm qua anh tăng ca ở ngoại thành không?”

Tôi đáp: “Thật mà, có chuyện gì thế?”

Cô ấy đáp: “Anh nói dối.”

Tôi ngay lập tức nghĩ đến định vị GPS của điện thoại, tại sao lúc đó mình lại nói là ở ngoại thành nhỉ? Nhưng tôi vẫn già mồm: “Em có ý gì?”

Bạn gái đáp: “Em vừa nhận được một bài viết mà điện thoại đề xuất, anh tự xem đi.”

Rất nhanh chóng, cô ấy đã gửi bài viết đó cho tôi, trên đó nói: Trong trường hợp bạn trai của bạn chưa mất điện thoại, nếu như bạn gọi điện cho anh ấy, một hai lần anh ấy không bắt máy, thì khả năng anh ta không ở gần điện thoại. Ba bốn lần không bắt máy, rất có thể anh ta đang dự một cuộc họp quan trọng. Năm sáu lần không bắt máy, có thể anh ấy đang giận dỗi bạn. Bảy tám lần không bắt máy, có thể anh ta đang gặp phải rắc rối. Chín mười lần không bắt máy, có thể anh ấy đã bị bắt cóc. Hơn mười lần mà vẫn không bắt máy, có thể anh ta đang làm chuyện ấy với một người phụ nữ khác…

Bạn gái tôi nói: “Tối qua tổng cộng em gọi cho anh 18 cuộc điện thoại!”

Tôi vội vàng dỗ dành cô ấy: “Cục cưng à, mấy cái bài viết tốn tiền mạng này mà em cũng tin à.”

Bạn gái đáp: “Em cho anh biết, nếu anh dám làm chuyện xấu sau lưng em, em sẽ không cho anh cơ hội đâu.”

Tôi nói: “Được được được, anh chỉ làm chuyện tốt sau lưng em thôi.”

Bạn gái tôi liền bảo: “Anh nói lại xem nào?”

Tôi hỏi: “Anh nói gì sai à?”

Bạn gái đáp: “Chuyện tốt mà đàn ông các anh nói toàn là chuyện xấu!”

Tôi nói: “Em thật là.”

Khó khăn lắm mới làm cố ấy quên đi được chuyện đó, tôi lại tiếp tục hẹn hò với Trương Miêu Miêu. Kỳ thực tôi và bạn gái của mình vẫn còn sâu đậm lắm, tôi dần dần coi Trương Miêu Miêu như một sự thay thế bổ sung. Sau đó tôi không ngừng được voi đòi tiên, nhưng đều bị cô ấy từ chối một cách dịu dàng. Cuối cùng tôi cũng có chút mất kiên nhẫn, dù sao thì gái đẹp trên điện thoại vẫn còn đầy, tôi sợ gì chứ. Ngày hôm đó, sau khi tiễn cô ấy về nhà, tôi gửi cho cô ấy dòng tin nhắn: Chúng mình chia tay đi.

Hơn nửa ngày sau cô ấy mới nhắn lại, nhưng không hề hỏi lý do, chỉ nói một câu: Cảm ơn anh đã bên em những ngày qua.

Sau khi trở về nhà, tôi nằm ra giường, lại rút điện thoại ra ngắm nghía. Càng lúc tôi càng thấy nó giống một con người, dù rằng tôi không xác định được nó là nam hay nữ. Tại sao lại không thể xác định được? Nghĩ mãi tôi mới ngộ ra rằng, nó không phải con người, mà là một đám người bí hiểm.

Tôi không thể mãi nhìn chằm chằm vào đám người này được, tôi lại nói: “Lần này tôi muốn tìm một cô gái gợi cảm, dễ dãi, hoang dại.”

Chiếc điện thoại lặng im. Nhưng tôi biết nó đã ghi nhớ vào trong thâm tâm, một chữ cũng không bỏ sót.

Sau đó tôi nằm nhắm mắt, dựa mình lên chiếc ghế so-fa, tôi cần cho nó thời gian để thu xếp. Nhưng ngay lập tức tôi lại mở mắt, tôi muốn kiểm tra năng suất của nó xem sao, quả nhiên, tôi vừa mở một ứng dụng lên, một quảng cáo kết bạn bốn phương lại hiện ra–

Mạnh tiểu thư, 22 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành vĩ cầm của Học viện âm nhạc thành phố, thích du lịch và đồ ăn vặt, nếu anh có thể đưa em đi chơi, thì em sẽ trở thành đồ ăn vặt của anh.

Dựa vào câu chữ, cô gái này có vẻ không khớp với yêu cầu của tôi, nhưng khi nhìn vào bức ảnh của cô ấy, tôi bị thu hút bởi diện mạo, cách ăn mặc và ánh mắt của cô ấy– quyến rũ, dễ dãi, hoang dại… … – Nhất định không sai.

Hiện tại, tôi cảm giác chiếc điện thoại của mình giống như vị thần đèn của Aladin.

[Còn nữa]

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *