Chắc cả nhà yêu đều biết hầu hết con trai vào sáng sớm đều sẽ có một niềm vui nho nhỏ, chính là trong lúc ngủ sẵn tiện vỗ về “chú chim nhỏ” của mình đúng không? Tôi nghĩ chắc hẳn cả nhà ai cũng biết chuyện này ha…Giới thiệu đến đây được rồi, tiếp theo tôi xin trân trọng chính thức bắt đầu câu chuyện của tôi.
(Tôi phát hiện, tò mò về bài viết này đa phần là các em gái!!!! Phiền các bạn giữ chút liêm sỉ)
(Còn các anh em đồng chí nào nghi ngờ về độ chân thật của câu chuyện này, thì các cậu chính là một lũ “chim ngắn”!!!)
Khoảng thời trước tôi bắt đầu một công việc mới, tất cả nhân viên mới được phân vào sống trong ký túc xá 4 người một phòng. Vào một buổi tối cuối tuần nọ, vì công ty đang gấp rút đấu thầu hạng mục nên tôi và bạn cùng phòng (sau này gọi tắt là A) vô cùng vinh dự bị bắt tăng ca đến 4 giờ sáng. Vừa về đến phòng ngả lưng xuống là ngủ ngay. Đại khái khoảng tầm 11 giờ, do bản thân tôi ngủ rất ngại ồn, nên mới tỉnh lại, sau đó nhìn thấy chuyện mà cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại nữa.
A “chào cờ” rồi!!!! Có thể cả nhà sẽ nghĩ nhìn thấy người khác “chào cờ” thì có gì mà hiếm lạ đâu, vậy thì xin mời đọc tiếp.
Sau đó A ngẩn ngẩn ngơ ngơ tụt quần lót của mình xuống, sau lại dùng tay nắm lấy “chú chim nhỏ” của mình bắt đầu thực hiện động tác “tút ống” … nhòm trình độ thành thục như vậy chắc hẳn đã luyện tập không ít… Còn tôi thì chứng kiến toàn bộ quá trình ngay tại trận.
Thực ra thì toàn bộ quá trình chỉ kéo dài tầm hai ba phút, sau đó A lại ngủ thiếp đi… Nhưng tôi thì ngó chằm chằm vào “chú chim không còn nhỏ” đang chào cờ của cậu ấy, lại nghĩ đến chuyện hai thằng bạn cùng phòng đang đi làm nếu bọn nó về nhìn thấy cảnh tượng này thì không hay ho lắm đâu.
Sau đó có lẽ tôi đã làm chuyện “bại não” nhất trong cả cuộc đời này, tôi thò đôi bàn tay nhỏ bé tội lỗi…
Đừng có suy nghĩ xa xôi, tôi chính là một người đàn ông đích thực, thẳng tưng đó!!!
Kỳ thật tôi chỉ là muốn giúp A kéo quần lót lên mà thôi… thật mà….
Bây giờ tôi cứ nghĩ…. Nếu như không phải đúng lúc hai thằng bạn cùng phòng đẩy cửa bước vào thì tôi cũng đang thậm thụt kéo quần lót của A lên, “chú chim không nhỏ” của A đối diện ngay mặt tôi, nếu như lúc A bị giật mình tỉnh dậy không nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ của tôi kéo quần lót của cậu ấy thì… giây phút đó, 8 mắt đối diện nhau!!!
Chắc có lẽ bây giờ tôi và bạn gái vẫn duy trì mối quan hệ hòa thuận tương thân tương ái rồi….
Đừng có hỏi tôi sau đó có bảo vệ được cái mông của mình không…. tôi chỉ có thể nói, bạn cùng phòng đều là cầm thú mà!!!
————————————————————————————————————————
Lạy chúa… tôi xin đính chính lại một chút
Điều quan trong nhất nhất nhất cũng là chuyện tôi muốn giải thích nhất chính là hoa cúc của tôi không bị bất cứ chà đạp nào hết, 4 thằng đực rựa chúng tôi là trai thẳng 100% không tạp chất (ngoài trừ ánh mắt của tụi nó nhìn tôi thỉnh thoảng có chút thay đổi), còn về chuyện tại sao tôi nói bạn cùng phòng đều là cầm thú, tại vì bạn cùng phòng của tôi lại dám đem chuyện truyền bá khắp làng trên xóm dưới!!! TRUYỀN BÁ!!!
Quan trọng không kém nữa là….
Bài viết này hot như vậy….
Lỡ như bạn cùng phòng của tôi đọc được thì sao…..
