**03**
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Khi đến phiên Trần Hi trực nhật, thì chủ nhiệm liền yên tâm mà giao sổ ghi điểm của lớp Cao nhất cho cô: “Em là học sinh đầu tiên mà tôi biết không bị đám tiểu tử ban Quốc tế kia trêu ghẹo đến khóc, thật là vô cùng có tiền đồ.”
Vừa đúng lúc đó Thẩm Triêu Vân cùng Chu Lạc bị gọi đến văn phòng, Trần Hi đến trước cửa lớp Cao nhất (1) thì đã không thấy bọn họ, trong lòng nổi lên cảm giác không biết là may mắn hay là mất mát.
May là không cần phải chứng kiến cảnh họ vui chơi đùa giỡn, còn mất mát, thì có gì đâu mà phải mất mát chứ?
Ban Quốc tế tổng cộng có sáu lớp, đến khi Trần Hi leo lên tới lớp Cao nhị [lớp 11] trên tầng lầu kia, thì về cơ bản là đã không còn ai.
Trần Hi chăm chú đếm từng mảnh giấy vo tròn trên mặt đất, cẩn thận viết lên sổ điểm.
“Này.” Một giọng nam xấu xa đột nhiên vang lên, “Mày đang làm gì vậy?”
Trần Hi quay đầu lại, sổ điểm trong tay bị mấy tên nam sinh cao lớn cướp đi, hắn nhìn vào những con điểm trừ bên trên: “Hừ, bộ dạng đã xấu còn kiêu ngạo, tao ghét nhất là loại con gái ngoan ngoãn, từ sáng đến tối đều bày ra bộ dạng chịu uất ức như này.”
Trần Hi bị hắn đẩy, đụng vào cạnh tường, nhìn sổ điểm bị bọn hắn xé tan thành từng mảnh. Trần Hi há mồm định nói gì đó, thì một xô nước màu đỏ không chút sai lệch chụp lên đầu tên nam sinh ấy. Mọi người quay đầu lại, Thẩm Triêu Vân đã làm như không có gì mà phủi phủi tay: “Thật ngại quá, trượt tay.”
Thẩm Triêu Vân đút hai tay vào túi quần, làm ra dáng vẻ rất kỷ luật, bẻ tay rồi chỉ về phía nam sinh đối diện: “Một miếng rác liền trừ một điểm đúng không? Anh giúp em đếm, 1, 2, 3, 4, 5……Chậc, mới có năm điểm.”
Tên nam sinh cầm đầu giơ nắm đắm, ra vẻ hung ác muốn đánh Thẩm Triêu Vân, mà người bên cạnh nhẫn nhục ngăn hắn lại: “Nhìn rõ đi, đây là Thẩm Triêu Vân đấy.”
Tên nam sinh ấy nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng qua là có người cha tốt, thể hiện mà thôi! Thẩm Triêu Vân, tao với mày chưa xong đâu!”
Thẩm Triêu Vân lại là cười như không cười: “Không được, tôi chưa bao giờ cùng nam sinh vươn vấn tơ tình.”
Sau khi xử lý đám nam sinh Cao nhị hỗn loạn kia, Thẩm Triêu Vân đi tới trước mặt Trần Hi, nhếch môi: “Em không biết ban Quốc tế này có yêu ma hoành hành sao?”
Trần Hi cúi đầu ngập ngừng: “Cám ơn anh.”
Hắn nói: “Sợ cái gì, kẻ đáng sợ nhất chính là kẻ đang ở trước mặt em đây. Bé lùn à, anh dẫn đường cho em.”
Mùa hè thứ hai, Trần Hi tham gia thi đấu Thế vận hội quốc gia. Sau khi kết thúc, cô vừa mới bước ra khỏi trường thi, chợt nghe tiếng sấm sét từ phía xa xa, ngẩng đầu mới phát hiện trời mưa.
Mưa tầm tã, hờ hững liên tục rơi lộp bộp xuống mặt đất. Chung quanh đầy cha mẹ của những thí sinh, một nhóm lại một nhóm. Trần Hi lấy cặp sách đội lên đầu, dự định hướng về phía màn mưa lao đi. Đột nhiên lại đâm vào trong một lồng ngực, Trần Hi vừa xin lỗi vừa ngẩng lên, chợt đối diện với một đôi mắt lưu ly hoa đào.
Hắn mở chiếc ô lớn màu đen, chung quanh mịt mù sương, cả thế giới chợt yên tĩnh lại, tiếng mưa rơi cũng dần mất đi, chỉ nghe thấy tiếng hắn gọi: “Nhóc lùn.”
Trần Hi đi bên cạnh Thẩm Triêu Vân, mà chiếc xe buýt đưa cô về nhà lại chạy lướt qua như bay: “Muốn đi tới chỗ nào không?”
Trần Hi lắc đầu, nhưng khi đối diện với ánh mắt hắn thì lại vội vã gật gật đầu: “Có, có chứ.”
Ánh mắt cô rời rạc, vất vả mới nhìn thấy tấm áp phích về bể thủy sinh dán trước cửa hàng tiện lợi. Cô đi tới gần tấm áp phích, nhút nhát mở miệng: “Em đi xem sứa được không?”
Hắn mỉm cười, cong cong hai mắt: “Được chứ.”
Bởi vì trời đang mưa, nên bên trong bể thủy sinh vắng vẻ đến đáng thương. Mua vé vào, bể sứa là vị trí gần nhất. Khi chỉ cần tiến một hai bước là tới đó, thì di động Thẩm Triêu Vân đột nhiên vang lên.
Trần Hi quay đầu, thấy hắn tiếp điện thoại: “Alo, Chu đại tiểu thư.”
Một khắc ấy, trong lòng Trần Hi như có một dự cảm nào đó, cô đứng cách bể sứa chỉ có vài bước, nhìn về phía trước, rồi lại nhìn về phía Thẩm Triêu Vân đang đứng yên.
Ngắt điện thoại, cõi lòng Thẩm Triêu Vân tràn đầy áy náy nhìn Trần Hi, giải thích với cô: “Thật xin lỗi, đại tiểu thư cáu kỉnh Lạc Lạc đó ngã bệnh rồi, anh phải đi đưa thuốc cho cô ấy.”
Trần Hi gật gật đầu, nhìn ra bầu trời bên ngoài dần trong lại: “Anh nhìn kìa, mưa tạnh rồi.”
Thẩm Triêu Vân đang đi được hai bước, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền quay đầu lại, cười hỏi: “Đi cùng anh không? Tự nhiên anh rất thích em, thấy em thì liền vui vẻ.”
Trần Hi cũng biết Chu Lạc với Thẩm Triêu Vân là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chính là vào lúc tới nhà cô ấy, mới chính thức hiểu được, cái gọi là thanh mai trúc mã ấy, là muốn chỉ rằng, trong suốt mười bảy năm qua, họ đã luôn ở cạnh nhau.
Trên tường phòng ngủ của Chu Lạc có treo đầy ảnh chụp, Trần Hi xem qua từng tấm một. Cô nhìn đến Thẩm Triêu Vân sáu bảy tuổi đang đứng ở Disneyland không kiên nhẫn mà lè lưỡi; nhìn đến bữa tiệc sinh nhật mười hai tuổi của Chu Lạc, Thẩm Triêu Vân đánh đàn dương cầm cho cô ấy nghe; nhìn đến thời điểm mười lăm mười sáu tuổi, hai người mặc trang phục bóng rổ giống nhau cùng đứng dưới ánh nắng chói chang, giơ tay chữ “V” với ống kính máy ảnh.
Đây là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn, mày phải mở trừng mắt để xem quá khứ của người này, những vào thời điểm mà mày chưa bao giờ tham gia, nhìn xem hắn cùng một người khác trưởng thành ra sao.
Hắn đang cùng Chu Lạc bên cạnh đấu võ mồm, ầm ĩ từ bệnh án trong quá khứ của đối phương cho tới chuyện tiểu tiện ướt chăn đầy buồn cười. Trần Hi đứng một bên, vô cùng rõ ràng mà ý thức được, bản thân chẳng qua chỉ là một người ngoài cuộc.
Hắn đối xử tốt với cô, cũng chỉ vì Chu Lạc thích cô. Mỗi ngày người lôi kéo cô không tha là Chu Lạc, người tới phòng đưa cho cô bữa sáng là Chu Lạc, lúc đi dạo phố người tiện tay mua tặng cô chiếc vòng xinh xắn cũng là Chu Lạc.
Cô chẳng qua, là đứa em gái được Chu Lạc, người hắn thích, yêu mến mà thôi.
