*LGBT
Chúng tôi ở bên nhau chắc được 7 năm rồi. Thời gian tính ra thì cũng dài đấy nhỉ, sống cùng nhau, trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ tình cảm đang ở trạng thái khá ổn định.
Thật ra lúc mới bắt đầu, tôi không quá tin tưởng anh ấy. Hồi đó tôi mới 20 tuổi, tâm tư tình cảm vẫn còn chưa ổn định. Hồi mới bên nhau, anh ấy vừa mới đi làm, nói ra thì xấu hổ, hồi đó nghèo lắm. Nghèo tới mức nào ấy à, thì để sống cùng nhau, chúng tôi chỉ có thể thuê một căn phòng giá 240 tệ (800k VNĐ) một tháng (Có lẽ vĩnh viễn tôi cũng không quên), ở khu ngoại thành xa rất xa, hơn nữa còn thường xuyên bị chủ nhà giục tiền trọ đến nỗi trốn ở trong phòng không dám lên tiếng.
Điều kiện sống như vậy, có thể nói là sinh hoạt ở tầng thấp nhất.
Nếu nói có khoảnh khắc nào khiến tôi hạ quyết tâm bước cùng anh ấy, thì đó có lẽ là: Có một lần, tôi đến đơn vị anh ấy tìm người vào buổi trưa, nhìn thấy bữa trưa của anh ấy vẻn vẹn chỉ có một cái màn thầu, một bát dưa muối và một ly nước lọc.
Viết đến đây, tôi lại chìm vào hồi ức, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay muốn rơi nước mắt. Mấy năm gần đây, nhờ vào sự cố gắng của hai chúng tôi, cuộc sống rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt, có được chốn dung thân thuộc về riêng mình. Chúng tôi cùng nhau trải qua hơn 2000 ngày đêm, trải qua rất nhiều va chạm trong cuộc sống, nhưng mỗi lần nhắc đến khoảnh khắc khó quên ấy, cảm giác như một lần nữa làm quen lại, ái tình vô hạn dường như lại được đốt cháy.
Cuối buổi hôm đó, tôi đã khóc. Anh ấy ôm lấy tôi thủ thỉ: “Đừng khóc nữa…. Là anh can tâm tình nguyện, anh sẽ tốt với em cả đời.”
Bây giờ, anh ấy đang an tĩnh ngủ bên cạnh tôi.
————————-Dải phân cách—————————
Cảm ơn mọi người đã like. Thật ra vài năm nay xảy ra rất nhiều chuyện. Anh ấy vẫn luôn cố gắng thực hiện lời hứa của mình, vẫn luôn nỗ lực vì gia đình này mà hi sinh hết thảy. Đương nhiên, đồng thời tôi cũng như vậy. Mọi người đều nói cái gì mà giữa những người đồng tính không có tình cảm thật lòng, tôi tuyệt không đồng ý. Đó là bởi vì bạn chưa trải qua những trắc trở bấp bênh của cuộc sống, tình yêu thật sự không sinh ra trong lúc có tất cả, mà sinh ra trong lúc giúp đỡ nhau khi khó khăn gian khổ, đùm bọc che chở lẫn nhau.
Có một khoảng thời gian sức khoẻ anh ấy không tốt, lúc đó nghi ngờ bị bệnh ác tính. Đêm gần ngày chuẩn bị đi kiểm tra, nhìn người đàn ông mà mình hết mực yêu thương, tôi quỳ xuống bên giường, trong lòng chất chứa đầy những sợ hãi và lo lắng, sau đó làm ra một chuyện mà đến bây giờ anh ấy vẫn không biết. Tôi rơi nước mắt, hướng lên trời cầu xin: Nếu có thể, tôi bằng lòng dùng mười năm sinh mệnh để đổi lấy khoẻ mạnh bình yên của anh ấy.
Cũng vào khoảnh khắc đó, tôi bỗng hiểu được câu thơ ngày còn nhỏ vẫn luôn không hiểu: “Hỏi thế gian tình là gì? Mà đôi lứa hẹn thề sống chết.”
————— Dải phân cách ——————
Hôm nay trong lúc ăn cơm giả vờ lơ đãng hỏi anh ấy một câu hỏi, muốn xem xem thời khắc ấn tượng của anh ấy là khi nào.
