Có câu chuyện nào khiến người ta lạnh cả người không? – Quán ăn nụ cười (Phần 2)

Phần 1: https://trainghiemsong.vn/co-cau-chuyen-nao-khien-nguoi-ta-lanh-ca-nguoi-khong-quan-an-nu-cuoi-phan-1/

Tôi như phát điên vọt tới thùng rác, móc ra hộp thức ăn hôm qua đổ phần nước còn thừa lại vào miệng nhưng căn bản không thay đổi được gì.

Cảm giác đói cào cấu tôi mãnh liệt, dục vọng dâng lên cực độ, thậm chí còn xuất hiện ảo giác, tôi như ngửi được đâu đó mùi tanh kì quái kia. Thịt… Tôi muốn ăn thịt. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, mùi tanh dường như phát ra từ chỗ đó.

Lời vợ của Kate nói đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Tự mình hại mình… Không ăn được cơm của Quán ăn nụ cười…. Chết……

Đầu óc tôi càng ngày càng loạn, chút xíu lý trí còn sót lại biến mất trong mắt tôi, tôi dường như biến thành một con zombie thối rữa chỉ còn sót lại bản năng là ăn. Cánh tay kia là của ai? Nhìn thơm quá…

Tôi giơ con dao lên.

***********

Một giây trước khi lưỡi dao chém xuống tôi đã chiến thắng được dục vọng của mình.

Tôi không nhớ làm sao sống qua được khoảng thời gian đó mà tôi cũng không muốn nhớ lại. Hôm nay tôi mới biết được thì ra sức mạnh ý chí của tôi mạnh hơn tôi nghĩ.

Nhưng không ngờ là chịu đựng được qua cơn này, cảm giác đói như muốn chiếm đoạt hết tất cả kia lại tạm thời lắng xuống. Tôi yếu ớt dựa vào tường, mồ hôi đầm đìa thở phì phò còn lòng thì sợ hãi. Lần này tôi vượt qua được nhưng tôi không dám chắc lần tiếp theo có thể vượt qua

Từ khi Quán ăn nụ cười xuất hiện đến nay tôi đã đưa ra quá nhiều lựa chọn sai lầm, nhưng cho đến khi nó biến mất tôi mới chính thức hạ quyết tâm cố gắng giải quyết nó!

Trước đó, bởi vì bản thân đã ăn thịt nên tôi không dám kể chuyện Quán ăn nụ cười với ai nhưng bây giờ tôi quyết định vứt bỏ hết tất cả lo lắng. Tôi muốn báo cảnh sát!

Nhưng lúc này tôi lại phát hiện một sự thật đáng xấu hổ. Tất cả xương trước đó đều đã bị tôi xử lý xong mà Quán ăn nụ cười cũng biến mất trong app. Bây giờ tôi không có chút chứng cứ nào có thể chứng minh lời tôi nói để cảnh sát không xem tôi như một người tâm thần mà ném vào bệnh viện.

Không, vẫn còn có một manh mối! Kate!

Tôi mở Weibo ra tìm tài khoản của Kate, thất vọng phát hiện vợ anh ta không trả lời lại câu hỏi của tôi. Đương nhiên tôi không vì thế mà nản chí, cố gắng lướt xem từng bài đăng weibo của anh ta

Ông trời không phụ người có tâm, cuối cùng tôi cũng phát hiện có một ID tên là Hắc Tử có tần suất tương tác với Kate rất lớn. Tôi chuyển hướng sang tìm hiểu weibo của Hắc Tử phát hiện một bức ảnh khiến tôi rất phấn chấn — Hộp cơm quen thuộc đó! Caption là “Cùng người anh em quẫy tới bến”

Hắc Tử đương nhiên là một trong những bình luận nặc danh! Mà cái ID này hôm qua còn cập nhật trạng thái. Tôi suy nghĩ một hồi, đăng kí một tài khoản weibo mới, để avatar là một mỹ nữ sau đó gửi cho hắn tôi một tin nhắn: “Có ở đó không?”

Rất nhanh sau đó Hắc Tử đã trả lời lại. Nhắn qua lại hồi lâu trước khi trời tối tôi đã hẹn được hắn ngày hôm sau gặp mặt ở công viên.

*******************

Trên một ghế dài trong công viên một người đàn ông đầu trọc đang ngồi, trên người cuồn cuộn cơ bắp thoạt nhìn cao ít nhất cũng 1m9.

Đây chính là Hắc Tử? Tôi cúi đầu nhìn cơ thể gầy yếu của mình, sờ lên cái bụng trống rỗng nghĩ đến cảm giác đói bụng sắp tới tôi cắn răng đi tới.

“Xin chào, anh chính là Hắc Tử?”

“Anh là ai? Làm cái gì?” Người đàn ông trừng mắt với tôi tức giận nói.

“Tôi là Người đẹp yên tĩnh”

Hắc Tử đứng phắt dậy hù tôi lùi về sau mấy bước mới nói: “Mẹ nó, đóng giả con gái hẹn hò, anh bị điên rồi hả?” Sau đó quay người bỏ đi.

Tôi quýnh lên vội vàng níu tay hắn: “Đừng đi mà! Tôi có việc gấp muốn hỏi anh!”

“Mẹ kiếp!” Hắc Tử hung hăng “Để cho mày chút mặt mũi mày còn không biết xấu hổ!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng đã phải nhận một cú đấm mạnh vào mặt. Sau đó lại thêm mấy đấm nữa, chưa đầy mấy giây tôi đã ngã xuống bị đánh cho lăn lộn trên đất.

Tôi nghiến răng hung hăng ôm chặt lấy chân Hắc Tử, cố gắng dùng sức kéo hắn ngã xuống đất. Chúng tôi vật lộn với nhau nhưng dù sao cơ thể hắn khoẻ mạnh hơn nên vẫn chiếm được thế thượng phong.

Bất tri bất giác mặt tôi đã đầy máu. Mùi máu tươi chảy tới khóe miệng khiến lòng tôi run lên, cảm giác đói bụng tôi cố gắng đè nén xuống một ngày đã điên cuồng phát tác. Ý thức của tôi dần dần mơ hồ người trước mắt dường như không còn là một người đàn ông vạm vỡ nữa mà là một khối thịt di động. Tôi đón lấy nắm đấm của hắn, cắn một cái vào cổ hắn.

“Đại ca tôi sai rồi. Anh cắn nữa cắn vào khí quản mất…”

Qua một lúc lâu tôi mới hoảng hốt bừng tỉnh từ trong tiếng kêu của Hắc Tử. Tôi liếm liếm khóe miệng không biết là máu của Hắc Tử hay là máu của chính tôi nữa, cố gắng ngăn chặn dục vọng tôi khàn giọng hỏi hắn: “Anh biết Quán ăn nụ cười không? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Hắc Tử ngẩn người toàn thân thế mà run rẩy: “Đại ca…Anh nói cái gì vậy tôi nghe không hiểu.”

Tôi nhướng mày giả bộ muốn cắn nữa, hắn bị dọa đến kêu to: “Đại ca, xin anh thả tôi đi đi. Tôi không thể nói…nói sẽ chết mất”

Tôi căm hận nói: “Nếu anh không nói bây giờ cũng sẽ chết!”

“Đừng giết tôi! Bệnh viện thành phố… ở bệnh viện thành phố!”

Là sao? Tôi nghe thấy sững sờ còn chưa hiểu được những lời của Hắc Tử thì hắn đã thừa cơ dùng lực đẩy tôi ra nhanh chân chạy về phía xa. Tôi muốn đuổi theo nhưng toàn thân đau nhức vô cùng một lúc lâu mới đứng lên nổi, bóng dáng Hắc Tử đã sớm không còn nhìn thấy nữa.

Tôi lấy điện thoại ra định gọi 120 gọi xe cứu thương tới nhưng nghĩ tới vừa rồi Hắc Tử nhắc tới bệnh viện thành phố do dự một chút cuối cùng vẫn là lê tấm thân đau nhức về nhà.

