Có một người mẹ “cực phẩm” là loại trải nghiệm gì?

Kể chút về bà dì hai của tôi.

Dì hai của tôi có thể “cực phẩm” đến mức độ nào chứ nhỉ? Bà đã dùng 22 năm, để khiến người anh của tôi, tức là con trai ruột của bà, từ một người yêu đời tràn đầy sức sống thành một bênh nhân tâm thần.

Dì hai, người phụ nữ chưa học xong cấp 1, gả cho dượng hai là một kiến trúc sư cao cấp.

Anh họ tôi, lúc trước là một người con trai rất tốt, nhẹ nhàng, lương thiện, nhưng đáng tiếc, anh lại sinh ra trong một gia đình như vậy.

Dì hai đã quản giáo anh họ rất nghiêm khắc ngay từ nhỏ, điều này cũng coi là bình thường thôi. Nghiêm khắc ra sao? Bà không hề đánh đập, bà dùng tiếng mắng chửi, mắng thật khó nghe. Hồi lớp 3, tôi có đến nhà dì ở nửa tháng. Ngày nào dì hai cũng mắng anh, không chỉ là mắng ở nhà, ở ngoài đường cũng mắng, nguyên nhân thì chẳng ra làm sao, có lúc bà cũng chửi vì cái nguyên nhân là anh đang ăn mà lại đi vệ sinh. Chỉ duy nhất khoảng thời gian bà “nghỉ” chửi là khi dượng hai đang ở nhà. Dượng hai rất tốt với anh họ, luôn đáp ứng mọi cái cho anh với bất kể lí do gì. (Lúc trước, anh họ rất thích chơi guitar, dượng hai cho anh 10 nghìn tệ để anh mua cây đàn tốt tốt một chút, dì hai biết được giá tiền của cây đàn thì mắng chửi anh họ cả một tháng liền). Dượng hai không thường xuyên ở nhà, nếu có thì dượng cũng chỉ ở vài ngày rồi đi. Tôi nói với anh họ: “Dì hai bị cái bệnh gì vậy, anh ráng học lên, thi trường xa xa một chút, đỡ phải gặp dì.” Anh họ cười nói: “Được, anh cố gắng học, cố gắng kiếm tiền, đưa tiền cho em, em thay anh đưa mẹ anh đi trị bệnh”. Anh cười lên rất đẹp, và đó cũng là nụ cười cuối cùng tôi được nhìn thấy từ anh.

Trong kí ức của tôi, có hai chuyện liên quan đến sự chuyển biến thay đổi tâm lí của anh họ.

Chuyện thứ nhất có liên quan đến gia đình tôi. Lúc trước, ba mẹ tôi làm ăn thất bại, nợ rất nhiều tiền, phải mượn tiền dì hai. Sau đó, dì hai mỗi lần gặp tôi đến nói: “XX, dì nói con nghe, nhà còn nợ dì bao nhiêu tiền, con nhớ kĩ một chút, ba mẹ con sẽ để con trả cho dì.” Anh họ nghe được có hơi tức giận, nói: “Mẹ, làm gì mà mỗi lần gặp em ấy là nhắc đến chuyện mượn tiền vậy, cũng không phải là bao nhiêu tiền, lại còn phải bắt ba mẹ em ấy trả lại nữa.” Thế là dì hai nắm đầu nắm cổ anh họ, chỉ trỏ vào đầu anh để mắng chửi. Đại khái là chửi tiền dễ kiếm lắm sao, măng anh không biết nghĩ, không có lương tâm. Nhưng dì là một bà nội trợ, bản thân dì có phải kiếm tiền đâu. Sau thì anh họ chuyển lớp, ở nội trú tại trường học.

Chuyện thứ hai là dượng hai qua đời. Lúc dượng hai mất, anh họ cũng ở kí túc xá nội trú được 1 năm rồi, đã lên lớp 12, thời gian đó anh chỉ về nhà được 2 lần. Mỗi lần anh trở về, tôi cảm giác anh càng ngày càng xa lạ. Lúc anh họ trở về là dượng hai đã mất vì lên cơn tim đột ngột. Tôi ngồi cùng anh ngoài cửa phòng bệnh viện, nước mắt đầm đìa, nhưng không hề phát ra tiếng nào, ngồi ngoài phòng bệnh cả một buổi tối. Hôm sau ngày tang lễ, anh quay trở lại trường. Một tháng sau là kì thi đại học, kết quả không tốt, chọn đại một trường đại học. Trước lúc lên đường nhập học, anh nói với tôi: “Em gái, người nhà chúng ta đều có bệnh, anh cũng có bệnh, em phải cố gắng học tập, thi trường nào xa xa một chút, đỡ phải tiếp xúc với bọn anh.”

Sau thì tôi nghe nói, anh lên đại học uống rượu đánh nhau, dì hai đã nhiều lần nhờ người giúp đỡ. Có người khuyên dì mang anh họ đi khám tâm lí, bà liền nói: “Mấy người sao mà xấu xa vậy, con trai tôi có hơi lì lợm thôi mà, sao lại nói nó bệnh thần kinh.” Rồi nhà trường cũng nhập cuộc, dì hai cũng đành phải đưa anh đi khám, phát hiện ra bệnh gì đấy, tôi không nhớ nổi. Mang túi thuốc thật to trở về, nói với mẹ tôi: “Mấy ông bác sĩ này muốn che mắt người mà, con trai tôi bình thường như thế, thuốc thì cứ kê liên tục, không phải tranh thủ kiếm tiền thì là gì.”

Nghĩ đến tình trạng hiện tại của anh họ mà tôi lại muốn khóc.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *