Có ai có bạn gái kiểu này ko mọi người. Mình với thằng bạn cùng phòng ở với nhau được 3 năm. Nó chưa có n.y bao giờ đến cách đây 1 tháng, sau 1 thời gian tán tỉnh thì lần đầu tiên nó có n.y. Vì là lần đầu nên nó chiều n.y, suốt ngày bảo vệ n.y…nhưng mình cay quá mọi người.
Hôm ấy đi làm về, mua đc 1 suất nộm, vừa mới bỏ ra đĩa, mở tủ lạnh thấy hết nước uống rồi…để đấy, phi ra đầu ngõ mua chai nước, cả đi lẫn về mất 15 phút chứ mấy…về thấy n.y nó đang ngồi ăn đĩa nộm của mình ngon lành…
– Ơ, sao lại ăn đĩa nộm của tao.
– Tao tưởng mày để phần tao nên tao cho n.y tao ăn.
– Tao để phần mày thì tao nói chứ tao vừa mới mua xong để ra đấy mà…
– Thì thôi, tao đền mày phần khác, ăn cái khác đi.
N.y nó cứ ngồi cười cười như ko có chuyện gì, tất nhiên nói “Em xin lỗi, em tưởng anh ko ăn” nhưng lời xin lỗi ấy nó ko thấm đc vào cái bụng đói meo + món nộm mình đang thèm thuồng đc, uất, hôm ấy lại phải phi đi mua cái bánh mì ăn tạm.
Có hôm mình mua 1 gói xúc xích, 1 thịt hộp, cơm thì mình vẫn cắm ở đấy để chiều tối về ăn, về thấy mất hộp thịt, còn cái hộp ko vứt thùng rác, cái gói xúc xích cũng chỉ còn toàn vỏ trong thùng rác. Bạn mình:
– À n.y tao qua ăn ấy mà, tí tao mua lại cho.
Đến hôm nay cũng vậy, mình có gói chân gà rút xương, 1 ít bò khô + 1 ít nước ngọt trong chai nước ngọt còn lại…về đến nhà cũng mất hút:
– Cái gói chân gà với bò khô của tao đâu nhỉ.
– À lúc nãy n.y tao qua đây chơi xong ăn rồi, mày mua hết bn, tao đưa tiền cho.
Mình cay, mình nói thẳng:
– TẦM NÀY TIỀN VỚI TAO *ÉO QUAN TRỌNG, QUAN TRỌNG NÓ LÀ ĐỒ CỦA TAO, ĂN UỐNG THÌ PHẢI HỎI CHỨ *ÉO PHẢI ĂN XONG RỒI LÚC TAO TÌM KO CÓ MỚI TIỀN TRẢM HẬU TẤU. CHÚNG MÀY YÊU NHAU KIỂU GÌ VẬY? CỨ THÍCH ĂN ĐỒ CỦA NG KHÁC THẾ À?
– N.y tao thì đồ của ai chả ăn, mày thông cảm tí đi, tao đền cho.
– *éo cần, chỉ cần lần sau mày ko động vào đồ ăn của tao là đc.
– Thôi, em ấy nhỡ thôi mà. Mày làm gì mà sân si thế, mình đàn ông cơ mà.
– Nhỡ *éo gì mà nhiều thế?
Đấy là những lúc ăn hết, còn chưa kể kiểu thi thoảng ăn hoa quả, ăn dưa hấu, ăn quýt, cứ ăn ít ít thôi ko hỏi. Nói ra thì bảo mình sân si, ko nói thì mình lại thấy uất. Duyên để đâu cho hết…