Anh ấy nghĩ nửa ngày rồi nói: “Em có nhớ căn phòng chúng ta thuê hồi mới đầu không, lạnh lẽo ẩm ướt, ngay cả đệm cũng không có. Có một ngày anh tăng ca về rất muộn, cả toà nhà chỉ có phòng của chúng ta sáng đèn, mà em thì dựa đầu vào cửa ngủ mất rồi.
Lúc đó anh nghĩ trên thế giới này vẫn còn một ngọn đèn vì mình mà sáng, trên thế giới này vẫn còn một người khiến anh muốn trân trọng. Anh nhất định phải khiến cậu ấy hạnh phúc. Hình ảnh đó anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên.”
————Dải phân cách ————
Cảm ơn mọi người đã chúc phúc. Thật lòng mà nói, những ai đã từng yêu chắc cũng biết, cho dù là dị tính hay đồng tính, trên con đường tình cảm không có cái gọi là thuận buồm xuôi gió. Có một cuốn sách đã từng viết rằng, dù là vợ chồng yêu thương nhau 50 năm, trong cuộc sống cũng có đến 200 lần nóng nảy muốn ly hôn. Đối với cá nhân tôi mà nói, chúng tôi cũng đã nhiều lần đến bờ vực chia tay, cũng đã từng cãi nhau rất to thậm chí động tay động chân. Nhưng trong quá trình tình cảm va chạm cọ xát, chúng tôi hiểu rõ đối phương hơn, biết quý trọng và cảm ơn sự hi sinh của đôi bên (Cái này rất quan trọng, hiện giờ rất nhiều người đang yêu cảm thấy đối phương hi sinh vì mình là điều dĩ nhiên, nhưng trên thế giới này không có ai phải hi sinh vì ai như một lẽ dĩ nhiên cả).
Đi đến ngày hôm nay, chúng tôi có phương hướng chung, có trách nhiệm với gia đình, biết ơn sự hi sinh của đối phương, có lẽ đây chính là nguyên nhân chúng tôi vẫn luôn nắm tay nhau bước tiếp nhỉ.
————Dải phân cách————
Vài ngày không xem, hôm nay đột nhiên nhìn thấy phần trả lời của tôi được đẩy lên đầu, mọi người đều mang theo cảm động và chúc phúc tới ủng hộ. Tối nay anh ấy không về nhà, tôi chia sẻ cho mọi người một vài suy nghĩ cá nhân của tôi nhé.
1. Tình cảm giữa hai người con trai, trước mắt trong nước vẫn chưa có ràng buộc về pháp luật, thậm chí không thể thoải mái công khai chính diện. Nhưng mà, cũng bởi vì như vậy, thứ tình cảm này có được sự đơn thuần mà thế tục không có, xứng đáng được dũng cảm truy tìm, cũng xứng đáng dùng cả đời để bảo vệ.
2. Vấn đề thực tế là, sẽ có những khoảng thời gian chúng tôi cảm thấy mệt mỏi. Dưới đây có lẽ là một mặt khác của đặc trưng giới tính. Tình yêu giữa hai người con trai, tôi cảm thấy giống dị tính ở chỗ có quyền được tôn trọng, nhưng cách sống chung không tất yếu giống dị tính luyến. Bởi chúng tôi đều là đàn ông, sẽ có những lúc tâm trí xáo động và dễ mất kiểm soát, có thể cho phép đối phương phạm sai lầm, cũng là cho nhau nhiều tự do chọn lựa hơn. Nếu vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau, vậy mới có thể chân chính hứa hẹn nắm tay nhau đi suốt quãng đời còn lại.
3. Luôn có một người phải hi sinh. Yêu không phải là trao đổi, cũng không phải làm ăn. Sẽ luôn có một người hi sinh nhiều hơn một chút, quan trọng không phải hi sinh bao nhiêu, mà là người kia có ý thức được hay không. Bí quyết để duy trì sự mới mẻ là, đối với mỗi câu chuyện cười nhạt thếch của anh ấy, đừng do đưa ra những tiếng cười thật lòng. Cảm ơn lẫn nhau, đã vì nhau mà làm ra ngay cả những chuyện nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống.
4. Ngay từ lúc bắt đầu phải từ chối những người như thế này: người không có trách nhiệm, không dám gánh vác, không biết ơn lại còn chỉ biết mãi mãi oán giận. Ngay từ lúc bắt đầu nên tiếp nhận những người: không đẹp nhưng có tài, biết cố gắng, lạc quan, gặp khó khăn cũng cắn răng kiên trì tới cùng.
5. Cuối cùng, tình yêu vạn tuế.
————— Dải phân cách——————
Thời gian qua thật nhanh, đã là năm thứ 12 chúng tôi ở bên nhau rồi.
Tin vui là chúng tôi vẫn ở bên nhau, tin buồn là bởi vấn đề công việc, chúng tôi phải tạm xa nhau một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này dài bao lâu, tôi cũng không biết. Đây là vấn đề lớn nhất mà chúng tôi gặp phải trong suốt 12 năm trở lại đây. Bởi dịch bệnh, hơn một tháng rồi chúng tôi chưa gặp nhau. Nói thật lòng, ở bên nhau lâu như thế, ngày cả ngày Tết chúng tôi cũng xa nhau không quá một tuần.
Bởi nguyên nhân thực tế khiến chúng tôi không thể không tạm thời tách ra nơi khác nhau. Đêm trước ngày chia tay chúng tôi đều khóc, tuy biết không phải đi đến chân trời góc bể, cũng không còn rầm rộ như thời trẻ nữa, nhưng đối mặt với nơi đất khách quê người, trong lòng chúng tôi đều tràn ngập cảm giác lo âu và không nỡ. Đứng trước ga tàu, chúng tôi giống như trình diễn một màn cầm tay hai mắt đẫm lệ nhìn nhau, run run không nói lên lời.
Trạng thái như vậy, trước mắt có nửa năm rồi. Tôi đã từ từ điều chỉnh lại bản thân, nghĩ lại con đường đã trải qua nhiều khó khăn gian khổ như thế, tuy không thể ngày nào cũng thấy mặt nhau, vương vấn trong lòng lại không hề ít đi. Dứt bỏ ánh mắt thế tục, từ bỏ việc ngày nào cũng ở bên nhau, thời gian nửa năm này khiến tôi càng thêm chắc chắn anh ấy là người mà tôi sẽ đi cùng đến hết cuộc đời này.
Rất nhiều đêm thao thức, tôi cũng lo lắng rằng tình cảm này có khi nào vì khoảng cách địa lý mà chết yểu. Nghĩ như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất chua xót. Có lẽ là mờ mịt, là băn khoăn, bây giờ tôi chỉ mong chúng tôi có thể bình yên mạnh khỏe.
Phần trả lời này tôi tiện tay viết chơi vào năm 2015, không ngờ lại liên tục ghi chép lại nhiều chuyện giữa hai chúng tôi đến thế. Không biết có phải do nguyên nhân tuổi tác hay không, nhìn thấy ảnh chụp ngày trước, trong lòng cảm thấy rất vi diệu, cảm giác nụ cười ngọt ngào trong ảnh mới chỉ là hôm qua thôi. Có lúc tôi tự hỏi, mười mấy năm rồi, rốt cuộc chúng tôi đã trải qua những ngày tháng như thế nào. Quay đầu lại nhìn thử, ngày tháng bình thường, cuộc sống cũng bình thường, chỉ là chúng tôi giao ra trái tim, kinh qua dòng chảy của thời gian, hai người như hợp lại thành một. Một người sao có thể phân thành hai nửa được, vì vậy, dù ai buồn cũng đồng nghĩa với việc chính mình cảm thấy buồn. Tôi may mắn gặp được người hiểu mình, cũng may mắn rằng chúng tôi có thể bước cùng nhau qua quãng thời gian dài như vậy. Hôm qua anh ấy nói với tôi trên Wechat rằng: “Em biết không, những ngày em không ở bên, anh như một cái xác không hồn. Anh yêu em đến mức không đơn giản chỉ là yêu nữa, mà đã khắc sâu vào xương cốt, hoà vào trong máu thịt rồi.” Anh ấy rất ít khi nói những lời yêu đương ngọt ngào, nhìn thấy dòng tin ấy, tôi cảm động đến rơi nước mắt.
Gai góc luôn trải dài trên con đường cảnh sắc xinh đẹp, ánh mắt trời luôn khuất sau đám mây đen. Nếu tôi đã chọn mười mấy nâm bên nhau, chọn khắc cốt ghi tâm, chọn không đầu hàng, vậy tôi sẽ không cho phép tình cảm này biến mất khi tôi đang nắm chắc nó trong tay.