Chu Lạc mỉm cười gọi cô: “Em nhỏ, đang nghĩ gì vậy?”
Trần Hi quay đầu lại, nhìn thấy hai người đang ngồi cạnh nhau, lại nhìn thấy đầu giường trưng một quyển từ điển tiếng Anh dày cộm, lúc này cô mới nhớ ra, họ là học sinh của ban Quốc tế, một ngày nào đó cũng sẽ rời đi.
**04**
Kể từ sau khi bước vào năm cuối cấp, thì ngay cả một học sinh kém cà lơ phất phơ như Thẩm Triêu Vân cũng bắt đầu bận rộn.
Mỗi buổi sáng khi chạm mặt nhau tại quán ăn, Thẩm Triêu Vân đều ăn bánh bao hấp nóng hổi, nghe thấy hắn cùng Chu Lạc nói về SAT, TOEFL, linh tinh mấy loại giấy tờ công văn, không xen vào được câu nào.
Tháng tư năm sau, trên mục thông báo của nhà trường đã dán đầy tình hình trúng tuyển của ban Quốc tế. Không cần bọn họ tới nói, Trần Hi đã xem qua rồi, ngay mục trường Đại học ở bờ biển phía Đông nước Mỹ, tên hắn cùng tên Chu Lạc nằm cạnh nhau.
Vào ngày mà hắn cùng Chu Lạc rời đi, Trần Hi đã dậy từ sáng sớm. Cầm theo bó Bạch Yến cắm trong lọ đã được mua từ đêm qua, ngồi chuyến xe buýt đầu tiên đi tới sân bay tặng bọn họ.
Cô ngồi trên ghế dựa ở đại sảnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hàng người đã qua kiểm tra an ninh. Chờ lại chờ, đợi thật lâu, đầu từng chút từng chút gục xuống, bất giác ngủ thiếp đi.
Cô ngồi trong đại sảnh người đến người đi mà chìm vào một giấc mộng, trong mộng hắn mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, ngắt xuống một đóa Bạch Yến, như trêu đùa mà đặt lên đầu cô. Hắn nói, bé lùn à, uống nhiều sữa một chút, chờ lúc anh quay về, sẽ đưa em đi xem sứa.
Cô vẫn còn chưa lớn lên, hắn lại đi rồi.
Cô đột nhiên bị tiếng nói chuyện của người bên cạnh làm cho bừng tỉnh, ngẩng đầu, thì nhìn thấy đã bảy giờ tối rồi.
Cô đã đợi đến chuyến xe cuối, lại cũng không thể gặp được hắn. Không biết rõ là đã bỏ lỡ lúc nào, cô không thấy hắn, hắn cũng không thấy cô. Trần Hi khổ sở trong lòng, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay mình, cảm thấy nó thật quê mùa.
Bây giờ đã không còn phổ biến kiểu đưa tiễn lỗi thời như này nữa, cô suy nghĩ, rồi đặt bó hoa trên ghế ngồi của sân bay.
“Chờ lần sau vậy.” Trần Hi nghĩ, “Chờ khi anh trở về.”
Ngày hôm đó bầu trời có cơn mưa nhỏ, mọi thứ tăm tối, một trận cuồng phong thổi tới, thổi đến ngả nghiêng bảng chỉ dẫn bên đường. Trần Hi ngồi vào vị trí sát cửa sổ trên chuyến xe cuối, không nhúc nhích chăm chú nhìn lên bầu trời, một chiếc máy bay băng qua tầng tầng lớp lớp mây cao chẳng biết là đi đến nơi đâu. Trần Hi muốn, muốn bản thân ở trong mộng mà nói với hắn một câu tạm biệt.
Sau khi Thẩm Triêu Vân đi Mỹ, cuộc sống của hắn tuyệt vời hơn Trần Hi nghĩ. Hắn đi du lịch rất nhiều nơi, đi đến đâu cũng đều gửi bưu thiếp cho Trần Hi. Không để lại lời nhắn gì, chỉ hả lòng hả dạ mà viết tên của chính mình, Thẩm Triêu Vân.
Sau khi phân ban khoa học và nghệ thuật, thì quan hệ giữa Trần Hi và người bạn mới ngày càng tốt đẹp. Thỉnh thoảng mỗi khi đối phương đi ngang phòng thu phát sẽ giúp cô nhận thư, cười hì hì nói: “Trần Hi bé bỏng, Triêu Vân ca ca của cậu đây.”
Trần Hi vẻ mặt nghiêm túc sửa cô nàng: “Tên anh ấy là đúng là Thẩm Triêu Vân, nhưng anh ấy không phải Triêu Vân ca ca của mình.”
Mỗi lần bưu thiếp của Thẩm Triêu Vân gửi tới, đều vẫn luôn kèm theo một món quà đỏ thắm. Cô biết rõ Thẩm Triêu Vân sẽ không tặng những thứ quá đắt tiền, đều là những thứ đồ chơi nhỏ nhắn như bản đồ hay nam chân tủ lạnh, vì cước phí gửi qua biển so với vật dụng cá nhân còn muốn đắt hơn nhiều.
Trần Hi thỉnh thoảng sẽ nhoài người trên lan can, nhìn về bầu trời phương xa, trong lòng thầm tưởng tượng cuộc sống nơi tha hương của bọn họ.
Bọn họ có còn cãi nhau? Còn có thể nhớ tới bữa sáng trước cổng trường không? Còn hắn, liệu còn nhớ tới đã từng có rất nhiều nữ sinh thích hắn? Vào lúc cô ấy bị ốm, hắn sẽ là người đầu tiên chạy tới chứ?
Hắn có đến bể thủy sinh không? Có gặp phải chuyện gì nguy hiểm không? Bài vở vẫn thuận lợi chứ?
Còn nữa, hắn……khi nào sẽ về?
Vào cuối cấp, cô tham gia dự thi, may mắn giành được vị trí nhất nước, được cử đi học đến một trường đại học trọng điểm. Trần Hi vui sướng, muốn tìm người chia sẻ, vì thế bản thân tự dùng hoa Bạch Yến làm thành từng tấm thiệp nhỏ, dày đặc chi chít chữ, sau đó lại phát hiện không biết phải gửi đi đâu.
Trần Hi ngờ nghệch nhìn thiệp mừng trong tay, sấy khô hoa Bạch Yến, dùng màn nhựa đậy kín lại, ngăn cách với không khí bên ngoài, tựa như làm thế sẽ có thể khiến nó vĩnh hằng.
Sáng hôm sau, người đứng nhất là cô đi đến trường, như mọi khi cầm chổi quét dọn sạch sẽ lớp học. Thói quen này dường như chưa từng thay đổi, nhưng sẽ chẳng còn một người không nghiêm túc đứng tựa cửa, tay giơ lên bữa sáng, gọi cô là bé lùn nữa.
Trần Hi tìm giáo viên, từ bỏ tư cách được cử đi học. Người giáo viên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi cũng đồng ý, với thành tích của em, chỉ cần ổn định phát huy, thì thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại đều không thành vấn đề.”
“Không, thưa thầy.” Trần Hi nhẹ giọng nói, “Em muốn đi Mỹ.”
Vẫn như trước đây nhận được bưu thiếp của hắn, vẫn chỉ để lại ba chữ đơn giản “Thẩm Triêu Vân”, lại chờ đến mùa xuân kế tiếp, Trần Hi nhận được thư thông báo trúng tuyển.
Ông trời chung quy vẫn không chiều lòng người, hắn ở bờ phía Đông, còn cô lại ở bờ phía Tây, nhưng dù sao vẫn gần hơn trước kia rất nhiều. Hình bóng của hắn như ẩn như hiện trước mặt cô.
Cô ngồi trong quán ăn trước cổng trường, lần đầu tiên xa xỉ như thế, nếm qua một lần tất cả các món ăn. Bánh quẩy vừa chiên xong được bưng lên, cô chăm chú chia nó ra thành từng khúc. Chủ quán hiếm khi có thời gian rảnh, nay lại cùng cô nói chuyện. Chị ấy nói mặt tiền của cửa hàng này càng ngày càng đắt, nhưng người tới ăn đều là học sinh, chị ấy cũng không muốn tăng giá. Có điều cái cửa hàng nhỏ này có thể sẽ không tồn tại được bao lâu.
“Còn em? Cô bạn nhỏ, sau này muốn đi đâu?”
Cô sao? Trần Hi cúi đầu, nghiêm túc uống sạch sữa đậu nành trong bát. Cô nghĩ, bản thân cô muốn đi tìm hắn.
**(Còn tiếp.)**
