Trích từ tạp chí mà tôi thích nhất 《Egger》
Một câu truyện đã có từ rất lâu rồi, tôi đã đọc nó rất nhiều lần, lần nào đọc xong trong lòng đều cảm thấy khó chịu mãi.
Tôi cũng không xác định được độ ngược của nó so với phần lớn những câu truyện ngược mà mọi người đã đọc.
Chỉ là sau khi đọc xong tuy nó không khiến tôi cảm thấy quá bi thương thế nhưng trong lòng lại có cảm xúc không nói nên lời.
Đọc xong câu truyện ngược đó, chỉ có.
**“Lai như xuân mộng kỉ đa thì, khứ tự triêu vân vô mịch xứ.”**
Là khắc sâu trong tâm trí.
———————**Phần chính**—————————
**01**
Lai như xuân mộng kỉ đa thì, khứ tự triêu vân vô mịch xứ.
Trần Hi nơm nớp lo sợ đứng trước cửa phòng Cao nhất (1) [lớp 10], bảo vệ sổ điểm trước ngực mình, hít sâu một hơi.
Một đám nam sinh tay xoay xoay trái bóng rổ đi ngang qua trước mặt cô, không đứng đắn mà mi gió huýt sáo: “Hi! Tiểu học muội.”
Trần Hi căng thẳng đến mức hai tay đầm đìa mồ hôi lạnh, cô đẩy cánh cửa trước mặt ra, sau khi tan học trong phòng không còn lại bao nhiêu người.
Có một đôi nam nữ sinh đang cãi nhau, nữ sinh ấy không kiên nhẫn lôi kéo nam sinh nọ: “Thẩm Triêu Vân, cậu tiếp tục cho tôi.”
Mà nam sinh được gọi là Thẩm Triêu Vân ấy thì đang ngồi trên bệ cửa sổ, cầm chổi bằng một tay, cúi đầu chơi PS4, không đứng đắn cười rộ lên: “Bạn học Chu Lạc à, cậu cứ kéo tôi như vậy, nếu tôi mà ngã xuống đè lên cậu, thì cuối cùng là ai ôm ấp yêu thương ai đây?”
Trần Hi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hắn, ánh mặt trời dừng ngay trên khuôn mặt đó, đích thực là anh tuấn chói ngời.
Mái tóc màu nâu nhạt dài qua tai, không mặc đồng phục, đeo khuyên tai……Trần Hi chưa kịp nhìn hết, chỉ thấy rằng người này đã vi phạm nội quy từ đầu tới chân, có lẽ tốn khá nhiều tâm huyết.
Trần Hi có hơi sợ hắn, nhưng vẫn cố gắng trụ thẳng lưng, gõ gõ cửa. Nhưng không biết sao lại gõ rất nhẹ, căn bản là không ai nghe thấy.
Chu Lạc vẫn còn đang nói: “Thẩm Triêu Vân, rốt cuộc là cậu có muốn trực nhật không vậy? Người kiểm tra sắp đến rồi đấy.”
“Đám học sinh trung học đó đúng là bọn quỷ nhỏ mà——” Nam sinh vẫn chưa nói xong, ngẩng đầu lên, thì liền thấy Trần Hi đứng trước cửa phòng. Hắn nhướng mày: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, quỷ nhỏ.”
Trần Hi đỏ mặt lên, lắp bắp nói: “Kiểm, kiểm tra vệ sinh.”
Ngôi trường Thực nghiệm ngoại ngữ mà Trần Hi đang học có một quy định rất kỳ quái ——
Bắt đầu từ Sơ nhất [lớp 7] tới Cao nhất trở đi, mỗi tuần đều phải chọn ra một người phụ trách kiểm tra toàn bộ việc trực nhật, vệ sinh phòng, bao gồm cả việc chấm điểm cho những lớp quét dọn khu công cộng. Và Trần Hi chính là điển hình cho một người cao điểm số kém sức lực, một trăm mét thôi cũng không chạy nổi, vì thế chỉ có thể bị phân đi kiểm tra đánh giá vệ sinh.
Mà lớp này, lớp Cao nhất (1) của ban Quốc tế, nơi mà toàn bộ học sinh đều có tiếng tăm lừng lẫy.