**********

Nhịn đau xử lý mấy vết thương xong tôi vừa nằm xuống giường thì đột nhiên có tiếng đập cửa.

Tần suất gõ cửa này… Tôi lập tức nhảy xuống giường khập khiễng ra mở cửa. Trước cửa là hộp cơm quen thuộc nhưng khác biệt so với trước đây chính là bên cạnh hộp cơm còn có một túi nhựa màu đen

Tôi run rẩy mở hộp cơm ra bên trong tràn ngập một mớ hỗn độn nhão nhoét màu đen. Tôi thậm chí cả muỗng cũng không cầm đưa tay bốc ăn. Không được mấy miếng hộp cơm đã thấy đáy.

Nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Cảm giác đói bụng tra tấn người kia đã giảm hơn phân nửa nhưng tôi luôn cảm thấy thiếu gì đó. Phải rồi tôi vẫn chưa ăn thịt. Lúc này tôi mới có tâm trạng để ý tới cái túi nhựa nọ.

Trong túi nhựa đưa đến mùi máu tươi quen thuộc. Không lẽ lần này lượng thịt quá lớn hộp cơm đã chứa không nổi?

Tôi lòng đầy mong đợi mở túi ra sau đó ngẩn cả người.

Bên trong là một cái đầu.

Đầu của Hắc Tử

“Tôi không thể nói..nói sẽ chết……” Giọng nói hốt hoảng của Hắc Tử mấy tiếng trước vẫn như văng vẳng bên tai tôi. Mà hiện tại hắn đã vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa.

Mình điên rồi. Mình đúng là điên rồi. Tôi vừa nói vừa móc cái đầu ra đặt ngay ngắn trên bàn ăn. Lý trí nói cho tôi biết tôi hẳn phải xem đây là chứng cứ báo cảnh sát nhưng bây giờ tôi lại bỏ đi ý nghĩ này. Một mặt tôi có chút sợ mình cũng sẽ rơi vào kết cục tương tự, mặt khác….tôi vẫn còn hơi đói.

Lúc này, tôi mới phát hiện trong túi vẫn còn một tấm thẻ nhỏ, trên thẻ không có chữ mà in một cái mã QR.

Tôi lấy điện thoại ra quét nó, ding một tiếng đã chuyển đến app đặt thức ăn.

Quán ăn nụ cười lại xuất hiện lần nữa.

Tôi xem menu lại tiếp tục ngẩn người.

Cơm hấp: 3999 tệ/ Phần

*****************

Một bữa cơm gần bốn ngàn tệ, chi tiêu kiểu này không đến mấy ngày tôi chắc sẽ phá sản.

Đêm nay tôi không ngủ, trầm tư suy nghĩ bước kế tiếp nên làm gì. Sáng sớm hôm sau, tôi liền đi tới bệnh viện thành phố, vất vả lắm mới chen qua được đám người đăng ký khám bệnh kéo tay một y tá thanh tú: “Xin chào, xin hỏi nhà xác ở đâu?”

Không sai, chính là nhà xác. Nếu như Quán ăn nụ cười thật sự ở bệnh viện thành phố thì chỉ có nơi đó mới có thể cung cấp liên tục những thi thể mới.

Cô y tá có gương mặt baby, tóc ngắn qua tai, vừa khéo che được đôi gò má mũm mĩm của mình, một đôi lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Nghe được câu hỏi của tôi, lông mày của cô tôi hơi nhướn lên tạo ra một biên độ đẹp mắt: “Anh tìm nhà xác làm gì?”

“Tôi có người thân nghe nói sắp qua đời cố sức chạy đến nhưng vẫn không thể nhìn mặt được lần cuối. Bác sĩ nói đã đẩy đến nhà xác, tôi muốn đi nhìn xem một chút.” Tôi cố gắng làm ra dáng vẻ đau buồn.

