Cánh cửa phòng sinh đóng ập lại, như tương lai trước mắt chị. Bụng bự và đau. Nhưng làm sao đau hơn khi chồng chị đứng đó, lạnh lùng:
– Đứa trẻ này sinh ra mà không giống tôi, cô tự mà lo đấy nhé!
Trong khoảnh khắc đó, chị quên mọi đau đớn của sinh đẻ, nhìn anh, nước mắt lặng lẽ rơi không thành tiếng.
Người chị yêu nhất là anh. Người chị tin nhất cũng là anh. Vì lẽ gì, ngay khoảnh khắc quan trọng nhất của một người chuẩn bị thiên chức làm mẹ, anh như đẩy chị xuống từ cánh cửa của địa ngục.
***
Chị kể với tôi điều đó trong nước mắt…
Chị chỉ là người đến sau. Chị không có nhan sắc. Không biết cách làm vui lòng anh. Cũng không có tài cán gì đáng để ngưỡng mộ. Nếu có thì chỉ là vì chị là cháu gái của một người giữ chức giám đốc một công ty du lịch mang cái mác của Hàng Hải. Mà thật ra nhìn chị, kĩ thật kĩ cũng không hề nhìn thấy dấu vết của một tiểu thư. Nhìn chị gầy gò, đen với đôi bàn tay thô kệch của một người lam lũ. Nhưng chị yêu anh là thật. Chị trao thân cho anh ngay khi anh ngỏ lời yêu chị.
Chị biết tôi vì tôi là người yêu của Kha, mà Kha là bạn thân của anh, chồng chị. Tôi không biết điều gì đưa tôi đến , hay điều gì đưa chị đến bên tôi, chị mộc mạc, thật thà như một cô gái quê, và chị rất thích trò chuyện với tôi, những câu chuyện lung tung, lan tan, về công việc của chị, về thân thế chị hay về tình yêu chị dành cho anh, hay những giọt nước mắt chị khóc sau lưng anh… Dạo đó chị cứ hay đến nhà tôi, nhìn xanh xao, buồn rầu… Nhưng tôi cũng chỉ biết im lặng, không thể khuyên bảo gì thêm, vì thật ra tôi biết anh đang yêu say đắm một cô gái khác. Một cô gái do Kha giới thiệu cho anh. Đương nhiên là trước khi anh gặp chị.
Rồi anh cưới chị. Ngày cưới chị rất đẹp. Đẹp thật sự… Ngày vui của chị, cũng là bắt đầu những bất hạnh nhất trong cuộc đời của một người đàn bà. Đó cũng là đám cưới cuối cùng tôi và Kha cùng đi dự. Ngày anh và chị cưới nhau… sau đó không bao lâu là ngày tôi và Kha trở thành hai kẻ xa lạ. Chị vẫn hay đến chỗ tôi, khuyên tôi quay lại, khuyên tôi nghĩ về đám cưới… khuyên những lời khuyên tôi chỉ biết mỉm cười và quên đi ngay tức khắc.
Những tủi nhục của chị, chị phơi bày một cách rành mạch, rõ ràng, chi tiết… Chị tin tôi hơn cả chồng chị.
Chị bảo:
– Làm đàn bà thật khốn nạn em ạ. Đêm qua, con nhỏ người yêu anh nó nhắn tin cho chị, lại những điều tục tỉu, chửi rủa. Nếu không vì đứa nhỏ này chắc chị không bao giờ lấy anh, em ạ. Yêu lắm đấy nhưng cứ như một dây leo sắp bị cứa mòn, đau lắm em ạ.
Tôi bảo:
– Sao chị biết anh yêu người đó như vậy, chị còn vì anh mà tổn hại trái tim mình?
– Anh nói anh chia tay người ta rồi. Em biết không? Như em mà lại khỏe, hết một mối tình, nhẹ như không. Không bị mấy cái da thịt nó quấn quýt, cám dỗ em ạ.
– Đôi khi em lại nghĩ, có phải nếu em và Kha có “chuyện đó”, thì Kha sẽ không phản bội em không?
– Em ạ, đừng dại, giữ được thân cứ giữ… Như chị này, em thấy chị có vui gì không? Khốn nạn chết bỏ!
Chị đưa cái tin nhắn trong điện thoại: “Mày là đồ đĩ thỏa, mày để nó chơi cho có bầu, nó mới thèm lấy mày….”
Tôi trả lại chị, vì những lời lẽ trong đó làm tôi choáng váng thật sự.
– Chị cũng không vừa em ạ, làm đàn bà, nằm dưới thân đàn ông, bị người lăng nhục kiểu này, đố đứa nào chịu nổi. Chị nhắn lại “Còn đỡ hơn mày, dạng háng cho nó chơi cả nghìn lần, nó cũng chả thèm lấy, nhục chưa mày….”
Mỗi một người đàn bà, chôn giấu cho mình một mối tình, một người đàn ông dù bao biện, dù tha thứ vẫn khiến trái tim mình chao đảo, đau đớn… Một người đàn ông khiến mình thấy hạnh phúc sao quá chông chênh, ngã đổ…
Có những người đàn bà dù đau đến điên nhưng vẫn giữ cho mình một người đàn ông như thế!
Chị đã từng thú nhận với tôi.
– Lúc cái thai được năm tháng, anh cũng không chịu cưới, biết bao nhiêu lần chị đến nhà em, muốn mở lời nhờ em đưa đi phá… Nhưng rồi không nỡ… cũng không dám… Mà thật ra điều đó với em quá tàn nhẫn…
Cưới nhau rồi, không thèm nhìn nhau, anh vẫn cứ qua lại với người cũ, âu yếm, lang chạ…
Chị đêm đêm khóc lóc và tự dỗ mình trong giấc ngủ.
Ngày chị sinh, anh đứng đó, trước cửa phòng sinh nói đúng một câu: Đứa trẻ đó mà sinh ra không giống tôi thì cô tự mà lo lấy!
Đau khổ, tủi nhục, uất ức như vỡ òa…
Chị nhìn anh trong ánh mờ mờ của nước mắt, cho đến khi cánh cửa phòng sinh đóng kín lại.
Bồn bề, con cái kéo chị đi rất xa cuộc sống của tôi
Lâu lắm chị mới ghé một chút, mỗi ngày nhìn chị vui vẻ lên một chút. Có thể vì khi đứa trẻ sinh ra, nó có sứ mệnh kết nối cho tình cảm giữa chị và anh.
Nó giống hệt anh đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Anh cũng tìm được em trai thất lạc hơn 10 năm, một người em trai luôn biết cách vun vén cho hạnh phúc của anh trai.
Nhìn chị với những nụ cười… thật đẹp.
Nhưng tôi dần dần không thích gặp gỡ chị nữa, vì xoay ngang xoay dọc, chị cũng tạm biệt tôi bằng một câu.
– Em tha thứ cho Kha đi, hai đứa yêu nhau lâu thế, nó như vậy cũng là để giữ gìn cho em còn gì…
Tôi mỉm cười, không trả lời, ôm con bé đưa lên cái ghế trên xe giúp chị. Và tạm biệt.
Nếu một người đàn ông ra ngoài vung vãi bản thân mình, có thể anh lăng nhăng với nhiều loại người, ngủ với nhiều kiểu đàn bà nhưng quay về sẽ khác.
Một người đàn ông đến ba lần phản bội mình, khi mình phát hiện thì đã là một đoạn thời gian dài. Một người đàn ông mà ba lần phản bội mình cũng chỉ vì một người đàn bà. Người đàn bà cho anh thứ anh muốn, cho anh thứ anh thèm khát…
Thì tôi đâu còn có quyền tha thứ.
Chỉ có quyền ra đi và hờn trách mà thôi.
* * *
Tôi không còn liên lạc với bạn cũ
Cũng không gặp gỡ.
Tôi hài lòng với những gì mà mình đang có. Đã bỏ quên và tiếp tục đi thẳng về con đường trước mặt.
Ngày cưới. Kha không mời tôi
Anh và chị cũng không hề cho tôi hay biết.
Cuộc đời là vậy đó. Khi đau, khi buồn nhất họ mới nhớ đến mình. Khi họ hạnh phúc rồi, họ sẽ lãng quên mình.
Tình cờ gặp chị ở một bữa tiệc. Chị cười hề hề.
– Em ạ, thôi thì Kha nó cũng có hạnh phúc rồi, ngày nó mời cưới chị, chị muốn gọi báo cho em biết, coi cứu vãn được gì không, nhưng bị mất số điện thoại em lúc nào không hay… Thôi thì có gì thì tâm sự với chị, đừng nghĩ quẩn hay đừng đau khổ nữa em ạ. Chị biết em còn yêu Kha lắm, nhưng nó có hạnh phúc rồi, mình cũng mừng cho nó đi em ạ… cái duyên cái số nó thế, biết làm sao… Cuộc đời còn dài lắm, em còn trẻ, đẹp nữa… cố gắng lên mà sống em ạ…Có gì tìm chị tâm sự nhé…
Trong khi chị đang cố “khuyên” tôi, từ ngoài cửa bước vào là vợ chồng Kha. Tôi hiểu…
Từ nãy giờ, chỉ là chị không muốn tôi làm trò điên khi thấy cái cảnh này thôi. Nếu chị muốn làm bờ vai cho tôi chia sẻ thì là cách đây sáu năm rồi, không phải là bây giờ.
Sáu năm. Liệu tôi có còn cần một người đàn ông như Kha? Yêu một người đàn ông như Kha? Nhung nhớ và đau khổ một người như Kha.
Chị vẫn là chị, vì lâu quá không gặp tôi, chị quên khái niệm về thời gian sao? Hay chị quá chìm trong cái hạnh phúc của chị mà vẫn nghĩ mọi chuyện chỉ là mới hôm qua…
Là chị lo cho tôi hay lo cho cái hạnh phúc đã từng quá mong manh của mình?
Lẽ ra chị đừng nói với tôi những lời đó, tôi vẫn xem chị là bạn. Hay ít nhất cân nhất về điều đó.
Chị cứ đứng nhìn tôi của quá khứ mà quên mất sau lưng tôi đang có một bàn tay ấm áp. Anh đi cùng tôi ngay từ đầu bữa tiệc, từ trước khi gặp chị…
Có những người đàn bà, góp nhặt từng mảnh hạnh phúc. Khi hạnh phúc rồi lại hay vô tình đánh vỡ hạnh phúc của người khác… Cũng có những người đàn bà, đau khổ kiệt cùng mới nhận được chút tình yêu của người đàn ông mà họ cần… họ cũng quên mất là người bên cạnh mình cũng cần được hạnh phúc…
Có những người đàn bà như thế…