————————————————————————————————————————
Cảm ơn mọi người
Bạn cùng phòng của tôi đọc được bài này rồi…
#2 [32487 likes] (Salvador Quân)
Hồi cấp hai trong một lần tôi đi mua sắm cùng mẹ tôi, không may thay thời tiết hôm đó cực kỳ nóng nực, tôi muốn xin mẹ 10 đồng để mua kem ăn, mẹ tôi nhất quyết không thèm cho, nguyên nhân là vì hôm qua ở nhà tôi mới cãi nhau với mẹ vì bài thi cuối kỳ, chắc chắn là mẹ còn ghim tôi rồi.
Đường phố Nam Kinh tháng sáu oi bức như một cái lò lửa, đang thiêu đốt từng chút sự nhẫn nại của tôi, trên suốt đường đi tôi dùng 7749 cách làm nũng nhõng nhẽo, nhưng mẹ tôi vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, sau khi tôi tự biên tự diễn hết một tiếng đồng hồ vẫn không được cơm cháo gì, thêm cái thời tiết nóng bức, cạn cả nước miếng khiến miệng tôi muốn bốc cháy, tâm trạng tôi đã đến bờ vực suy sụp rồi, hai mắt rực cháy.
Khi hai mẹ con tôi đi qua một con phố thương mại, như cố tình muốn chọc tức tôi, mẹ tôi điều đà móc ra 10 tệ đặt vào trong bát của một người ăn xin, người ăn xin này thành thạo nói lời “cảm ơn” máy móc,sau đó chuẩn bị kẹp tờ 10 tệ vào một xấp tiền mặt, tự nhiên tôi tỉnh lại liền, trong khi con trai ruột của mẹ xin có 10 tệ mà năn nỉ muốn thấy ông nội thấy bà ngoại luôn mà mẹ nhất quyết không cho, vậy mà tiện tay cho một người ăn mày, tôi tức cái lồng ngực hơn nữa là người ăn mày đó còn khoe tiền cà khịa tôi nữa.
Não tôi nhảy số, chụp lấy xấp tiền mặt trong tay người ăn xin nhanh như chớp, còn cắn chặt không chịu buông ra, người ăn mày đó đứng hình nhìn tôi, ánh mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, thế nhưng lại có người dám khiêu chiến uy phong của Cái Bang? Khi anh ta sắp sửa đứng dậy cho tôi một trận…
Trong lòng không hiểu sao lại thấy oan ức vô cùng đến rớt nước mắt… Nước mắt tôi rơi sau đó như được xả lũ càng khóc càng lớn tiếng, quả thực khóc đến não nề hết cả lòng mề, tay vẫn nắm gắt gao xấp tiền nhất quyết không buông.
Vì vậy, nếu bạn có mặt trên đường phố Nam Kinh vào thời điểm này, bạn sẽ nhìn thấy một anh thanh niên và một người ăn xin quỳ trên đất mặt đối mặt nhau ngay trên con phố sầm uất nhất Nam Kinh, hai tay của anh thanh niên nắm cứng ngắt xấp tiền trong tay người ăn xin, hai hàng nước mắt rớt độp độp trông dường như còn thảm hơn cả ăn xin.
Mọi người vây đầy xung quanh hóng hớt, trong miệng tôi còn lẩm nhẩm cái gì mà tại sao lại không cho con 10 tệ chứ, mỗi lần tôi nhẩm xong 1 cậu thì lại tăng volume khóc to hơn mấy nấc, càng lúc càng có nhiều người kéo đến hóng chuyện.
“Lạy cậu nhỏ, cậu nói đi cậu cần bao nhiêu tiền?”- Người ăn xin nhìn thấy những ánh nhìn nhức nhối xung quanh nhịn không nổi nên lúng túng hỏi tôi.
“Tôi muốn 10 tệ, 10 TỆ.”- Tôi khóc nức nở
Người ăn xin dứt khoát móc hẳn 20 tệ trong xấp tiền “Tôi cho cậu hẳn 20 tệ nè, cậu phắn lẹ hộ tôi, tôi chịu thua cậu luôn.”
Anh ta nói như vậy, tôi mới nhận ra từng ánh mắt kỳ thị của mọi người xung quanh, tự nhiên cũng cảm thấy nhục dùm, thế nên tôi mau lẹ cầm lấy 20 tệ rồi chuồn vội khỏi chỗ đó.
Lúc này hẳn là mọi người thắc mắc mẹ tôi đi đâu rồi? Tôi nghĩ chắc là từ giây phút tôi quỳ xuống xin người ăn xin 10 tệ, mẹ tôi đã muốn từ mặt đứa con ruột này luôn rồi, không có nói giỡn đâu, mẹ tôi thật sự nói được làm được đó.
#3 [11849 likes] (Người dùng ẩn danh)
Hồi còn nhỏ, mẹ ruột tôi suốt ngày cứ trêu tôi.
Tôi hỏi mẹ tôi từ đâu đến.
Mẹ tôi nói nhặt tôi trước cổng trường học còn luôn kể lại câu chuyện hết sức sinh động như thật!
Ví dụ như hôm đó là một ngày trời xanh mây trắng, một đứa bé dơ dáy chỉ mặc độc một chiếc quần sịp nằm khóc ngoe ngoe trong đống rác, trong lòng mẹ nghĩ không biết con nhà ai đây, nằm trần truồng như vậy rất có phong thái lưu manh.
Nên mẹ tôi, một Đảng viên của Đảng Cộng Sản Nhân Dân Trung Hoa, không thể vì một đứa bé như tôi làm xấu mặt trường học được, nên đã bế tôi về nhà.
Vậy mà tôi cmn tin là thiệt luôn, u sầu đến tiều tụy;
Nhớ năm đó, cô giáo âm nhạc đối với tôi rất tốt, còn muốn cất nhắc tôi lên làm lớp phó Văn Thể Mỹ, còn giới thiệu tôi vào ban văn nghệ vẻ vang nhất trường: dàn đồng ca Bông Hồng Nhỏ!
Lúc đó tôi còn non và xanh như một tấm chiếu mới chưa từng trải, mẹ tôi đích thực không khác gì một mụ dì ghẻ, ngày ngày bắt tôi phải làm bài tập!
Cô giáo Âm nhạc có lẽ chính là người mẹ ruột đã thất lạc nhiều năm của tôi!
Suy nghĩ này đã bén rễ nảy mầm trong lòng tôi.
Cô giáo nhất định có nỗi khổ bất đắc dĩ, cứ như vậy trong tâm hồn non nớt của tôi đã nảy sinh một loại ngầm hiểu.
Một lần nọ, đúng vào sinh nhật của cô giáo Âm nhạc, vì cô ấy rất được mọi người yêu quý nên dàn đồng ca Bông Hồng Nhỏ chúng tôi muốn tổ chức sinh nhật cho cô ấy, sức lực của mấy chục đứa trẻ trâu vô cùng lớn.
Tôi phải tích góp tiền ăn sáng trong tận hai tuần lễ mua một bó hoa Cẩm Chướng, mọi người lại hùng tiền mua bánh kem, đứa nào không có tiền thì góp sức viết thiệp, thổi bong bóng, trang trí phòng hội trường để tạo bất ngờ cho cô giáo.
Sau khi cô giáo Âm nhạc bước vào, cô cảm động đến rớt nước mắt.
Khi cô giáo phát biểu cảm tưởng của mình về bữa tiệc bất ngờ này, cô nói: Cô xem các con giống như là con ruột của cô vậy!
Câu nói này đồng thời triệu hồi suy nghĩ đã nảy mầm trong lòng tôi bấy lâu nay, như được tưới nước trở thành cây đại thụ chọc trời!
Tình thương của mẹ quả nhiên giống như hắt xì vậy, không thể giấu đi được!
Không còn gì để nói nữa, tôi phải nhận mẹ ruột thôi!
Thế là tôi không hề do dự “Oa” lên một tiếng liền chạy qua ôm cứng lấy cô giáo
“Mẹ ơi! Con thật sự là con gái ruột của mẹ nè!”
Tuy rằng kết quả nhận mẹ không được tốt đẹp mấy.
Mẹ tôi hùng hổ đến trường lôi đầu tôi về nhà, sau khi bị đánh cho một trận no đòn, một đội viên đội Thiếu niên Tiền Phong ưu tú như tôi lần đầu tiên trong đời cúp học một tuần lễ.
Lại một câu chuyện truyền kì khác về mẹ tôi, mẹ hứa với tôi rằng nếu tôi thành thật giao nộp hết tiền lì xì cho mẹ, thì tôi có thể giữ lại cho mình 200 tệ.
Ở cái thời mà 2 hào có thể mua được cái dầu cháo quẩy, 1 đồng có thể ăn được một bữa sáng no nê, 200 tệ này có thể nói là một khoản tiền lớn.
Một phẩm chất tốt của cung Kim Ngưu chính là tiết kiệm, tôi định bụng giấu tiền vào trong vớ, đợi truyện Doraemon ra tập mới thì đi mua ngay cho nóng.
Để dành suốt một năm lâu như vậy!
Rút cuộc thì sao, tiền trong vớ tất cả đều không cánh mà bay!
Tôi phát điên rống lên chất vấn :”MẸ, 200 TỆ CỦA CON ĐÂU?”
Điểm sáng duy nhất trong chuyện này là mẹ tôi không nói là tiền đó để dành cho tôi học Đại học như phụ huynh nhà người ta.
Tôi làm sao có thể tin vào loại nói dối tầm thường như vậy được.
Mẹ trả lời: “Chắc là ông già Noel lấy mất tiền của con rồi!”
Tôi: “Không phải ông già Noel sẽ nhét quà vào vớ cho trẻ em sao? Làm sao có thể lấy tiền trong vớ của mình được chứ?”
Mẹ mới nói: “Ông già Noel lớn tuổi rồi, tiền lương hưu không đủ để mua quà, con xem như là đóng góp một chút, quyên góp cho ông già Noel có tiền ăn tết!”
Mà lúc này mới tháng hai thôi à!
Kết cuộc, quà Giáng sinh năm đó của tôi là một cục xà bông, và nó được đặt trong đúng chiếc vớ ban đầu tôi dùng để cất 200 đồng.
Mẹ tôi nói, bạn nhỏ có cục xà bông rồi, sau này có thể tự giặt vớ của mình rồi nha (.﹒︣︿﹒︣.)
Từ đó về sau tôi luôn ghét bỏ lễ Giáng Sinh, ghét bỏ Ông già Noel và ghét lấy luôn mấy con tuần lộc, ghét đến nổi cứ luôn đọc sai âm tiếng Anh của lễ Giáng Sinh.
Cho đến khi tôi lên cấp ba, tiếp nhận giáo dục giá trị cốt lõi của chủ nghĩa Mác Lênin, tôi mới biết thì ra tôi đã trải qua một tuổi thơ “bại não” cỡ nào.
#4 [25961 likes] (Thanh Thu)
Người nhà bệnh nhân vì để cảm ơn tôi lúc hỏi thăm tình hình sức khỏe trước khi xuất viện đã lôi kéo tôi qua một góc, họ nhét vào tay tôi một voucher mua sắm trị giá 1000 tệ. Tôi xấu hổ nói thế nào cũng nhất quyết không chịu nhận, nhưng người nhà họ càng kiên quyết, sau khi đưa qua đẩy lại lộn xộn nhốn nháo một hồi suýt chút nữa là đánh nhau luôn, hai tay của tôi đều bị nắm chặt không thể nào từ chối được nữa.
Thực sự không biết phải làm như thế nào, tôi chỉ đành lặng lẽ tra được số điện thoại của bệnh nhân trong hệ thống hồ sơ của bệnh viện, nạp cho anh ấy 1000 tệ tiền điện thoại. Lại nhân lúc họ không để ý, lén lút kẹp phiếu mua hàng vào trong hồ sơ bệnh án trả lại cho bọn họ.
Bệnh nhân và người nhà anh ấy vô cùng cảm động, tôi cũng vui lây trong lòng. Rớt nước mắt tiễn gia đình bọn họ xuất viện, nhìn bọn họ đi ngày càng xa dần trong ánh hoàng hôn, bóng lưng càng ngày càng nhỏ dần, tôi mới nhận ra rằng có cái gì đó sai sai… có phải tôi vừa trả dư cho bọn họ 1000 tệ không…
Nhắc lại chuyện cũ tôi lại muốn rớt nước mắt.
……
……
#5 [26288 likes] (Miêu Tam Nương Tử)
Hồi cấp hai tôi chỉ làm được có 27 điểm trong bài kiểm tra một tiết chương hình học Elip, tôi úp sấp mặt trên bàn khóc, nước mắt tôi làm bài kiểm tra ướt nhẹp vết mực đỏ của điểm số cũng bị nhòe nhoẹt, tự nhiên tôi tỉnh lại liền tôi sẽ dùng nước mắt của mình khóc ướt hết điểm số luôn như vậy bạn bè sẽ không nhìn ra điểm của tôi nữa, nên tôi ra sức khóc lóc, vừa khóc vừa dùng ngón tay bôi nước mắt lên, kết quả 27 điểm bị nhòe vẫn là 27 điểm, hơn nữa còn phóng đại thành số 27 siêu to khổng lồ, càng chói lóa, càng bắt mắt hơn!
Hơn nữa lúc này tôi cũng cạn cả nước mắt rồi, nên tôi nhanh trí uống thêm mấy bình đun nước nhưng cũng không nên cơm cháo gì! Tiết giải bài kiểm tra, đứa ngồi bàn sau còn lấy viết chọc chọc lưng tôi “Quào, một con số 27 siêu to khổng lồ, đậm thật, sao cậu làm được vậy?”
Đây là chuyện “bại não” nhất tôi đã từng làm, một là tôi đã tự tay thêm hiệu ứng phóng to in đậm cho con điểm 27 đầy ê chề giống như sợ người khác không nhìn thấy vậy. Hai là hôm đó sao tôi không dùng nước trong bình đun để làm nhòe con điểm 27 trên bài thi nhỡ? Tại sao nhất định phải uống nước vào rồi lại khóc ngược trở ra nhỡ?