“Chuyện này…” Y tá nghiêng đầu nghĩ ngợi “Để tôi dẫn anh đi”

Tôi đi theo y tá đi xuyên qua hành lang bệnh viện, ánh nắng sáng sớm chiếu vào vai cô ấy khiến y tá càng trông lộng lẫy loá mắt. Đi được một chút, tôi có hơi rung động trong lòng cẩn thận hỏi: “Cô y tá, cô có thể cho tôi biết tên được không?”

Y tá trợn mắt nhìn tôi: “Lúc này mà anh còn có tâm trạng cua gái ư?” Nhìn thấy dáng vẻ sờ đầu xấu hổ của tôi, cô nàng phì một tiếng che miệng bật cười: “Được thôi, tôi tên là Bạch Tiêm Ninh. Bốn giờ chiều thay ca, đêm nay rảnh.”

Nghe nói như thế, bước chân tôi nhẹ đi không ít, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng trò chuyện với Bạch Tiêm Ninh, đáng tiếc không nói được mấy câu đã đến nhà xác.

Trước cửa có một cái bàn, một ông lão tóc hoa râm đang ngủ gật. Bạch Tiêm Ninh đánh thức ông ta giúp tôi nói rõ mục đích đến.

Ông lão nhìn tôi đánh giá vài lần mới đứng dậy mở cửa nhà xác: “Đi vào tìm đi”

Ngoài cửa có hai người đứng nên tôi cũng không có cách nào xem xét tỉ mỉ chỉ có thể giả vờ như đang nhận dạng, nhanh chóng quét qua mỗi một thi thể.

Kỳ quái là ngoại trừ một số thi thể chết do tai nạn nghiêm trọng da cả người không còn nguyên vẹn thì đa phần đều hoàn chỉnh không phát hiện thiếu mất bộ phận nào. Không lẽ nguồn gốc của Quán ăn nụ cười không phải ở nhà xác bệnh viện thành phố?

Nhưng tôi vẫn không buông lỏng. Tùy tiện tìm một thi thể giả vờ giả vịt khóc một trận, nước mắt tèm lem kéo Bạch Tiêm Ninh rời khỏi nhà xác.

Ông lão này ngày ngày trông coi chỗ này, chắc chắn là không thoát khỏi có liên quan đến chuyện này. Xem ra, bước kế tiếp hẳn là đem ông ta liệt vào đối tượng điều tra.

***********

Buổi trưa, tôi ở nhà cắn răng gọi thức ăn, bỏ ra một khoản tiền lớn.

Ban đêm còn phải đi hẹn hò với Bạch Tiêm Ninh mình phải ăn no rồi mới đi không thôi xảy ra chuyện gì sẽ không hay.

Nhưng trước đó tôi còn có một việc phải làm.

Tôi lấy từ trong hộp ra một cái máy quay mini rất lâu đã không dùng tới, thay pin mới, tôi giấu nó trên bệ cửa sổ để các đồ lặt vặt ngoài hành lang, ống kính nhắm thẳng vào hành lang.

Không bao lâu, tiếng đập cửa vang lên. Tôi đẩy cửa ra xem xét, vẫn như cũ nhìn không thấy bóng người chỉ thấy hộp cơm. Nhưng tôi không vội cầm lấy hộp cơm mà lấy máy quay ra ấn xem lại.

Trong khung hình nhanh chóng xuất hiện bóng dáng cao lớn của một người mặc đồ giao hàng, mũ và khẩu trang che khuất toàn bộ khuôn mặt không nhìn rõ được mặt mũi. Hắn ta đi tới cạnh cửa bỏ hộp cơm xuống sau đó gõ cửa một cái.

Tiếp đấy hắn làm một việc khiến tôi trợn mắt há mồm. Hắn phóng tới cửa sổ bên hành lang sau đó xoay người nhảy xuống!

Cái quái gì vậy, đây là lầu 13 đó.

Tôi đi đến cửa sổ, cúi đầu xem xét. Một thân ảnh nhanh nhẹn, thuận theo ống nước nhanh chóng trượt xuống đất, sau đó giả vờ như không có việc gì nghênh ngang đi về phía cổng tiểu khu.

Cái đinh công mạnh nó, thì ra đây là lý do không thấy bóng dáng hắn?

Mặc dù mình bị gạt nhưng lòng tôi lại cảm thấy vui mừng. Nói như vậy,bí ẩn người giao hàng đã phá giải được một nửa, mấy bộ phận người còn lại cũng có thể giải thích hợp lý. Chuyện này ít nhất nói lên khả năng Quán ăn nụ cười không có khủng bố như tôi tưởng tượng!

Bữa cơm này ăn càng thơm ngon hơn, mấy ngón tay trong hộp đều bị tôi tưởng tượng thành chân gà hầm tiêu. Sau khi ăn uống no đủ, tôi chọn trong tủ một bộ quần áo đẹp nhất —— Đi cua gái thôi

*********

Trước cửa bệnh viện tôi cầm bó hoa tươi nhìn Bạch Tiêm Ninh đang mỉm cười đi tới

“Bữa tối em muốn ăn gì?” Tôi ân cần hỏi.

“Còn sớm mà, mới hơn bốn giờ, chúng ta đi đến công viên đi dạo một hồi đi” Bạch Tiêm Ninh vuốt vài lọn tóc qua tai nhẹ nhàng nói.

Tôi đồng ý, gọi xe taxi cùng cô ấy đến công viên.

Lại đi đến chiếc ghế dài quen thuộc kia, tôi không để ý chuyện xảy ra ngày hôm qua nữa. Bạch Tiêm Ninh xán lại gần, ôm chặt cánh tay tôi, tựa đầu lên vai tôi. Tôi hồi hộp toàn thân cứng ngắc không dám động đậy, lén lút nhìn quanh bốn phía, mắt thấy chỗ này vắng vẻ không có người mới đánh bạo đưa tay ra phía sau lưng định đặt lên eo Tiêm Ninh.

“Anh đến nhà xác, rốt cuộc là làm gì? Đừng gạt em, em nhìn ra buổi sáng anh nói dối” Đương lúc tay tôi sắp đặt lên thì Bạch Tiêm Ninh đột nhiên nói chuyện, dọa tôi vội vàng rút tay trở về.

“Anh…Anh đang điều tra một việc..” Tôi chỉ có thể ấp úng lấp liếm cho qua “Đúng rồi, em phải coi chừng lão già kia, ông ta có liên quan đến việc anh đang điều tra, khả năng không phải là người tốt lành gì”

“Mặc dù chỉ là lần đầu gặp mặt nhưng thật sự em rất có cảm tình với anh” Bạch Tiêm Ninh không tiếp tục tra hỏi tôi mà đổi đề tài.

“Thật sao…… Em…Em cũng nhìn rất đẹp……” Lúc này tôi không biết phải nói cái gì nữa chỉ có thể cười ha ha ngây ngô.

“Đáng tiếc, chúng ta gặp nhau không đúng chỗ. Em đã tưởng tượng qua vô số lần người thứ hai phát hiện ra mánh khóe sẽ là người như thế nào? Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại là anh… Nếu như chúng ta gặp nhau ở một nơi khác, thì tốt biết bao” Tiêm Ninh than thở, nói ra những lời ấy.

“Cái gì…… Em có ý gì?” Tôi bắt đầu có một loại dự cảm bất an.

“Chỉ trách anh vận khí không tốt. Hỏi đường thế nào mà đã hỏi đúng ngay em. Đàng hoàng ở nhà dùng tiền không phải tốt sao? Hồ đồ mới là yên ổn nhất…”

Tôi đứng phắt dậy, há miệng run rẩy chỉ vào Bạch Tiêm Ninh cả kinh nói không ra lời.

Bạch Tiêm Ninh nhếch miệng, lấy từ trong người ra một cái hộp nhỏ, nhẹ nhàng vo tròn một đám đồ nhão nhoét bỏ vào miệng, còn nhắm mắt lại hừm ra một tiếng hưởng thụ.

“Cái mùi kia. Cái mùi tanh quen thuộc kia…”

“Thì ra…thì ra cô chính là…” Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô ta

“Ha” Cô nàng mỉm cười “Con người anh cũng lạ, ngón tay, lỗ tai, bàn tay, người bình thường nhận được mấy cái này đã sớm ngoan ngoãn không dám lỗ mãng, vậy mà anh còn có gan đi thăm dò. Sao nào, không sợ tay mình cũng bị gửi cho người khác sao?”

“Để đe dọa sao?” Sắc mặt của tôi đột nhiên trở nên rất khó coi “Ý của cô là những thịt người kia… không phải cho tôi ăn ư?”

Dường như nghĩ đến gì đó sắc mặt Bạch Tiêm Ninh trở nên cứng nhắc. Cô ta ngẩn ra mấy giây mới hét ầm lên: “Anh là đồ biến thái”

Xung quang trong bụi cây chui ra mấy tên đàn ông vạm vỡ mạnh mẽ giữ lấy tôi khiến tôi không thể động đậy được.

“Đem về xử lý đi, vẫn như cũ, gửi cho khách hàng mới.”

Trước khi mất đi ý thức rốt cuộc tôi cũng nghe được giọng nói lạnh tanh của Bạch Tiêm Ninh. Nhưng không sao, đồ tôi chuẩn bị cũng đã được gửi đến hộp thư của lớp trưởng rồi.

***********

“Dưới đây là tường trình của “Vụ trọng án giết người bán thuốc phiện 1225”. Phần tử phạm tội thông qua hacker cài vào app đặt thức ăn lấy khuyến mãi lớn hấp dẫn người bị hại chọn món ăn, trải qua nhiều lần dùng đồ ăn có chứa ma tuý người bị hại đã nghiện nặng, lúc này bọn chúng lại tăng giá cả từ đó bắt ép lấy được một số tiền lớn của người bị hại. Đồng thời, bởi vì mỗi lần giao thức ăn đều kèm thêm một bộ phận cơ thể người đe dọa hết tất cả người bị hại khiến họ sợ hãi không dám nói ra bên ngoài.

Nghi phạm họ Bạch, dựa vào thân phận y tá tiến hành hỗ trợ sử dụng dụng cụ của bệnh viện thành phố tạo thành một loại ma túy mới.

Nghi phạm họ Vương không chỉ phụ trách tiến hành triển khai phần mềm mà còn dính líu đến việc sát hại người giao thức ăn Tống Nhiên, cũng thay thế thân phận anh ta tiến hành vận chuyển ma túy.

Nghi phạm họ Lý, biệt danh “Hắc Tử” cùng mấy thanh niên bất hảo tiến hành hoạt động bảo kê cho họ Bạch, cũng dính líu đến việc một năm trước đầu độc bạn thân họ Lưu biệt danh “Kate” tạo nên ảo giác nghiêm trọng khiến anh ta tự mình hại mình dẫn đến cái chết. Đáng tiếc là họ Lưu đã phát hiện ra mánh khóe, vụ án đáng lẽ đã được phá một năm trước… Trước mắt, họ Lý nghi ngờ bị giết do lục đục nội bộ.

Tóm lại nhóm phần tử phạm tội này nếu như không phải người bị hại cuối cùng cung cấp tư liệu điều tra sẽ còn tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, đây là thất trách nghiêm trọng của ngành công an chúng ta. Đáng tiếc, người thanh niên nhiệt huyết này đã bị sát hại dã man.”

Trong phòng họp, đám cảnh sát xì xào bàn tán, vì những người vô tội bị hại mà lòng đầy căm phẫn. Một cảnh sát trẻ tuổi vừa tham gia công tác len lén hỏi tiền bối bên cạnh: “Sư huynh, những người bị hại khác đều tìm thấy phần thi thể gửi kèm theo hộp cơm vì sao chỉ có người cuối cùng trong nhà không tìm thấy gì cả?”

Sư huynh vội che miệng vị sư đệ nọ nói khẽ vào tai hắn: “Có việc không tiện nói, nếu cậu hỏi đến sẽ không hay đâu!”

“À” Vị cảnh sát trẻ tuổi nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

[Hết]

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *