Bên nhau ba năm, em luôn chê tôi là người không hiểu lãng mạn, là người “không có lễ nghi”.
Ngoài thở dài thì tôi cũng chỉ biết thở dài, bí ngô Halloween vứt ngoài ban công đến giờ chưa thấy dấu hiệu mục thối, cây thông Noel cao hai mét mua trên Taobao vẫn còn đấy chẳng mất đi đâu, giờ thì sắp Tết đến nơi rồi.
Em nói, không có lễ nghi thì ngày lễ với ngày bình thường có gì khác nhau đâu chứ?
Tôi bảo, ăn Tết là ăn Tết, nên ăn mừng nghỉ ngơi, em làm sao cứ phải sốt sắng hết cả lên như pháp sư lập đàn làm phép thế kia.
Em trợn trắng mắt không thèm để ý đến tôi nữa. Tôi lén đánh mắt sang nhìn em, vẫn biết em không thực sự tức giận.
Em nhất quyết muốn đến quảng trường đông nghẹt người để đếm ngược thời gian đón giao thừa, khoảnh khắc 0 giờ vừa điểm mọi người sẽ cùng nhau thả bóng bay lên trời. Nhưng đối với chúng tôi, những người sống ở một thành phố nhỏ phía Bắc thì cuộc sống về đêm thế này quả thật là chuyện bất khả thi, nơi mà các ông cụ bà cụ chiếm phần đa dân số, mọi người có thói quen đi ngủ từ rất sớm, rất khó để hưởng thụ bầu không khí náo nhiệt của quảng trường như vậy.
Nhưng may mắn tôi vẫn tìm được. Hơn mười giờ ngày 31, tôi dẫn em đến quảng trường nhỏ, ở đây chỉ có vài người lẻ tẻ, không quá đông.
Em tỏ vẻ không tin lời tôi, hậm hực kêu chỗ ấy chỉ to bằng cái tiểu khu mà hay có bác trai bác gái ra đi dạo, làm gì có người đến.
Thế là tôi thẳng thừng nói, không ai đến thì về nhà sớm, trời lạnh lắm.
Em im lặng không nói, cả hai tìm một băng ghế dựa dài ngồi xuống.
Mười một rưỡi, người bắt đầu đến nhiều hơn, vô cùng kì diệu. Em cũng hết sức ngạc nhiên, thế rồi chúng tôi đứng dậy len lỏi vào đám đông đi tới trung tâm quảng trường.
Trên quảng trường lúc này vẫn mờ mờ tối tối, ai nấy cúi xuống nghịch nghịch điện thoại di động, ánh sáng xanh từ điện thoại chiếu lên mặt mỗi người. Em nhìn thấy rất nhiều người cầm bóng bay trong tay nên quay sang bảo tôi đi mua hai cái.
Tôi bảo bóng bay trên mạng mua có mấy đồng, mà ở đây đôn giá lên tới tận 71 nghìn. Thứ mà mọi người thả chẳng phải bóng bay đâu mà là nhân dân tệ đấy.
Em nói, thì cứ mua đi, anh còn tiếc mấy tờ bạc lẻ ấy sao?
Tôi nhất quyết không mua là không mua, giữ vững tinh thần tiết kiệm là trên hết.
Em cúi đầu, hình như hơi giận rồi, vùng vằng một hồi thì cuối cùng cũng đã đến giờ, đám người bắt đầu ồn ào hơn hẳn, tiếng đếm ngược háo hức đồng thanh vang lên, tôi cũng vui vẻ hô thật to: “Năm, bốn, ba, hai một, chúc mừng năm mới!”
Giờ phút pháo hoa nở rộ trên nền trời, tôi nhanh nhảu với tay chớp lấy quả bóng bay người khác vừa thả đi rồi đưa cho em: “Được rồi đừng dỗi nữa, bóng bay của em này, thả đi.”
Em giáng cho tôi một bạt tai đau điếng: “Anh đúng là thằng khốn nạn, muốn thả thì mình anh đi mà thả, tôi chịu đủ lắm rồi!” Vừa dứt lời em quay ngoắt mông đi thẳng không thèm nhìn lại.
Để lại tôi cầm bóng bay đứng đóng băng tại chỗ.
Xung quanh đột nhiên yên ắng lạ thường, tất cả mọi người tạm dừng cuộc vui, vô số ánh mắt tò mò phóng vèo vèo về phía tôi.
Cậu trai đội mũ bên cạnh lúc này tháo mũ xuống, vỗ vỗ vai tôi như an ủi.
Làm gì có cái gọi là đón năm mới ở quảng trường, những người đứng ở đây đều là bạn bè tôi cắn răng nhờ đến giúp đỡ làm diễn viên quần chúng thôi. Tôi cất giọng ngượng nghịu: “Cảm ơn mọi người, hôm nay để mọi người phải xem trò cười rồi. Trễ thế này mọi người về nhà nhớ chú ý an toàn nhé, năm mới vui vẻ.”
Cậu trai cầm mũ lên tiếng: “Thôi thôi thôi, mau đuổi theo xin lỗi người ta đi.”
Tôi lắc đầu cố nặn ra nụ cười gượng gạo rồi thả bóng bay đi. Chợt, tôi nhìn thấy đuôi bóng bay phát sáng, nheo mắt nhìn kỹ hơn thì phát hiện đó là một chiếc nhẫn!
Tôi chăm chú dõi theo quả bóng bay đang dần cách xa, băn khoăn chẳng hiểu nhẫn chui ở đâu ra, tôi cũng đâu có chuẩn bị!
Cậu trai cầm chiếc nón đội lên đầu tôi, dán sát vào bên tai tôi thì thầm: “Ngốc ạ, đó là nhẫn cho cậu đấy, cậu có biết để mời những người này đến quảng trường mà tôi đã phải mất bao nhiêu công phu võ mồm không?”
Cậu ấy hơi ngừng, càng lúc càng lại gần, giọng nói nhẹ nhàng như ru: “Tới thì cũng tới rồi.”
Đám người được dịp sục sôi lần nữa, mọi người đồng loạt hô vang ba chữ “Nhận lời đi, nhận lời đi!”
