Có lẽ tôi là người vợ thất bại

Tôi và anh quen nhau bắt đầu từ tình bạn đại học, chung lớp, chung chuyên ngành nên có thể hiểu nhau đối phương đang muốn nói gì. Anh thì có chí hướng hơn tôi, sau khi hoàn thành đề tài cùng nhóm bạn năm 3, anh cùng nhóm bạn thành lập công ty khởi nghiệp về đề tài mà nhóm đã nghiên cứu. Lúc ấy tôi rất ngưỡng mộ về sự vượt khó, kiên cường của anh ấy, nhưng cũng rất lo sợ, vì anh có mời tôi tham gia, vì sợ bản thân k kiên trì nổi nên tôi đã từ chối. Rồi thì tôi cũng ra trường, có công việc và mức lương cơ bản. Tôi gặp lại anh, tôi rất cả nể anh vì anh vẫn giữ nhiệt huyết với công ty và trở thành niềm tự hào của bộ môn và sau đó chúng tôi chính thức hẹn hò từ dạo đó. Dù tôi với anh cùng khoá nhưng năm đó anh lại chưa tốt nghiệp đại học vì anh nói anh bận quá, tôi cũng k nói gì vì cơ bản anh cho rằng kinh doanh thì cần gì bằng đại học, kiến thức, kĩ năng anh có được từ đại học là đủ rồi. 2 năm sau đó, chúng tôi tiến đến hôn nhân, anh vì công ty và xưởng sản xuất đều ở quê, nên tôi đã quyết định dời về quê anh ở để hỗ trợ anh.

Tuy nhiên, công việc của anh k còn như mong đợi, các bạn bè lần lượt rời bỏ công ty và họ tâm sự, còn quá non để lập công ty, cứ thế này thì k có tương lai. Cứ thế công ty chỉ còn 2 vợ chồng chúng tôi, vừa làm chủ vừa làm nhân công. Sự sa sút kinh doanh khiến bản thân tôi rơi vào khủng hoảng và sợ hãi, rồi anh đề xuất có con, tôi rất sợ, nếu tình hình này cứ diễn ra thì liệu tôi có thể cho con tôi một cuộc sống ổn như tôi mong đợi không ? Nên tôi đã từ chối anh và tiến hành kế hoạch, tuy nhiên điều này làm anh tổn thương k kém.
Anh chỉ còn 2 bước để tốt nghiệp đại học là luận văn và tiếng anh. May mắn thay luận văn tôi có thể giúp anh ấy thuận lợi nhờ tôi hiểu cách viết của 1 bài luận văn và sự thúc ép từ gia đình 2 bên để anh ấy hoàn thành cho xong, may mắn là luận văn thầy cô thương nên chúng tôi vượt qua. Còn tiếng anh là 1 vấn đề nan giải, tôi k thể giúp một người nếu như trong lòng anh ấy k có ý muốn vượt quá nó và cho rằng bằng đại học k cần thiết. Rồi ngày ngày trôi qua rất dài, hàng thì lúc có lúc không, có khi cả tháng chúng tôi k có tới 500.000 trong tài khoản. Tôi thì đọc sách hoặc làm việc nhà cho hết ngày, anh thì ôm máy tính Liên Minh. Vì thế tôi đã đề xuất anh chuyển công ty và xưởng sản xuất về quê tôi, Sài Gòn, ba mẹ tôi có miếng đất nhỏ nhỏ sẵn sàng cho anh vay tiền để xây xưởng như ở quê, trong thời gian rảnh thì anh có thể thuận lợi học tiếp cho xong bằng đại học, làm công việc của anh hoặc nếu k có hàng anh có thể chạy grab hoặc 1 công việc nào đó mà có thể kiếm ra tiền, trên Sài Gòn tôi cũng có thể kiếm được công việc phù hợp ổn định và phụ anh xưởng dễ hơn, 2 đứa thu nhập cao hơn là cả 2 ngồi chồm hỏm ở quê thế này. Nhưng buồn thay, anh nói rằng anh k muốn về đó, em thấy ở đâu em phát triển được thì em ở, anh nói rồi dù mọi người hay thậm chí em có bỏ anh thì anh cũng k bỏ công việc này.
Có lẽ tôi đã đánh giá sai vị trí của bản thân trong lòng anh rồi. Có lẽ ước mơ từ ban đầu là cuộc sống ổn định với một cô công chúa bé bỏng là vấn đề quá xa vời với chúng tôi hiện tại

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *