Tính đến thời điểm này, xung đột vũ trang xảy ra giữa Nga và Ukraina mới diễn ra mới được khoảng 30 giờ đồng hồ… Thế nhưng thế giới và bách tính trong nước đã phần nào thấy được sự khốc liệt của chiến tranh. Chúng ta cách xa trận chiến hàng nghìn km nhưng cũng đã dấy lên nỗi sợ hãi, đau xót vì bom rơi đạn nổ. Vì sao, vì ngày nay công nghệ internet đã giúp phổ cập thông tin, hình ảnh đến mọi ngõ ngách thế giới, từng giờ, từng phút…
Nhìn ra nước ngoài mà nghĩ nước mình. Một quốc gia mà trong vòng 100 năm gần đây thì có tới nửa thế kỷ chiến tranh liên tục (9 năm kháng chiến chống Pháp; 21 năm chống Mỹ; 10 năm chiến tranh chống xâm lược phương Bắc và làm nghĩa vụ quốc tế ở Campuchia). Thậm chí chỉ riêng số bom đạn đế quốc ném xuống tỉnh Quảng Trị trong 81 ngày đêm ước tính súc công phá đã gấp 7 lần quả bom nguyên tử “Litte Boy” ném xuống Hiroshima.
Một đất nước mà làng bản nào cũng có anh hùng, liệt sĩ, có Bà mẹ Việt Nam Anh hùng; một dân tộc nào mà gia đình cũng có tấm bằng Tổ quốc ghi công… thì chắc chắn họ hiểu cái giá của hòa bình đắt đến nhường nào.
Ấy vậy mà mỗi dịp đất nước kỷ niệm các ngày lễ lớn hoặc trải qua biến cố gì đó… , tôi lại thấy một bộ phận quá khích, xét lại, kích động biểu tình, bạo loạn, tự “bôi mỡ dân chủ, nhân quyền vào chân cho kiến ngoại bang đến đốt”.
Hãy nhìn vào các quốc gia đang chìm trong thuốc súng để thấy cái giá của hòa bình chúng ta đang có, để hiểu, người ta có thể biết thời điểm bắt đầu một cuộc chiến nhưng sẽ chẳng thể biết khi nào nó kết thúc.
Nếu sớm mai thức dậy, đất nước có chiến tranh, đi ngang qua phố phường đổ nát đầy rẫy những chiếc xe cháy rụi …
… Đừng quên rằng bạn đã từng có những con phố đầy ắp xe cộ và tiếng còi.
Nếu sớm mai thức dậy, đất nước có chiến tranh, bạn đi bộ 3km chỉ để nạp pin điện thoại ở một trạm gác của lính gìn giữ hòa bình…
… Đừng quên bạn đã từng có một tổ quốc, đầy ắp những nhà máy điện.
Nếu sớm mai thức dậy, đất nước có chiến tranh, bạn đi bộ 10km trong khói thuốc súng và nơm nớp lo dính đạn của một phe nào đó, nhận ổ bánh mì và chai nước khoáng từ đội tình nguyện Liên Hợp Quốc… Đừng quên rằng bạn đã từng có một đất nước thừa mứa lương thực và xuất khẩu nông sản hàng đầu thế giới.
Nếu sớm mai bạn thức dậy, đất nước có chiến tranh, bạn không gặp mẹ 3 tuần liền, bạn chỉ mới được nghe giọng của bà qua điện thoại vệ tinh, bà khóc và nói hôm qua pháo kích ngay đầu ngõ, người cha thân yêu của bạn đã qua đời…
… Đừng quên rằng, bạn từng có một đất nước tràn ngập sóng điện thoại và một gia đình đầy ắp tình yêu thương.
Nếu sớm mai thức dậy, đất nước có chiến tranh, bạn chẳng thể vào facebook, chẳng có youtube hay wifi, đường dây cap quang quốc tế đã bị cắt, các nhà mạng dừng cung cấp dịch vụ…
… Đừng quên rằng, bạn đã từng có một đất nước tràn ngập sóng wifi, có thể vào tất cả các trang mạng với giá cực rẻ.
Nếu sớm mai thức dậy, đất nước có chiến tranh, bạn phải cầm súng bắn vào người khác… Đừng quên những giây phút cả dân tộc cùng cười, cùng khóc, cùng nắm tay nhau trong ngày đội tuyển U23 chiến thắng hôm qua.
Nếu sớm mai thức dậy, đất nước có chiến tranh, bạn đứng trên một toà nhà cao tầng, nhìn thấy xung quanh đổ nát, những công viên, trung tâm thương mại, rạp chiếu phim, nhà hàng… mà ngày nào bạn đưa con cái đi ăn, vui vẻ với gia đình… bây giờ chỉ còn những vết đạn…
… Đừng quên, những gì bạn làm hôm nay có thể sẽ là hậu quả ngày mai.
Ngọn cờ mọc xôn xao vòm cây xanh
Dưới gốc cây
Có dòng máu đỏ
Ngọn cờ mọc trên nóc thành phố
Mặt đất còn lởm chởm rào gai
Những người cắm cờ năm Sáu tám
Những người cắm cờ năm Bảy lăm
Họ vắng mặt ngày vui sum họp
Chúng tôi nhớ nhau nhìn vết đạn trên cờ
Vết đạn trên cờ cháy lên câu hỏi:
Có nơi đâu như đất nước mình
Một ngày vui hoà bình
Ba mươi năm súng nổ…?
Ôi ngọn cờ đo hết mọi hy sinh.
Nguyễn Đức Mậu.