Đi bán vé để lấy tiền mua túi em mà gặp em đi mua vé cùng người khác…

Yêu nhau 2 năm, ban đầu 2 đứa có kế hoạch đi xem chung kết bóng đá, chưa biết VN vào hay ko nhưng em cứ đặt vé trước mà cũng trong tuần trước n.y em bảo:

  • Cuối tuần em về quê có việc, tiếc quá, nếu ko bận thì chắc em với anh đi xem bóng, em chưa được ra sân bóng xem bao giờ…
  • Vậy để dịp khác vậy, còn nhiều dịp mà.
  • Vâng…
    Ban đầu tính bán lại cho bạn vì nó cũng thích đi xem bóng, bán = giá mua trên web nhưng nhớ tuần trước, n.y đăng ảnh 1 chiếc túi với dòng cảm xúc “Thích mê….” Em vào rep:
  • Em mua túi này à?
  • Khồng, làm gì có xiền!
  • Bao nhiêu mà ko có.
    Em nghĩ nó chỉ 1tr đổ lại:
  • Thích lắm nhưng mà đắt.
  • Đắt á, là bao nhiêu thế.
  • 5tr đấy, 5tr2…
    Ban đầu nghĩ 1tr đổ lại thì ok mình còn mua nhưng 5tr2 thì…gần hết tháng lương của mình rồi nên thôi…cho đến lúc n.y em bảo về quê, em liền lên chợ bán vé thấy cặp vé của mình bán đc 5-6tr nên em mới cố gắng bán, em thì chưa ph,e v,é bao giờ nên em cứ nghĩ càng giữ thì càng đắt cho đến ngày cuối cùng, trời đổ mưa ?, em phải ra tận sân bóng đá bán, sát giờ để bán nhưng ko chỉ riêng em, mà rất nhiều người như em cũng ra bán, mặc áo mưa, ướt hết người, thi thoảng có ng đi qua hỏi nhưng họ cũng ko mua…đang buồn chán vì nghĩ biết thế bán sớm ai ngờ gặp chuyện vui mọi người à, em giờ phải nói là chuyện vui vì…
    Em bắt gặp n.y em ôm thắm thiết 1 thanh niên đang đi từng người hỏi mua vé…ban đầu em còn nghĩ nhìn nhầm vì cận, trời mưa, nước mưa làm mờ kính nhưng khi lau kính nhìn kĩ thì… Ồ ĐÚNG LÀ N.Y MÌNH RỒI? EM BẢO VỀ QUÊ, QUÊ EM PHÚ THỌ, CÓ LẼ NÀO EM MỚI CHUYỂN QUÊ TỪ PHÚ THỌ XUỐNG MỸ ĐÌNH.
    Để chắc em còn rút điện thoại ra gọi, thấy n.y rút máy ra xong tắt đi, khoảng 2s sau thì có mess:
  • Có việc gì đấy anh, em đang bận chút, chỗ này hơi ồn!
    Rồi tới công chuyện, em bật khóc cmnl, nước mắt hòa vào nước mưa, cảm giác mình đang đứng cả mấy tiếng để bán vé, kiếm tiền mua túi cho n.y thì n.y mình lại đang ngồi sau xe thằng khác đi mua vé để xem bóng đá… cái ông đứng cạnh còn “Sao khóc thế, đàn ông con trai mà khóc, ko bán đc vé à mà khóc, bán lại ko chú mua cho!”…tâm trạng lúc ấy thì bán *éo gì nữa…em nhắn:
  • Ừ, EM BẢO EM VỀ QUÊ, MÀ QUÊ EM Ở MỸ ĐÌNH, EM ĐI TRÊN CON XE LX MÀU XANH THAN THẾ À?
    Nhắn xong thì n.y em ngó quanh, rồi hình như tìm thấy em, liền bảo thanh niên kia quay đầu xe đi chỗ khác, em nhận đc 1 tin nhắn:
  • Em xin lỗi.
    Rồi đấy, mọi người biết cái kết rồi đó ạ, vé em sau bán cho thằng bạn = giá web để nó đi xem với n.y, còn em thì nước mắt tuôn rơi, cuộc chơi kết thúc, Việt Nam chiến thắng nhưng sao lòng buồn rười rượi từ tối qua đến bây giờ…Ban đầu em cũng chỉ tâm sự ngắn thôi nhưng nghĩ mọi người ko tin nên em viết khá chi tiết, văn em ko tốt nhưng cảm xúc thì cứ thế tuôn trào ra câu chữ, có gì sai mong mọi người thông cảm…mong sự động viên từ mọi người…ko nghĩ 1 ngày mình gặp phải cảnh tượng shock đến vậy…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *