(T/N: Mình chỉ đưa ra định nghĩa vừa đủ để mọi người có thể hiểu được bối cảnh thread này thôi nha.
Theo wikipedia, bipolar disorder – rối loạn lưỡng cực, là chứng bệnh về tâm thần với đặc trưng gồm tâm trạng bị rối loạn bởi các giai đoạn trầm cảm đi kèm với các giai đoạn hưng phấn ở mức bất thường, kéo dài từ ngày đến nhiều tuần mỗi chu kỳ.
Nếu tâm trạng bất thường lên đến mức nghiêm trọng và loạn thần, mức độ này được gọi là ‘hưng cảm’. Nếu các triệu chứng có phần nhẹ hơn, mức độ này được gọi là ‘hưng cảm nhẹ’. Biểu hiện và triệu chứng được phân thành 5 pha: hưng cảm, hưng cảm nhẹ, trầm cảm, thuyên giảm, hỗn hợp
Hội chứng này được chia ra thành ‘rối loạn lưỡng cực I’ nếu có triệu chứng của ít nhất một pha hưng cảm, có hoặc không có pha trầm cảm – và ‘rối loạn lưỡng cực II’ nếu có triệu chứng của ít nhất một pha hưng cảm nhẹ (nhưng không có đủ một pha hưng cảm) và một pha trầm cảm nặng.)
_____________________
Tôi thích, một cách ngẫu nhiên, quyết định sẽ tận tụy cho một sở thích mà tôi mới phát hiện ra, sẽ bỏ việc, chuyển sang một thành phố khác. Thêm nữa là cắt đứt liên lạc với bất kì ai tôi quen biết, vì tôi cần khoảng không riêng để bắt đầu những mối quan hệ mới.
>u/Divin3F3nrus (460 points)
Thất nghiệp 7 năm trước, vợ thì có mang và tôi cứ thế gói ghém đồ đạc để chuyển tới một bang có việc làm, cách nơi ở hiện tại của tôi khi ấy 17 tiếng đồng hồ, mà không hề suy tính chút gì sâu xa. Mọi chuyện rồi diễn ra thuận lợi và ai cũng nói “Trời ơi, bạn gan thật”.
Không phải đâu. Là rối loạn tâm thần và suy nhược thần kinh đấy.
>>u/Magenta_the_Great (150 points)
Nửa kia của tôi đồng ý cùng tôi chuyển sang bang khác – nơi mà chúng tôi chưa từng đến, không quen biết một ai – chỉ vì một việc làm mà tôi được trả lương thấp hơn một chút.
Tất cả đều rất ổn thỏa. Nhưng tôi cứ phải nhắc nhở là ảnh nên nói “không” thường xuyên hơn.
>>u/-braquo- (64 points)
Pha hưng cảm đầu tiên đã “dẫn lối” tôi đi sang phía bên kia của đất nước. Không sắp đặt từ trước, không kinh phí dự trù, không tấm vé khứ hồi. Hoàn toàn chỉ là một quyết định bộc phát tức thời. Té ra đấy không phải điều mà người bình thường sẽ làm.
>u/ablackman47 (32 points)
Đúng thật khi nói đây là các vấn đề tiêu biểu mà chúng ta gặp phải. Nhưng tôi cho rằng việc nhận biết được giới hạn an toàn cũng rất cần thiết, đặc biệt là với những cá nhân mắc các rối loạn khiến họ bị điều khiển bởi chính tâm trạng/cảm xúc của mình. Đừng cảm thấy có lỗi chỉ vì bạn muốn có một công việc tốt hơn, gặp gỡ những người toàn lòng ủng hộ và chăm sóc bạn, hay thử cái gì đó mới mẻ để xem bản thân có hứng thú với chúng hay không; mặc dù chúng ta thường đưa ra quyết định một cách hấp tấp và vội vàng. Hiểu rõ bối cảnh đưa ra quyết định rất là quan trọng nhé. Tụi tôi có tiêu chuẩn thực cao, và không ngại cho mấy cây cầu lụi tàn đâu
>>u/vicaller (85 points)
Tui đốt cháy rụi cầu để thách thức sự vững vàng của bọn nó! Khoan hồng không dành cho kẻ yếu mềm! Tất cả rồi sẽ bị truy tố tội thôi!
_____________________
u/JazzyEm (137 points)
“Tôi chỉ ước ai đó sẽ bỏ công sức ra và cho tôi thấy rằng họ thật sự để tâm.”
Gia đình và bạn bè đã tham gia vào cuộc hội thoại.
“Không. Không phải như thế.”
>u/brinvestor (26 points)
Thật lòng mà nói, tôi thấy ổn với việc tự mình đối mặt với nó. Bớt căng dây đàn hơn nhiều.
Đa số không biết cách xử trí một căn bệnh ra sao và chỉ lộn tùng phèo hơn cục chỉ vốn đã rối bời thôi.
Khi bạn đã học được cách xây dựng giới hạn, cách từ chối, và cách làm dịu đi lòng mình khi cần thiết, thì rối loạn lưỡng cực dễ kiểm soát hơn.
Vả lại, bạn không cần phải lúc nào cũng phản hồi lại mỗi khi ai hỏi “Bạn thế nào rồi?”
>>u/JazzyEm (13 points)
Tôi cảm thấy điều này không áp dụng được với trường hợp của mình. Tôi cần cái gì đó ràng buộc tôi với trách nhiệm, nghĩa vụ. Còn không là tôi sẽ bỏ thuốc điều trị và tự “làm dịu” bản thân với thuốc phê pha đấy. Rất khó để bản thân nhận lấy lỗi “có lẽ tao mới là người độc hại ở đây”, nhưng tôi sẽ lựa chọn hướng đi này hơn là tự mình lo liệu mọi thứ.
Mỗi người mỗi cách thẩm du rồi.
_____________________
u/Radiant_Ad2213 (147 points)
Thân gửi Tía và Má,
Con xin lỗi vì đã lâu không liên lạc với tía má. Giờ con đang nằm trên ghế sofa và chẳng làm gì cả.
Tía má hỏi con đang có dự định gì hay không hả? Ờ thì, chỉ dọn sạch đến từng lỗ chân lông của căn hộ, cứ đến lúc thì nghỉ giải lao để nhìn chằm chằm ra cửa sổ để phát giác các mối nguy hại tiềm tàng có thể xảy đến với con và vợ mình.
Con bây giờ cũng đang rất hứng thú với chỉnh sửa ảnh. Có lẽ con sẽ ngốn vài nghìn $ để tậu một con máy tính mới và vài phần mềm ngon ghẻ chỉ để bỏ xó chúng sau 2 tuần.
Hẹn gặp lại khi con gặp lại tía má, tức là có thể chẳng bao giờ đâu, vì hiện tại thì con ghét tía má lắm.
Thương, Con.
_____________________
u/emmyjayy (563 points)
Thêm vào giỏ hàng
>u/NONONONONONONO__ (49 points)
Tôi đã tinh thông nghệ thuật ‘thêm vào giỏ hàng’ mà không rà soát lại rồi này. Mua sắm trực tuyến sẽ như một sở thích khi bạn ở trong pha hưng cảm nhẹ vậy, nhưng tôi không có bao giờ trao trọn thân mình cho nó đâu.
_____________________
u/1radgirl (39 points)
Ít nhất một đơn hàng từ Amazon được giao đến nhà tôi mỗi ngày và tôi còn chẳng biết bên trong có gì.
_____________________
u/Flared101 (547 points)
Tôi là người con của vô số thú vui, nhưng là bậc thầy của đếch cái nào sất.
>u/WeAreAIreadyPuppets (138 points)
CHÍNH NÓ. Như John Steinback từng nói trong tiểu thuyết ‘Phía đông Vườn địa đàng’: “Tôi là người biết tất cả, nhưng mỗi thứ một ít. Vì thế, tôi chẳng làm được gì cả”. Trích dẫn này luôn nắm thóp được tôi.
>u/OfficeChairHero (58 points)
Ít ra thì tôi có thể chơi ‘twinkle twinkle little star’ bằng hơn 20 nhạc cụ. Chắc hẳn là hữu dụng, nhỉ? Phải không…?
>u/Nightvision_UK (44 points)
Đây là điểm chung của rối loạn lưỡng cực và rối loạn tự kỷ này. Tôi ôm trọn cả hai và nó đúng là ác mộng. Ai cũng coi đây là điều gì xa xỉ, là tốt khi có hàng vạn thích thú khác nhau – Nhưng sự thật thì không hẳn là thế, khi chúng chẳng mang đến thành tựu nào hết. _____________________
u/CrimsonSuede (384 points)
Tôi sẽ hoặc là:
• Ngủ quá nhiều
• Ngủ quá ít
• Ăn quá nhiều
• Ăn quá ít
Hệ trao đổi chất tội nghiệp của tôi không biết cái gì là cái gì nữa rồi lol.
_____________________
u/asehen (88 ppints)
Tôi như bị hút cạn sinh khí cả ngày và thèm được ngủ. Nhưng chỉ cần thức qua 1 giờ sáng là tôi bắt đầu thấy màu sắc tưng bừng sáng rạng hơn, và mở màn độc thoại cho chính mình nghe, và không đời nào muốn ngủ nữa.
_____________________
u/TheDarksider96 (103 points)
Cực kì hưng phấn và dồi dào sức lực và cạn kiệt năng lượng và muốn chết ngay sau đó.
_____________________
u/Indytaker (110 points)
Lâu lâu tôi thấy mình như cục hạch vậy. Nhưng đôi khi lại không.
>u/OfficeChairHero (79 points)
Lâu lâu tôi là cục hạch. Nhưng đôi khi tôi là Chúa giáng trần.
_____________________
u/aiyshia (228 points)
Tôi cảm giác rằng bạn trai đang ghét tôi vì anh ấy không muốn quan hệ mỗi ngày.
>u/OfficeChairHero (96 points)
Tôi ghét điểm này của bản thân, bởi tôi luôn cá nhân hóa quá lên mỗi khi nhận lấy lời từ chối quan hệ. Ý tôi là… đậu xanh rau má nó chứ. Lâu lâu anh ấy chỉ mệt thôi. Tôi đâu có tự dưng mà biến thành cái thứ ma chê quỷ hờn bậc nhất hành tinh này. Nhưng não tôi thích nghĩ theo hướng ngược lại cơ.
>u/deadinsideirishdude (19 points)
Mấy bồ có quan hệ yêu đương cơ á? Tôi chỉ coi tubegalore (T/N: web pỏn) rồi ngồi khóc thôi.
_____________________
u/leesto88 (145 points)
Tôi từng thẩm du 50 lần trong 1 ngày.
>u/junglebeef (40 points)
Bạn là nam hay nữ vậy? Tôi nghĩ kỉ lục của mình là 8 lần. Đến một lúc nào đó thì nó sẽ đau, nên tôi không tưởng tượng nổi 50 lần luôn ấy.
>>u/ leesto88 (66 points)
Tôi là nữ. Nó cứ nâng cấp dần từ đau đớn lên đến khổ sở thật, cơ mà tôi không dừng nổi.
_____________________
u/Cautious-Blueberry63 (111 points)
Hãy cùng đừng quên uống thuốc hôm nay nhé *cười với sức của mông*