CẢNH BÁO: Bài viết chứa những tình tiết gây ám ảnh và không phù hợp với trẻ em!
Mấy năm trước, đi qua nhiều nơi người ta thường bắt gặp những người tàn tật đi ăn xin, người lớn lẫn trẻ con đều có. Gần đây thì hình như không thấy nhiều như trước nữa, nhưng vẫn có thể bắt gặp họ ở Thiên Kiều Bắc kinh hoặc dưới những hầm đi bộ. Mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ đến hồi còn nhỏ đi xem “Biểu diễn kỳ quan” ở huyện Đại Hưng: từ trong một cái lều, có nhiều nhóm người chui ra và biểu diễn, trong đó có một tiết mục gọi là chương trình biểu diễn dị nhân.
Điều này, chỉ cần nhìn một lần là khó có thể quên được, nhất là khi bạn đã biết sự thật sau màn biểu diễn đó – một bí mật về tội phạm thao túng tập thể, những đứa trẻ dị nhân trong “Biểu diễn kỳ quan” thực ra đều là cơ thể lành lặn bị “cải tạo” lại thành hình dáng như vậy.
Câu chuyện tôi sắp kể dưới đây, là một vụ án mà nhân vật “tôi” chính là ông nội tôi – Kim Mộc phụ trách điều tra năm 1916, đọc xong sẽ có cảm giác vừa lạ vừa quen:
Vào một buối sáng sớm của tháng trước, người tài xế Thập Tam lái xe đến đón tôi, nói rằng trong đoàn lái xe có một người họ Mục, con gái anh ta đã bị mất tích và nhờ tôi tìm giúp.
Bé gái 4 tuổi, đang sống ở đường Thần Lộ, Triều Dương Môn, ăn xong cơm tối rồi đi chơi cùng đám trẻ con hàng xóm ở trên đường phố, đến tận khuya muộn vẫn chưa thấy về nhà. Mẹ bé ra phố hỏi thăm, có một đứa trẻ nói rằng thấy một ông lão cầm một bức tranh rất đẹp, cô bé đi theo ông ta rồi. Ba bốn ngày sau đó cũng không thấy một tin tức gì, gia đình liền báo cho đồn cảnh sát khu vực (khu vực nội thành Triều Dương Môn) và nhận được câu trả lời rằng chuyện xảy ra ở ngoại thành họ không quản được.
Vụ án bắt cóc trẻ em thật sự rất khó điều tra, nhất là những vụ xảy ra ở ngoại thành thì vô cùng nhiều và hoành hành ngang ngược. Ngoại thành Vĩnh Định Môn, Phụ Thành Môn thường xuyên có “Mẹ mìn Võ” hay lang thang trên đường phố, khách đi đường dắt theo trẻ con mà không để ý liền ôm đứa trẻ rồi chạy mất. Những đứa trẻ bị bắt cóc rất nhanh sau đó sẽ bị bán ra ngoại thành, thậm chí những bé lớn một chút sẽ bị coi là “Lợn” và bị bán đi Nam Dương.
Tôi cùng Thập Tam đi đến ban biên tập báo “Tin tức hàng ngày” yêu cầu đăng một bản tin tìm người và nhờ một vài phóng viên giúp hỏi hộ và nghe ngóng xem ngoài thành Triều Dương có động tĩnh gì không. Buổi chiều lại đi tìm người bạn cũ Hàn Bân, nhờ anh ta đến đồn cảnh sát Đông Giao tìm ai có thể giúp đỡ. Tôi biết rõ những việc này cũng chẳng giúp ích được gì mấy, đã qua nhiều ngày như vậy, mẹ mìn rất có thể đã bán cô bé đi Bắc Kinh mất rồi.
Qua nửa tháng, vụ án cũng không có gì tiến triển thêm, nhưng mấy hôm sau lại có một sự việc lạ lùng xảy đến với tôi, nhờ việc này mà bé gái nhà họ Mục đã được tìm thấy. Có điều, tôi chỉ thà rằng chưa từng nhận lời nhờ vả của này anh ta.
Ngày Đông Chí hôm đó, thời tiết lạnh và hanh khô, tôi vốn nghĩ sẽ chỉ ở trong nhà ăn cơm cùng Thập Tam nhưng lại có một tấm danh thiếp được gửi tới, nói rằng có vị bằng hữu họ Viên muốn mời tôi uống trà.
Buổi trưa, Thập Tam lôi tôi đến vườn trà Thiên Hối ở phố Cổ Lầu Đông, vị bằng hữu đó đã đợi sẵn trong phòng riêng, thì ra là Viên Hàn Vân. Đầu tóc anh ta được chải chuốt bóng loáng, trên người mặc áo choàng lụa, vừa ê a theo bài hát trên sân khấu vừa nhấm nháp tách trà. Hai bên có hai người tùy tùng đang đứng, đều mặc đồ tây, đầu tóc bóng bẩy.
Tôi nhìn xung quanh, cả căn phòng chỉ mời mỗi mình tôi đến. Người bạn này là tôi quen biết từ thời niên thiếu, từ nhỏ đã là một nhân vật lớn, ra tay hào phóng. Tháng 3 vừa rồi, bố anh ta vừa làm một vở náo kịch đóng hoàng đế, chuyện này tôi cảm thấy rất nực cười. Có điều cha là cha mà con là con, không liên quan gì đến nhau. Huống hồ, bố anh ta cũng đã qua đời rồi.
Tôi hàn huyên vài câu, bàn luận về tình hình gần đây ở Bắc Kinh. Hàn Vân không nhắc đến vấn đề chính, chỉ nói chuyện với tôi về những đồng tiền cổ mới tìm mua được gần đây. Nói được một nửa, anh ta đột nhiên dừng lại, đề cập đến chuyện chính, gọi một trong hai người tùy tùng và đưa ra một phong thư bên ngoài không ghi gì.
Thì ra hôm kia anh ta có dạo ở chợ đen, thấy có mấy bức ảnh kì dị liền mua đem về, muốn tặng cho tôi làm tài liệu thực tế. Tôi vừa đưa tay đón lấy phong thư, vừa cười nói: “Ảnh mà mua ở chợ đen chắc lại là ảnh của Tây Dương Xuân Cung chứ gì? Anh cũng đâu có thiếu phụ nữ, mà vẫn còn mê mấy cái này?”
Hàn Vân không cười, bảo rằng mấy bức tranh này không phải như kiểu tôi nghĩ.
Mở phong thư ra, tôi không cười nữa. Đây thật sự là những bức ảnh “kì dị”. Bức trên cùng là một người nam đen thui mang dáng vẻ của một đứa trẻ mười mấy tuổi. Hai chân cậu ta teo lại và gập lại một cách kỳ quái ở phần thân dưới, đang đứng ở ven đường.
Lật đến bức ảnh thứ hai, là ảnh góc nghiêng của một cô bé mười mấy tuổi. Bé gái quần áo rách rưới, tay cầm một cái rổ tre cũ, ngồi ở ven đường ăn xin. Cô bé thắt bím tóc lỏng lẻo, tóc tai lòa xòa rủ xuống trán, nhìn kỹ thì phát hiện hai mắt cô bé bị mù, hai cục thịt dính bên dưới hai lông mày.
Tôi lại lật tiếp, tất cả đều là ảnh những người ăn xin què quặt với cơ thể vặn vẹo, phía sau mỗi bức ảnh đều có ghi ngày tháng, thời gian không lâu, chỉ mới tuần trước.
Tôi hỏi: “Là cái bang à?”
Hàn Vân không trả lời, để tôi tiếp tục xem cho hết.
Tôi lại xem tiếp, những bức ảnh sau đó không còn là những người ăn xin nữa, càng lúc càng thêm dị dạng hơn. Có đứa trẻ đầu to như cái vò, nhìn thì nghĩ khoảng hơn mười tuổi nhưng lại có thân hình của trẻ sơ sinh. Có bé gái mặc trang phục diễn hề, cánh tay đang dang rộng để biểu diễn, tay chỉ có xương, trần trục và trắng hếu. Bức ảnh cuối cùng rất mờ, như thể bị rung tay trong lúc đang chụp. Trong ảnh không có người, ở giữa là một bàn thờ u ám, bên cạnh xếp mấy chiếc bình và lọ, bàn thờ thờ một tấm bài vị gỗ màu đen. Tôi lấy kính lúp ra soi mấy chữ được viết trên bài vị : Vân Tiêu xx Môn. Hai chữ ở giữa nhìn không ra.
Tôi đóng lại mấy bức ảnh, hỏi Hàn Vân trong ảnh là ở đâu. Hàn Vân nói, đây là Đoàn xiếc ở Nam thành, những bức ảnh này đều được lấy từ quầy trưng bày.
Tôi cúi người dùng ngón tay di di vài cái xuống nền đất rồi rút một tấm ảnh ra, dùng ngón tay bám đầy bụi đen xoa vào góc ảnh. Ở vị trí đó lờ mờ hiện ra một dòng chữ nhỏ được in chìm : Số ảnh Tu Đức.
Hàn Vân đặt tách trà xuống, cầm bức ảnh lên xem xét. Tôi nói với anh ta, đây là giấy in ảnh chuyện dụng của Số ảnh Tu Đức. Người chụp ảnh có lẽ là Liên Tu Đức. Liên Tu Đức là chủ hiệu ảnh Tu Đức (Thời kỳ cuối nhà Thanh – đầu cộng hòa của Trung Quốc, hiệu ảnh ở Bắc Kinh rất ít, thường được gọi là “Số ảnh” hoặc “Studio ảnh”), cũng có thể xem là một người bạn của tôi. Tôi cũng thường hay mượn phòng tối rửa ảnh của anh ta để rửa những tấm microfilm được dùng trong chiếc máy ảnh đổng hồ bỏ túi của tôi, bình thường chúng tôi cũng hay qua lại.
Hiệu ảnh Tu Đức chỉ có một thợ chụp ảnh là Lão Liên. Nửa năm trước, anh ta đến tô giới ở Thiên Tân mua một chiếc máy ảnh cầm tay đã qua sử dụng của người Pháp, thường đem nó đi khắp nơi chụp ảnh để ghi lại những sự việc kì lạ, nhưng anh ta chưa bao giờ rao bán những bức ảnh đó. Lạ lùng ở chỗ, bao nhiêu ảnh như vậy lại có thể lọt được vào chợ đen. Tôi chào tạm biệt Hàn Vân, dự định đến chỗ Lão Liên hỏi thăm.
Hàn Vân bảo tôi đừng đi vội. Anh ta vẫy tay gọi người tùy tùng, nói : “Gọi Lão Chung đến đây.”
Người tùy tùng đi khỏi sau đó rất nhanh đã quay lại phòng trà, theo sau là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, cũng chải chuốt, ăn mặc chín chắn, ngón tay trỏ của tay phải đeo một chiếc nhẫn vàng to và dày.
Anh ta nhìn tôi một cái rồi gật đầu với tôi, ánh mắt sắc sảo. Hàn Vân giới thiệu, anh ta tên là Chung Thụ Hải, là một tay thuộc hạ đắc lực của anh ta, cũng có nhiều quen biết trong cả hai phe chính và tà.
Tôi có chút không hiểu, sao lại muốn giới thiệu người này với tôi. Hàn Vân cho rằng sự việc trong những bức ảnh này có vẻ không đơn giản, Lão Liên có thể đã gặp phiền phức rồi, người này có thể giúp, cứ yên tâm.
Tôi cám ơn anh ta, bảo Thập Tam về trước rồi cùng Chung Thụ Hải rời khỏi vườn trà.
Đến Đông Tứ, chúng tôi thấy hiệu ảnh của Lão Liên đã đóng cửa. Tôi hỏi chủ cửa hàng bán tơ lụa bên cạnh thì được biết nó đã đóng cửa mấy hôm nay rồi. Chúng tôi đi vòng ra cửa sau, gõ cửa một lúc lâu nhưng không ai trả lời. Đúng lúc chuẩn bị rời đi thì bên trong có người hỏi chúng tôi muốn tìm ai.
Tôi nói trả lời : “Tôi là Kim Mộc.”
Vợ của Lão Liên ra mở cửa, chị khoác một chiếc áo bông cũ, hình như vừa mới ngủ dậy, trông khá hốc hác. Tôi hỏi Lão Liên đâu, chị ta không trả lời mà nhìn Chung Thụ Hải.
Tôi liền nói : “Đây là Chung tiên sinh, đi cùng tôi.”
Lúc này chị ta mới để chúng tôi vào trong, sau đó đóng cửa và khóa chốt.
Thì ra tháng trước con trai 4 tuổi độc nhất của Lão Liên bị mất tích ở Đông Tứ. Hôm đó, Lão Liên báo cảnh sát nhưng nửa tháng trời vẫn không có tin tức gì, đến đồn cảnh sát dò hỏi mới biết rằng vốn dĩ bọn họ không hề lập án. Lão Liên nghi rằng bị bắt cóc mất rồi nên tự mình đi tìm, đi đi về về một tháng trời, Lão Liên cũng mất tích luôn, không thấy về nhà nữa.
