Tôi vẫn luôn rất tin rằng trẻ con có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người lớn không thấy.
Em gái tôi sinh năm 2015. Từ khi sinh ra nó đã rất ngoan không quấy không khóc. Hè năm 2015, cả nhà tôi đi du lịch, lúc đó nó mới được 6 tháng tuổi, còn chưa biết đi và nói và có một chuyện kỳ quái đã xảy ra trên đường.
Lúc đó đã 8h 9h tối rồi, trên đường cao tốc chúng tôi có đi qua hiện trường của một vụ tai nạn giao thông. Em gái tôi chợt khóc dé lên, dỗ thế nào cũng không nín, không những thế nó còn cứ ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ cho dù là đang được bế trong lòng mẹ. Mỗi lần nhìn là càng khóc to hơn. Lúc đó tôi cũng thấy rất hoảng sợ, cứ vậy tầm hơn 20 phút, bố tôi tìm một chỗ nghỉ, khi vừa bước xuống xe nó không khóc nữa, mọi thứ dường như đã trở lại bình thường. Thế nhưng chỉ cần đến gần chiếc xe là nó lại khóc, người thì run lên cầm cập. Tôi và mẹ tôi đều bị dọa không hề nhẹ. Lúc đó, hai bác tài xế của chiếc xe tải đỗ bên cạnh chạy lại hỏi xem có chuyện gì. Nghe bố tôi kể chuyện xong, một bác đã chạy lên xe tải lấy cái bùa bình an treo lên xe nhà chúng tôi và sau đó em gái tôi đã không còn khóc khi lên xe nữa, cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Vẫn còn một câu chuyện nữa là: tết thanh minh năm 2016, lúc đó nó đã hơn một tuổi rồi, đã biết nói nhưng chưa sõi. Hôm đó nhà tôi về quê đốt tiền cho ông nội nên tiện đường ghé vào thăm căn nhà cũ (đã gần 20 năm không có người ở). Chờ khi bố mẹ sắp sửa rời đi thì thấy nó đứng một mình ở góc tường nói chuyện. Bố mẹ lúc đó cũng không dám nói gì, nghe kỹ thì thấy giống như là nó đang nói chuyện với ai đấy. Hai người thấy vậy liền vội vàng ôm em gái tôi rời đi. Mẹ tôi còn nghĩ không biết có nên tìm một ông thầy để xem không, nhưng sau đó phát hiện ra đó chỉ là thừa. Vì người em gái tôi gặp rất có thể là ông nội. Tại sao lại thế? Vì không lâu sau đó, khi bà nội đang xem những tấm ảnh xưa và em gái tôi lúc đó ngồi bên cạnh thì nó đột nhiên chỉ vào một người trong ảnh và nói “ông nội”. Liên tiếp thử mấy tấm thì nó đều chỉ rất đúng. Mà ông nội tôi thì đã qua đời lúc tôi mới được 6 tháng tuổi, đến tôi còn không biết mặt ông nội….
_________
[ 4137 likes]
Ông nội tôi mất năm 2017, lúc ông mất cũng có thể nói là ra đi thanh thản, thế nhưng cũng có mở to miệng và trợn mắt. Bà nội nói ông như vậy là vì không muốn đi. Tại sao lại không muốn đi? Vì trong lòng ông vẫn còn hai việc dở dang….
Thứ nhất là tôi bỏ học khi đang học cấp ba năm 2007, việc này đã trở thành nỗi day dứt trong lòng ông và đến khi ông bị liệt phải nằm một chỗ thì ông cũng hay thở dài.
Thứ hai là ông đi kiếm tiền cả đời, nhưng lại không kiếm được bao nhiêu. Hút thuốc cũng chỉ dám hút một ngày một điếu, lúc tâm trạng không tốt thì không hút nữa. Có những lúc bà nội hỏi ông tại sao không hút nữa. Ông nói với bà rằng không có tiền nên phải tiết kiệm. Ông cứ tiết kiệm thế cả đời, cho đến lúc chết.
Hồi nhỏ, ông rất cưng chiều tôi, tôi thích ăn nhất là đào vàng, nhưng chỗ tôi ở thì ít mà rất đắt. Tôi nhớ rõ rằng, hồi đó có một khoảng thời gian ông hoàn toàn không hút một điếu thuốc nào, nhưng đào của tôi thì không bao giờ thiếu.
Câu chuyện này không đáng sợ và tôi cũng cảm thấy rằng những sự việc xảy ra đối với tôi đều rất ấm áp.