Nơi tập trung những yêu ma kim chủ trong truyền thuyết. Ban Quốc tế, nghe tên thôi cũng đủ biết, học sinh của nơi này không cần phải thi Đại học, phần lớn những con người nơi đây chỉ dự định tốt nghiệp qua loa, sau đó lại ra nước ngoài mạ vàng khắp người rồi quay về thừa kế gia nghiệp.
Nói trắng ra thì đây là một đám người ngang ngược, tùy ý xằng bậy, ngay cả thầy cô cũng không quản nổi. Cho nên vào thời điểm Trần Hi nghe thấy mình phụ trách ban Quốc tế, mọi người đều ném cho cô những ánh mắt đồng cảm.
Nam sinh ngồi trên cửa sổ cười như không cười đánh giá Trần Hi: “Nhóc con, em lại đây.”
Trần Hi cúi đầu, khúm núm bước qua, ngay lúc sắp bước tới trước mặt hắn, thì bị vấp phải chiếc ghế nhỏ trên lối đi chật hẹp, cả người ngã vồ trên mặt đất. Trong lòng Trần Hi “Lộp bộp” một tiếng, nghĩ rằng, xong đời rồi.
Trong một khắc nghìn cân treo sợi tóc kia, đột nhiên có hai cánh tay duỗi đến, mạnh mẽ kéo Trần Hi qua. Đợi đến khi Trần Hi lấy lại tinh thần, thì liền thấy chính mình trong đôi mắt hoa đào cười như không cười ấy, cô đang bị hắn ôm vào trước ngực.
Thẩm Triêu Vân vô cùng vui vẻ: “Ôi, thì ra đây mới gọi là ôm ấp yêu thương.”
Trần Hi xấu hổ không thôi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Hắn ha ha cười to, buông Trần Hi, rút sổ điểm trong lòng ngực cô ra, nhướng mày nhìn cô. Trần Hi liền ngập ngừng nói: “Một miếng rác thì trừ 0.5 điểm, đầy rác thì trừ 10 điểm, phòng học của anh đầy rác, nên trừ tối đa.”
Hắn có chút đồng ý mà gật gật đầu, nhẹ vỗ vào Trần Hi, đưa cây chổi dưới tay cho cô, ra sức giảo mồm: “Nhóc con, ngoan, cầm lấy nào.”
Trần Hi đần độn cầm cây chổi, mù mịt không hiểu nguyên do gì mà nhìn hắn. Thẩm Triêu Vân đặt hai tay lên vai cô, coi cô như một người máy mà xoay vòng một trăm tám mươi độ: “Nhóc con, có nhìn thấy giấy gói kẹo bên đó không?”
Tay chân Trần Hi cùng lúc phối hợp mà bước qua đó, yên lặng quét một vòng quanh lớp học.
Nửa tiếng sau, Trần Hi chuyển giao đống rác đó đến trước mặt Thẩm Triêu Vân. Hắn dò xét bốn phía, huýt sáo, cười tít mắt nói với Trần Hi: “Nhóc con, quét không tồi. Em xem đi, giờ có còn rác nữa không?”
Trần Hi chất phác lắc đầu.
“Không còn.” Thẩm Triêu Vân cong cong đôi mắt hoa đào, cười: “Nếu đã không, vậy sao còn muốn trừ điểm nữa?”
Hắn vừa nói vừa nghiêng người, cầm một cây bút trên bục giảng, vững vàng cẩn thận đặt vào trong tay Trần Hi.
Trần Hi hơi suy nghĩ, cảm thấy hắn nói rất đúng, vì thế thành thật mà xóa bỏ con số “-10”.
Chu Lạc ở bên cạnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu đừng có mà bắt nạt con nít người ta.”
Thẩm Triêu Vân giương mày kiếm lên: “Hử? Nhóc con à, em nói xem, anh bắt nạt em sao?”
Trần Hi hết sức đơn thuần mà lắc lắc đầu.
Thẩm Triêu Vân dương dương tự đắc trưng ra khuôn mặt quỷ với Chu Lạc, Chu Lạc lấy chân đá hắn, hai người bắt đầu đùa giỡn.
Trần Hi hạ tầm mắt xuống, xoay người rời khỏi lớp học.
Hôm sau, Trần Hi lại cầm sổ điểm đứng trước lớp Cao nhất (1), đè lại nếp nhăn trên đồng phục. Thẩm Triêu Vân vẫn giống hôm qua ngồi bên bệ cửa sổ, ngoắc tay với cô: “Hi, nhóc con, hôm nay tới sớm đấy.”
Trần Hi đi đến trước mặt, im lặng tiếp nhận cây chổi trong tay hắn. Vừa lúc Chu Lạc mua hai cốc trà sữa chân trâu về, chứng kiến cảnh tượng này, liền trực tiếp dùng trà sữa đập đầu hắn: “Chỉ toàn biết bắt nạt bạn nhỏ.”
Ngày thứ ba, Trần Hi vẫn xuất hiện trước cửa lớp Cao nhất (1), chỉ là không thấy Thẩm Triêu Vân đâu. Lòng cô bỗng có một nỗi mất mác không nói nên lời, cô hạ mắt xuống. Đột nhiên, có một đôi tay áp trên đỉnh đầu cô, Trần Hi ngơ ngác quay đầu lại, liền thấy Thẩm Triêu Vân lưu loát xoay bóng rổ, nhướng mày: “Nhóc con, tìm anh à?”
Chu Lạc đứng sau hắn, giở giọng khinh thường Thẩm Triều Vân: “Mặt quá dày.”
Trần Hi không nói lời nào, chỉ vào miếng rác trên mặt đất. Thẩm Triêu Vân cúi lưng nhặt mảnh giấy vo tròn lên, mở ra, hướng về trong lớp mà la to: “Lão trư à, môn toán hôm nay cậu có muốn làm được điểm cao không?”
“Ôi, Thẩm thiếu, cậu liệu sự như thần vậy đó.”
“Chậc.” Thẩm Triêu Vân giơ cục giấy, “Đáp án đều được viết trong đây đó.”
Ngày thứ tư, Trần Hi mới vừa bước tới chân cầu thang, thì đã thấy hắn đứng ngược sáng trên lối đi, từng chút từng chút xoay xoay trái bóng rổ.
“Hi, nhóc con.” Thẩm Triêu Vân nheo mắt cười: “Em tới rồi.”
Ngày thứ năm, cũng là ngày trực nhật cuối cùng của Trần Hi, tới đây vào lúc lớp Cao nhất (1) dang có tiết thể dục, cho nên bên trong không một bóng người. Trần Hi yên lặng bước tới sau cửa, cầm lấy cây chổi. Lát sau nhóm học sinh từ sân vận động trở về, đứng trước cửa lớp, ngơ ngác nhìn bóng dáng cô bé ốc bươu, hoài nghi bản thân mình đã đi nhầm lớp.
Thẩm đại thiếu gia cà lơ phất phơ đi lên lầu, thấy tất cả mọi người đều vây quanh trước cửa, mù mịt mà liếc mắt một cái. Mọi người giễu cợt: “Thẩm Triêu Vân à, bạn học nhỏ ấy đến tìm cậu kìa.”
“Phụt ——” Thẩm Triêu Vân phun ra nước coca.
“Nhường chỗ chút.” Thẩm đại thiếu giơ coca, đám người tự động nhường cho hắn một con đường. Hắn ho khan một tiếng, đi tới trước mặt Trần Hi. Trần Hi vẫn còn đang cúi đầu chăm chú quét rác, bỗng nhiên va vào lồng ngực nam sinh. Cô xoa mặt ngước lên, đối diện với ánh mắt cười như không của hắn.
Cô ấp úng giải thích: “Dù gì anh cũng không để tôi trừ điểm.”
“Nhóc con này.” Thẩm Triêu Vân mừng rỡ đến nỗi cong lưng, giơ tay ôm trán mà cười. Ngón tay hắn thon dài, khiến Trần Hi nhất thời không xê dịch nổi ánh mắt.
Hắn nói: “Em thật là hài hước.”
Thẩm Triêu Vân lại khom lưng, mắt nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Nhóc con, em tên gì?”
“Trần Hi.”
“Ừ.”
Hắn híp mắt lại, “Tia nắng ban mai, thật là một cái tên hay.”
Trần Hi cố lấy dũng khí lớn nhất đời này hỏi: “Còn anh?”
Thật ra cô từ lâu đã sớm biết rồi.
Hắn cong mắt cười, tựa như hoa đào nở rộ, đáp: “Thẩm Triêu Vân.”
Rất nhiều năm sau này, cô một mình học ở trường đất khách quê người. Boston tuyết rơi dữ dội, một mình bước đi trong trời băng đất tuyết, cô lại bất chợt nhớ đến dưới bầu trời hoàng hôn ráng đỏ khi ấy, hắn đã cười nói rằng, hắn tên Thẩm Triêu Vân.
Lai xuân như mộng kỉ đa thì, khứ tự triêu vân vô mịch xứ.
**02**
Kể từ sau tuần kiểm tra vệ sinh kết thúc, Trần Hi lại quay về cuộc sống yên bình như trước, toàn bộ thời gian đều giành cho lớp thi đua toán học, vĩnh viễn chỉ có một mình như thế.
Phần lớn thời gian cô đều lẻ loi như vậy, có đôi lúc nhìn thấy những cô gái không học tập nghiêm túc mà lật xem tạp chí thời thượng, cô lưỡng lự đứng bên cạnh, cố lấy dũng khí mà chào hỏi bọn họ, nhưng bọn họ chỉ lạnh nhạt mà khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục thảo luận sôi nổi trời đất.
“Cậu ta không biết những thứ này đâu.”
“Cậu ta chỉ cần học tốt là đủ rồi.”
Mãi cho đến một hôm, Trần Hi bị đau bụng sinh lý, rời khỏi nhà muộn hơn rất nhiều so với thường ngày, bất ngờ gặp lại Thẩm Triêu Vân và Chu Lạc tại quán ăn trước trường. Chu Lạc lên tiếng chào cô trước: “Bạn học nhỏ, qua đây ngồi đi.”
Cô ngồi bên cạnh Thẩm Triêu Vân, cúi đầu ăn cháo, nam sinh gắp bánh quẩy, bẻ thành từng miếng nhỏ rồi ngâm vào sữa đậu nành, đẩy tới trước mặt cô: “Nhóc con, ăn nhiều một chút mới cao lên được.”
Tiếp đó là bánh bao kim sa, bánh bao đậu đỏ, trong bát cô rất nhanh đã bị chồng chất thành một ngọn núi. Trần Hi khóc than, quay mặt sang nhìn hắn, chỉ thấy hắn lại nhướng mày: “Còn muốn ăn gì nữa sao?”
Trần Hi lắc đầu, vùi mặt vào trong bát, dựa theo nguyên tắc là không được lãng phí lương thực, liền ăn sạch chúng.
Kể từ hôm đó trở đi, Trần Hi đều dành mười phút đọc thuộc lòng các từ tiếng Anh ở nhà rồi mới rời khỏi. Vì thế mỗi ngày Chu Lạc đều vô cùng mừng rỡ gọi cô: “A, em nhỏ, thật khéo, lại gặp em rồi.”
Cả tháng trời Trần Hi đều cùng Thẩm Triêu Vân ăn sáng, nên bản thân ăn no gấp ba lần thường ngày. Mỗi sáng cô đều im lặng gặm bánh bao, vểnh tai nghe hắn và Chu Lạc nói chuyện phiếm, không hiểu liền giơ tay lên hỏi. Dần dà, trong lời tán gẫu của đám nữ sinh trong lớp, cô vậy mà có thể nói thêm vào một hai câu.
Người cũng béo hơn chút, tinh thần cũng lại tốt hơn chút, ngay cả nam sinh bàn trước cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Trần Hi: “Trần Hi, tôi cảm thấy cậu đẹp hơn, cũng hay cười hơn so với trước kia.”
Những lời này cố tình được nói rất lớn, toàn bộ bạn học trong lớp đều nghe được, sau khi tan học tất cả mọi người đều giễu cợt, đẩy Trần Hi lên trước mặt nam sinh nọ, còn gọi cô là chị dâu.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nữ cười nói: “Em nhỏ, muốn làm vợ ai thế?”
Trần Hi quay đầu lại, thì liền thấy Thẩm Triêu Vân cùng Chu Lạc đang đứng ở cửa. Chu Lạc cười chỉ vào huy hiệu trực nhật trên tay, Trần Hi tính toán trong lòng, đã đến tuần phải đi đánh giá trực nhật rồi. Cô cảm thấy mình như một đứa con nít làm chuyện xấu xa bị bắt gặp, lén lút liếc Thẩm Triêu Vân một cái, thấy mặt hắn vẫn bình thản, liền nghiêng đầu cùng Chu Lạc nói chuyện, xem như bản thân chưa nhìn.
Đám học sinh trong lớp vẫn còn đang nháy mắt ra hiệu ầm ĩ hết lên, tâm tình Trần Hi trầm xuống, gục đầu. Nam sinh bàn trước liền cười đùa cợt nhả tiến đến gần, điềm nhiên như không hỏi: “Này, bé lùn, đang nghĩ gì vậy?”
Một bàn tay đưa tới, Trần Hi tưởng là tay của nam sinh bàn trước, cô đột nhiên bùng nổ, phất tay hắn ra: “Đừng có gọi tôi là bé lùn!”
Cả đám chợt yên tĩnh, Trần Hi ngẩng đầu, nhìn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung, rồi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Triêu Vân.
Sau hôm đó, Trần Hi liền khôi phục lại sinh hoạt và học tập của mình, mỗi ngày một mình lên lớp, quét dọn vệ sinh, nằm nhoài lên bàn bắt đầu viết bài thi. Thỉnh thoảng thấy đau mắt, cô gỡ mắt kính xuống lấy tay xoa nhẹ, nhưng càng xoa lại càng đau.
Giờ giấc của Sơ trung và Cao trung không giống nhau, lúc nghĩ tới, Trần Hi mới phát hiện đã lâu rồi không gặp Thẩm Triêu Vân. Sau đó có một hôm, Trần Hi mang sách giáo khoa đến trả thư viện, nhưng nửa đường thì quay lại đi đường tắt. Khi đi ngang phòng âm nhạc ngoài sân vườn, lại nghe thấy phía trước có người đang nói chuyện, Trần Hi dừng bước, đột nhiên nghe thấy giọng của Thẩm Triêu Vân, hắn nói: “Thật xin lỗi.”
Giọng cô gái ấy mang theo nức nở, “Vậy cậu thích người con gái dáng vẻ thế nào?”
Hắn không chút để ý trả lời: “Người tôi thích, dù cô ấy có dáng vẻ như thế nào tôi đều thích.”
“Là Chu Lạc sao?”
Phòng âm nhạc đột nhiên vang lên tiếng dương cầm, kinh động khiến đám chim trên cây bay đi mất. Thẩm Triêu Vân như có giác quan thứ sáu, bất thình lình quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Trần Hi đứng bên bụi cỏ, đang không biết nên trốn tránh ra sao.
Hắn cong khóe miệng cười rộ lên: “Bạn học nhỏ.”
Kể từ lần trước cô nhìn thấy hắn giờ đã qua bốn mươi lăm ngày, mỗi một ngày cô đều chăm chỉ xé lịch, hắn cà lơ phất phơ tựa lên vách tường, vẫn cười như không cười nhìn cô.
Trần Hi thấy hắn không nhúc nhích, thật lâu không nói ra được một câu. Lại thấy hắn khom lưng vươn tay tới, xoa xoa đầu cô rồi nói: “Bé lùn à, khi nào thì mới có thể lớn lên đây?”
Chỉ một câu đơn giản như thế, cô cúi đầu xuống, nhìn bóng hai người đang chồng chéo lên nhau trên mặt đất, trong phút chốc viền mắt liền đỏ bừng.
“Khóc cái gì?” Thẩm Triều Vân phút chốc luống cuống tay chân, bất lực nói: “Anh đâu có bắt nạt em.”
Bên tai lại vang lên lời truy hỏi mang theo nức nở của nữ sinh kia: “Là Chu Lạc sao?”
Hắn thờ ơ cười: “Đúng vậy.”
Sáng hôm sau, Trần Hi như thường ngày mà vào lớp, kéo màn cửa ra, ánh dương yếu ớt của buổi sớm tinh mơ chiếu rọi vào phòng. Cô vừa mới cầm chổi, liền nghe được âm thanh “Cộc cộc” khẽ truyền đến.
Trần Hi ngẩng đầu, thấy Chu Lạc đang tựa vào cạnh cửa, giơ giơ lên bánh bao và sữa trong tay. “Chào buổi sáng, em nhỏ.”
Thẩm Triêu Vân với vẻ mặt không tình nguyện đứng bên cạnh Chu Lạc, khi thấy Trần Hi, hắn chỉ híp mắt ngáp một cái. “Chào buổi sáng, bé lùn.” Chỉ một màn không hề có ý nghĩa gì, thế nhưng cô lại nhớ nó rất nhiều năm.
**(Còn tiếp.)**