“Kim tiên sinh có bản lĩnh, xin ngài nhất định hãy giúp chúng tôi”. Chị Liên nói xong liền quỳ xuống. Tôi đỡ chị ta lên rồi hỏi trong khoảng thời gian đó lão Liên có dặn dò hay để lại thứ gì không. Chị Liên liền đi vào gian chính và lấy từ sau bức tượng Phật trên bàn thờ ra một chồng ảnh, “Đây là lão Liên để lại, dặn rằng không được cho bất cứ ai xem.”
Tôi lật xem những bức ảnh đó, cũng toàn là ảnh người ăn xin, trong đó có một đứa bé trai ăn xin tàn tật tôi đã từng nhìn thấy, thường xuất hiện ở dưới cổng của Chính Dương Môn, nó không có cánh tay, dùng chân phải cầm bút và chép kinh sách.
Tôi chuyển tập ảnh cho Chung Thụ Hải, anh ta lật vài tấm, nói : “Đây có thể là những bức ảnh được chụp lại trong lúc anh Liên đi tìm con trai, ảnh bị lọt ra ngoài nên sự việc chắc là đã bị bại lộ rồi.”
Nếu thật sự là cái bang, lão Liên rất có thể gặp nguy hiểm. Tôi dự định đến Chính Dương Môn tìm đứa trẻ viết chữ bằng chân kia.
Rời khỏi nhà lão Liên, Chung Thụ Hải bảo tôi đừng đến Chính Dương Môn vội. Anh ta gọi hai chiếc xe kéo, đưa tôi đến quán thịt dê Đông Lai Thuận ở chợ Đông An. Vào quán, Chung Thụ Hải gọi một phần thịt dê chần và một lít rượu Nhị Kim Đầu. Tôi không hỏi nhiều, uống hai chén trước, đợi Chung Thụ Hải mở lời.
Quả nhiên anh ra có chuyện muốn nói, vừa gắp thịt ở trong chiếc nồi đồng vừa nói : “Anh Kim à, tôi cảm thấy chuyện này hay là thôi đi.”
Tôi không trả lời, anh ta nói tiếp: “Anh Liên kia, tôi sẽ nghĩ cách tìm về, nhưng nếu anh thực sự vướng vào cái gì, tôi không biết phải ăn nói thế nào với Viên tiên sinh”. Tôi hỏi anh ta nghĩ thế nào về chuyện này, anh ta đáp: “Hình dáng những đứa trẻ trong những bức ảnh cũng đã thể hiện rõ : Thái sinh chiết cát. Dám làm ra chuyện này, chắc chắn không thể là ăn xin bình thường, có lẽ đằng sau có kẻ thao túng.”
Cách nói “Thái sinh chiết cát”, xuất hiện sớm nhất cũng từ triều đại Tống, Nguyên, “Thái sinh” chỉ việc lấy đi các bộ phận cơ thể khỏi cơ thể sống, “Chiết cát” là hành động làm tổn thương cơ thể người bằng những dụng cụ như dao, rìu. Cái bang dùng thủ đoạn cổ quái, tàn nhẫn này để làm người khác tàn phế nhằm lợi dụng những đứa trẻ dị dạng hoặc trẻ nhỏ bắt chúng làm ăn xin kiếm tiền. Tội ác này theo luật của nhà Minh, Thanh sẽ bị xử lăng trì.
Tôi không tin lắm, về chuyện Thái sinh, thực ra tôi đã từng nhìn thấy trong sách lịch sử, phần nhiều là lời đồn đoán. Khi Y học phương Tây vừa thâm nhập cũng từng bị đồn là yêu pháp Thái sinh.
Chung Thụ Hải uống liền mấy chén rượu, mũi anh ta hơi đỏ lên. Anh ta cười nói : “Anh Kim là người đọc sách (chỉ người có học), chắc hẳn biết nhiều điển cố. Có điều đám người này, đến những kẻ trong đạo bọn tôi đây còn không dám tìm hiểu, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Tôi định hỏi thêm nhưng anh ta lại đánh trống lảng và không cố khuyên tôi nữa. Ăn xong phần thịt dê, trời cũng đã tối, tôi hẹn Chung Thụ Hải ngày hôm sau cùng đến Chính Dương Môn tìm đứa trẻ ăn xin. Anh ta cũng sẽ giúp tôi nhờ người nghe ngóng giúp ở nơi biểu diễn dị nhân.
Mấy năm gần đây, ăn xin thường kết thành từng đám và tụ tập ở một số cổng thành ở Bắc Kinh và trong những công viên, lớn có nhỏ có, có người bản địa, có người trốn từ nơi khác đến, cũng có người kỳ nhân phóng đãng. Tôi và Chung Thụ Hải xuất phát từ sáng sớm, đứa trẻ viết chữ bằng chân quả nhiên ở đó, trên người khoác áo bông rách tả tơi, chân để trần, những ngón chân bị lạnh đến tím đỏ. Cậu ta dựa người vào bức tường dưới vòm cổng thành, dùng chân phải kẹp một chiếc bút lông gãy, ném nó lên không trung rồi lại bắt lấy nó một cách chính xác, sau đó nó chấm mực viết lên giấy tuyên ba chữ “Kinh Kim Cương”. Do không có tay nên động tác của nó lắc la lắc lư, chỉ có thể xoay cổ để giữ thăng bằng. Chữ Khải mà nó viết bằng chân còn đẹp hơn cả chữ tôi viết.
Tôi nhìn xung quanh, toàn là người qua đường nán lại xem, không thấy kẻ nào có vẻ giống bang chủ. Tôi liếc Chung Thụ Hải rồi bước về phía đứa trẻ viết chữ kia.
Tôi cúi người nhìn chữ cậu ta viết rồi đột nhiên vỗ đùi cái đét và nói lớn : “Tiểu Yêu ! Cháu chẳng phải là Tiểu Yêu nhà Tống Lão Tam đây sao ? Cha cháu đang tìm cháu khắp nơi đấy ! Tay cháu sao thế kia…”
Đứa trẻ ngây người, bàn chân đang viết chữ khựng lại giữa không trung. Tôi kéo nó đứng dậy, nắm lấy tay áo trống không của nó kéo đi. Đám người xung quanh đều không có phản ứng gì, cũng không ai lên tiếng. Vừa bước ra khỏi vòm cổng thành thì có kẻ liền xộc đến, chặn trước mặt tôi, nói : “Người anh em, hình như anh nhận nhầm người rồi, nói chuyện chút được không ?”
Hắn cao hơn tôi nửa cái đầu, tóc thắt thành từng bím, miệng trồng đầy răng vàng và đang nhai bánh mì thịt. Tôi nhìn Chung Thụ Hải sau lưng hắn ta cách hắn không xa một cái, buông tay áo của đứa trẻ ra, theo tên răng vàng men theo bức tường thành đi về phía Tây. Đi được vài trăm mét thì thấy hai tên đội mũ da đang ngồi xổm bên bức tường. Nhìn thấy Răng Vàng, hai tên đó liền đứng dậy ra đón. Xem ra tôi đã gặp rắc rối rồi.
Tôi liền bị ba tên đó vây quanh, Răng Vàng hỏi tôi: “Anh quen biết đứa kiếm cơm đó à?”
“Cũng không gọi là quen biết.” Tôi nói và bước ra.
Răng Vàng vươn tay chộp lấy vai tôi, tay hắn lộ ra một con dao găm, hỏi tôi: “Mày là thám tử à ?”
Hai tên đội mũ da còn lại cũng rút dao ra.
Kiểu hỏi như thể này tôi đã gặp không ít lần, cái gì tôi cũng có thể đóng giả, chỉ riêng trinh thám là không muốn đóng. Tôi cười, gạt tay hắn ta ra và nói : “Nào đâu có phải, tôi chỉ là đi nghe ngóng vài chuyện, không cần căng thẳng vậy đâu.”
“Mày nghĩ mày là cái thá gì?Dám quản cả chuyện này ?”
Tôi lần tay xuống thắt lưng, đang định rút súng ra thì nghe thấy tiếng Chung Thụ Hải : “Mày thấy tao có đươc gọi là “cái thá gì ” không? ”
Quay đầu đã thấy Chung Thụ Hải đang ở bên cạnh. Răng Vàng nhìn thấy anh ta liền hạ giọng, cúi đầu khom lưng. Chung Thụ Hải rút gói thuốc ra đưa cho tôi một điếu, nói : “Người anh em này là người của tôi, có chút chuyện cần tìm hiểu. ”
Răng Vàng thu lại con dao găm, gật đầu với tôi : ”Anh em của Hải Gia, có chuyện gì anh cứ nói. ”
Tôi châm điếu thuốc, nhìn hai tên đội mũ da cũng đã cất dao đi, cúi đầu dựa vào bờ tường, dáng vẻ đợi phân phó bất cứ lúc nào. Tên Chung Thụ Hải này, so với những gì Hàn Vân giới thiệu không hề đơn giản chút nào.
(Còn tiếp)