Tôi nhớ ngày ông mất, cả nhà lập bàn thờ cho ông. Trên bàn thờ có đặt 3 điếu thuốc. Lúc châm điếu thứ nhất, bố tôi có khấn rằng : hút một điếu đi, cả đời tiết kiệm đến bây giờ rồi, hút một điếu đi. Ông tôi hình như cũng nghe thấy nên sau khi châm thuốc xong thì điếu thuốc cũng cháy từ từ. Bố tôi nói với tôi rằng :ông nội con về hút đấy, vẫn thích hút thuốc y như lúc còn sống. Thế là tôi cầm bật lửa châm điếu thứ hai, châm xong cũng thấy thuốc từ từ cháy. Nhưng cho đến khi châm điếu thứ ba, châm xong tôi có chạy vào phòng lấy chút đồ và khi quay ra thì thấy điếu thuốc đã tắt lửa. Tôi lại châm rồi chạy đi làm việc khác, lúc quay về thì lại thấy tắt. Bố tôi thấy vậy thì nhìn di ảnh ông và nói rằng : cả đời tiết kiệm thế để làm gì cơ chứ, chết rồi có 3 điếu thuốc mà chỉ dám hút hai.
Hôm hỏa táng ông, tôi không đi theo, vì lúc đó tôi bị trầm cảm nên gia đình tôi sợ sẽ làm tôi bị kích động nên bắt tôi ở nhà.
Tôi mở ti vi ra xem, hôm đó trời rất âm u. Lúc xem thế giới động vật, tôi có cảm giác như có người đang ngồi cạnh mình, tôi không nhìn rõ hình dáng người đó, vì người đó quá nhanh, chỉ mới ngồi xuống thôi tôi chưa kịp nói gì thì đã đứng lên, sau đó đẩy cửa bước ra. Sau khi bố về, tôi có kể lại câu chuyện lúc nãy, bố tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, vì thường thì người chết đến ngày thứ 7 mới về nhà, vậy ai đã mở cửa nhà?không phải là trộm chứ?
Thế nhưng mọi người biết không, khi tôi quay vào chỗ xem ti vi lúc nãy thì trên ghế có đặt một quả đào vàng. Nhà tôi mấy hôm đó chắc chắn không mua hoa quả, và nếu có mua thì cũng chưa từng mua đào vàng. Lúc đó nước mắt tôi tự nhiên trào ra, tôi biết là ông nội tôi vừa về…
_________
[ 5977 likes]
Mẹ tôi có kể cho tôi câu chuyện về cuộc đời của mẹ…
Mẹ tôi hồi nhỏ không được bố mẹ yêu thương, vừa sinh ra đã bị vứt bỏ ngoài bãi cỏ, là bà nội của mẹ thấy thương nên bế về nuôi cho đến khi mười tám tuổi. Sau này vì nhà ông ngoại tôi nghèo, cậu tôi không có tiền lấy vợ, thời đó có tục đổi vợ, có thể lấy em gái mình đem đi đổi con gái nhà người khác. Thế là vào lúc quan trọng này, mẹ tôi bị ông ngoại nghĩ tới, ông đón mẹ từ chỗ bà nội về sau đó chuẩn bị đổi vợ cho cậu. Lúc nhỏ tính cách của mẹ tôi rất yếu đuối, cứ nhớ bà nội là khóc, nửa đêm nhớ không ngủ được cũng không dám khóc thành tiếng, phải chạy ra vườn ngồi khóc. Các anh chị em của mẹ thấy mẹ yếu đuối, lại không có chút tình cảm nào nên suốt ngày bắt nạt mẹ, mẹ chưa bao giờ được ăn no một bữa. Sau này khi mẹ 20 tuổi, bà nội của mẹ cũng qua đời vì bệnh, trái tim của mẹ như đã chết. Có một hôm, mẹ kể rằng lúc chăn dê, mẹ đói đến mức mắt tối sầm, lúc đó đột nhiên nhìn thấy một loại cây có tên là hoa bánh bao nên đã ngắt vài ngọn ăn ngấu nhiến. Ăn được vài miếng thì mẹ tôi nghe thấy tiếng một người bên tai, nói mẹ đừng ăn, người ấy nói tiếng địa phương và mẹ nhận ra đó là tiếng bà nội mình nên đã bật khóc, vừa khóc vừa nôn. Sau khi về nhà thì mẹ bị nôn và sốt cao, bác sĩ đến và nói là bị trúng độc, may là không ăn nhiều. Mẹ tôi nói về sau khi nhớ lại giọng nói đó, mẹ cảm thấy rằng bà nội luôn ở bên cạnh bảo vệ mẹ. Nếu như không phải là bà nội ngăn mẹ không ăn, thì chắc có lẽ mẹ đã không còn mạng nữa rồi.
Bây giờ nghĩ về số mệnh đau khổ cả đời của mẹ, nhưng lại có một người luôn bên cạnh bảo vệ, tôi thật sự rất biết ơn người cụ nội mà tôi chưa từng biết mặt, cảm ơn cụ đã luôn yêu thương mẹ con.
