CON GÁI KHÔNG ĐƯỢC HƯỞNG THỪA KẾ CÓ CẦN PHẢI PHỤNG DƯỠNG CHA MẸ KHÔNG?

Tôi và em trai kết hôn gần ngày với nhau. Em trai tôi kết hôn trước. Một người họ hàng hỏi bố tôi, tại sao không để tôi là chị gái kết hôn trước. Tôi trả lời rằng, chị cả như mẹ vậy, tôi phải lo cho em trai kết hôn xong xuôi trước thi tôi mới yên tâm lấy chồng. Người họ hàng nói, việc lo cho em trai không phải trách nhiệm của cháu, cháu không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của em trai. Cháu là chị gái, lẽ ra cháu nên lo cho đám cưới của mình trước. Lúc nghe những lời này tôi thấy rất khó hiểu, em trai tôi mới là gốc rễ của nhà này, đương nhiên phải lấy em trai tôi làm trọng rồi.
Hôm diễn ra đám cưới, mọi người cùng nhau ăn uống, dì trêu bố tôi, con trai kết hôn làm cái lễ cưới hoành tráng vậy, rồi còn được mua nhà cho, được mở cửa hàng cho, con gái kết hôn cũng phải làm tí chứ nhỉ? Bố tôi thẳng thừng từ chối, bố tôi nói, con gái có liên quan gì đến nhà này đâu, nó là người ngoài, nó kết hôn thì tôi sẽ không cho nó một xu! Lúc đó tôi như đứng hình, không kịp phản ứng gì.
Nước mắt tôi tuôn rơi, tôi biết bố mẹ đã bỏ ra mấy trăm triệu để lo cho em trai kết hôn, trong tay chắc cũng chỉ còn ít tiền để dưỡng già thôi. Tôi không bao giờ nghĩ đến việc kết hôn còn phải lấy tiền của bố mẹ. Nhưng tôi đã sống trong nhà này hơn 10 năm, tại sao tôi lại trở thành người ngoài? Bố mẹ kết hôn cho em trai, mua nhà mới trả góp toàn bộ cho em trai, sửa sang lại nhà cũ, vứt hết đồ đạc của tôi, bao gồm cả bàn học của tôi, bên trong có ảnh và những cuốn sách quý giá của tôi. Trong nhà gần như không còn dấu vết gì của tôi.
Kể từ đó tôi biết rằng, mình đã không còn nhà, cũng không còn thứ gọi là gia đình nữa rồi.
Một năm sau tôi kết hôn, tôi không đòi sính lễ hay quà cưới gì, như vậy bố mẹ hai bên đều không phải tốn tiền. Tôi và chồng mua nhà trả góp, không có tiền mua sắm nội thất, đến cửa phòng ngủ cũng không có.
Sau khi kết hôn, bố mẹ không liên lạc với tôi. Tôi và chồng đều rất cố gắng cày cuốc kiếm tiền, làm thêm bục mặt, ngày nào cũng làm đến tối, mỗi năm chỉ nghỉ vài ngày Tết. Gần 10 năm trôi qua, công việc cũng được thăng tiến, thu nhập cũng khá khẩm hơn, bắt đầu chuyển đến thành phố sống và mua được hai căn nhà. Vào mùa hè năm ngoái, mẹ lần đầu tiên đến nhà tôi, nói muốn đi thăm cháu. Mẹ kể cửa hàng của em trai dạo này rất vắng khách, muốn nhờ hai vợ chồng tôi giúp đỡ, tìm cho em trai một công việc tốt ở đây.
Tôi đã thẳng thừng từ chối. Em trai tôi vốn hư hỏng, học chưa hết cấp 2, tôi không thể tìm được công việc nào không cần bằng cấp mà lại vừa nhàn, vừa lương cao được.
Trước đây tôi từng nghĩ sẽ đưa bố mẹ đến ở cùng để tiện chăm sóc. Nhưng bây giờ thỉnh thoảng khi tôi có ý định đón bố mẹ về, tôi lại tát vào mặt mình mấy cái, nhắc nhở bản thân đừng ngu muội.
Hàng năm, cứ có dịp lễ hay đến ngày sinh nhật là tôi đều gửi tiền về cho họ, không phải vì yêu thương mà là trả nợ, trả ơn dưỡng dục của họ suốt bao năm qua. Sau này tôi có nuôi họ không? Tôi sẽ cho tiền, nhưng sẽ không chăm sóc, sẽ không quan tâm.
Kể từ khi bố mẹ nói tôi là người ngoài, tôi như bị bệnh vậy, bệnh mất đi khả năng yêu thương. Đối với chồng và con, ngày nào tôi cũng luôn nhắc nhở trong tâm mình rằng, tôi yêu họ, tôi phải yêu họ, tôi phải đối tốt với họ. Nhưng trong lòng tôi không hề có tình yêu, cũng không còn lòng trắc ẩn, có lẽ đây là tổn thương lớn nhất mà bố mẹ đã gây ra cho tôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *