05.
Vào mùa thu của năm thứ chín từ ngày hai người quen biết nhau, anh ấy kết hôn.
Cô dâu của anh ấy chính là cô bạn gái năm xưa, sau khi cô ấy học xong ở Mỹ thì quay về, lấy được bằng tiến sĩ như ý, ra đường có thể ngẩng cao đầu. Khi biết được chuyện này, vừa đúng lúc Hứa Nặc đang đi ngang bờ sông Vọng Giang, nhìn thấy tân sinh viên với các vali hành lý lớn nhỏ đến đây làm thủ tục nhập học, các cô nữ sinh thì ngước mặt lên trời, rồi nhìn xung quanh, các cậu nam sinh thì cắt tóc ngắn, ai nấy đều nở nụ cười và ôm trong mình lý tưởng, nôn nóng chờ đợi hướng tới tương lai.
Một thế hệ mới, một thời đại mới bắt đầu và thêm một câu chuyện mới.
Năm đó, ca sĩ Châu Kiệt Luân lại một lần nữa đến Thành Đô biểu diễn, các đồng nghiệp ôm máy tính cả ngày nhấp chuột tranh mua vé, chỉ có cô là cắm đầu ngồi ôm máy sửa bài ppt.
Năm đó, một người bạn cùng phòng đã hỏi trúng tim đen của cô: “Hứa Nặc ngốc à, đừng mơ mộng nữa, cuộc đời của cậu có thể có được bao nhiêu cái bảy năm?”
Từ sau khi gặp được anh ấy, mỗi một lần bảy năm trong cuộc đời cô, đều đã dành cho anh ấy hết rồi.
Cô ấy lại đến Thượng Hải, nhưng lại không đủ can đảm một mình đi gặp anh ấy. Nên cô đã liên lạc với bạn học cùng ở lại Thượng Hải năm đó, rồi năm sáu người cùng nhau họp mặt.
Lần này, anh ấy chủ động xin nghỉ phép, đứng trước cửa nhà hàng đợi cô, chiếc áo khoác khoác lên vai, bên trong là một chiếc sơ mi, trông anh ấy vô cùng tuấn tú.
Cô thấy bóng lưng của anh ấy, cô nhìn một cái rồi nhìn thêm một cái.
Thật ra, bọn họ đều là người ở Thượng Hải nên gặp nhau thường xuyên, cuối tuần lại hay hẹn nhau đi đánh mạt chược, và luôn có những câu chuyện riêng về bản thân mình. Họ hay nói về thời tiết, giá nhà ở Thượng Hải, thậm chí còn bàn về việc học của con mình. Cô ngồi kế bên không tiếp được lời nào, vẫn là anh ấy tỉ mỉ chu đáo, gọi menu lên và hỏi cô có cần thêm một bát cơm nắm lên men không.
Đột nhiên nhà hàng bị cúp điện, bóng tối bao phủ quanh bàn ăn, mọi người bắt đầu khẽ xì xào.
Khoảnh khắc đèn vừa được bật lên lại, không hiểu sao anh ấy nhìn về hướng cô, cô nở nụ cười ấm áp, cúi đầu tiếp tục gắp thức ăn.
Thế giới của người trưởng thành, nơi đâu cũng có cảnh tàn sát lẫn nhau, tranh giành lẫn nhau, ân ân oán oán xoay vòng, họ đứng ở hai đầu của một con sông lớn, nhìn nhau, cười, cúi đầu chào nhau, rồi quay người rời đi.
Những con người có tâm trạng và tình cảm sâu sắc, bình thường có mấy ai để ý đến.
Ai cũng bàn về giá cả tiền nhà, tiền lương, xe, hoặc nói về việc ra nước ngoài du lịch, nước hoa chanel, đồng hồ rolex, kim cương…. Tất cả những điều này mới chính là chuyện đáng để mọi người nói, và những điều này luôn là chủ đề nổi bật, sẽ không khiến bữa cơm trở nên lạnh nhạt.
Thế giới của người trưởng thành vô vị như thế, như một con người nhỏ bé bị dòng lũ mênh mông của thế giới này cuốn đi, khi ấy tình cảm và suy nghĩ của một người lại trở nên quá đỗi tầm thường.
Cô lên chuyến bay ban đêm để quay về Thành Đô, máy bay bay ngang qua một thành phố, cô ghé sát vào kính cửa sổ ngắm nhìn, trong lòng nghĩ đây có lẽ là lần cuối cùng đến đây rồi.
Thật ra từ lâu cô đã biết được sẽ có ngày này, chính là vào một đêm mùa hè, cô đứng trước cửa phòng dạy nhạc, cổ vũ bản thân mình, lấy hết dũng khí để tỏ tình với anh ấy.
Cô về đến nhà lúc nửa đêm, lên phòng mở một ngăn kéo đã được khoá kĩ, cô sắp xếp ngăn nắp mọi thứ mà cô có được trong nhiều lần bay đến Thượng Hải ngần ấy năm qua, vé máy bay, vé xem phim một người, phiếu tích điểm và bill của quán trà sữa, còn có thẻ đi bus và vài đồng bạc lẻ…… Tất cả cô đều không nỡ vứt đi, cứ giữ lại, không để ý mình đã cất được bao nhiêu thứ, đến khi sắp xếp lại thì những thứ đó đã chất thành đống rồi!
Hứa Nặc chưa từng nói cho Thư Vọng biết, vào năm 24 tuổi, cô đã từng nộp hồ sơ ứng tuyển vô tất cả các công ty ở Thượng Hải cả ngày lẫn đêm. Cuối cùng cô đã vượt qua 5 vòng thi ứng tuyển, được sự chấp nhận từ các vị giám khảo và cô được tuyển dụng. Ngày nào, cô cũng vui vẻ lên xem các thông tin cho thuê trên diễn đàn, trên diễn đàn cô cũng đã chọn được rất nhiều hàng second hand, cô mơ về cách trang trí cho thể giới nhỏ của mình sau khi đi làm ở Thượng Hải.
Cô đặt chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ hướng ra ánh nắng, có thể ngồi trên đó xem sách. Công ty mà cô làm với nơi anh ở và cả bệnh viện anh đang làm cùng một khu, nói không chừng cuối tuần có thể lấy một lý do để được đi xem phim cùng anh.
Anh ấy bảo rằng bây giờ không được, cô liền đợi anh ấy, đợi đến một ngày anh ấy bằng lòng đi.
Vào một đêm trước ngày cô xuất phát, cô vừa căng thẳng vừa hạnh phúc đến nỗi không ngủ được, nhưng cô vô tình nghe thấy ba mẹ cô đang tâm sự trong phòng khách. Mẹ cô vừa nói vừa khóc: “Thượng Hải lớn như vậy, con mình lại là con gái, một mình đi như thế, lỡ con bé bệnh rồi thì phải làm sao? Xảy ra việc ngoài ý muốn thì phải làm sao?”
Ba cô im lặng, vừa nghe vừa uống rượu giải sầu.
Cuối cùng, mẹ cô thở dài: “Từ nay về sau, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.”
Đêm đó, Hứa Nặc nằm mơ màng trên giường, gia cảnh nhà cô bình thường, căn nhà này cô đã ở mười mấy năm, đường về nhà đi đi lại lại hàng vạn lần. Cô được sinh ra và lớn lên tại đây, người người đều hay nói, trẻ không đến Tứ Xuyên, già lưu lại đất Thục, cha mẹ vất vả mong chờ ngóng trông ngày cô trưởng thành, thế mà đến lúc cô trưởng thành rồi, cô lại muốn rời đi.
Cô nhắm chặt mắt lại, dường như nhìn thấy lại cảnh tượng mấy năm về trước, hình ảnh anh ngồi bên cạnh cửa sổ, cạnh một cây ngô đồng tươi tốt, có một con chim khách vỗ cánh rồi bất chợt bay đi.
Trong đêm tối, nước mắt cô dâng trào chỉ mỗi cô biết.
Lại qua thêm hai ba năm nữa, cô nghe nói Thư Vọng đã ly hôn, vợ anh không chịu được cảnh anh suốt ngày ở bệnh viện, không có lấy một ngày nghỉ ngơi. Hai người dễ hợp dễ tan, anh mang hết tất cả tài sản mà anh có được tặng hết cho người vợ kia. Một người bạn thân bất bình thay cho anh, nói: “Rõ ràng năm đó cậu vì cô ta mà chọn học y, ngày hôm nay, cô ta lại chọn ngay lý do đó mà oán trách cậu.”
Thư Vọng thẫn thờ ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cô ấy không có lỗi, mấy năm nay hợp hợp tan tan, tình cảm giữa chúng tôi sớm đã không còn được như ban đầu, nhưng tôi lại khờ dại mà nghĩ rằng có thể gương vỡ lại lành với đối phương.”
Hứa Nặc đang ngồi ở một nơi rất xa với nơi Thư Vọng đang ở, cô ngẩng đầu lên, không để nước mắt mình rơi xuống.
Thư Vọng à!
06.
Anh ấy càng ngày càng bận, bệnh viện có suất đi du học thời hạn một năm để đào tạo nâng cao kiến thức cho bác sĩ giỏi, viện trưởng liền dành cơ hội này cho anh ấy. Trước khi anh ấy đi, bệnh viện đã cho anh ấy nghỉ phép một tuần để anh ấy nghỉ ngơi.
Bạn bè tụ họp lại, muốn anh ấy đãi một bữa tiệc chia tay, đã chọn một nhà hàng tây gần ngay bến Thượng Hải. Dưới ánh nến lung linh, anh ấy đột nhiên nhớ đến cô. Mấy năm về trước, vừa mới có một trận mưa đầu xuân, cô ấy đã đến Thượng Hải, ví tiền, điện thoại đều bị trộm mất, cô ấy lâm vào đường cùng, người đầu tiên cô nhớ tới chính là anh, khi mời cô ăn cơm, anh ấy đã dắt cô đến nhà hàng này.
Tại sao lúc đó cô chỉ gọi cho anh, việc này cả hai người đều không nhắc đến.
Sau khi bữa cơm kết thúc, anh đã lái xe thẳng đến sân bay Phố Đông, đợi chuyến bay sớm nhất đến Thành Đô. Một người trưởng thành, làm qua biết bao nhiêu ca phẫu thuật, đột nhiên lúc này anh lại cảm thấy trong lòng bồn chồn, lo lắng, hồi hộp.
Cô đến sân bay đón anh, dưới mùa hè 37-38°C, tiếng ve hót râm ran cả góc trời, cô mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng, mang đôi giày thể thao màu đen, tóc cắt ngắn hơn nhiều, lưng đeo một chiếc balo màu đen, hai tay thì ôm hai ly hồng trà.
Dáng người cô nhỏ nhắn, đứng trong đám đông vừa nhảy vừa quơ tay, mặt đỏ hết cả lên. Như thể hồi còn học đại học, cô đứng dưới gốc cây hoa anh đào, nước mắt giàn giụa gọi tên anh: Thư Vọng, Thư Vọng.
Anh đứng ngay lối ra, ngây người nhìn cô, đột nhiên cảm thấy trong lòng có gì đó lắng đọng lại.
Nhiều năm trôi qua như vậy, người già đi chỉ có mỗi anh, còn cô từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi.
Khoảnh khắc đó anh đột nhiên cảm thấy, đời này có thể gặp được cô, chính là phước ba đời của anh.
Cô dắt anh đi ăn lẩu bên đường, trên đồ ăn quệt một lớp tương ớt dày, lại còn cho thêm một lớp tiêu xanh, đây là mùi vị mà ở Thượng Hải chưa bao giờ có.
Đi dạo bờ sông bên cạnh cầu Cửu Nhãn, anh nói: “Tôi rất nhớ thành phố này.”
Nhiều năm sau quay đầu nhìn lại, đây là câu nói tâm tình gần gũi nhất mà anh nói với cô trong cuộc đời này.
Nhưng nếu đúng thật sự, thì cũng không phải gọi là gần gũi.
Ánh trăng vừa tròn vừa to nằm trên bầu trời phía xa, nhưng hình ảnh chiếu xuống mặt hồ lại vô cùng lãnh đạm và buồn tẻ.
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?
Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?
(Ai là người đầu tiên đã trông thấy ánh trăng ấy?
Trăng ấy soi người tự thuở nao?)
Hai người quay về lại trường đại học trước đây, khoa y học giờ cũng không còn như trước nữa, anh đã kể cho cô nghe những câu chuyện kỳ bí về lầu học, lầu thực nghiệm, nhà ăn và ký túc xá sinh viên.
Anh đã đi dạo quanh nơi này rất lâu, hoài niệm về thời thanh xuân của mình, nhưng trong thanh xuân của anh vốn không hề có cô.
Những năm tháng ấy, Thư Vọng anh vẫn là chàng thiếu niên đầy sức sống, nắm tay cô bạn gái của mình và dắt cô ấy qua đường, vụn về mà cầm chiếc dù che nắng cho bạn gái. Còn Hứa Nặc cô thì đứng bên đường nhìn thấy cảnh tượng này, lúc quay về phòng đã nằm khóc cả đêm, chuyện thời thanh xuân, bây giờ mà kể lại thì chính mình lại cười nhạo bản thân mình.
Cô đột nhiên hỏi anh: “Anh sẽ nhớ mãi những chuyện trước đây sao?”
Anh lắc đầu, cười đáp: “Chuyện cũ dù là tốt hay xấu, nếu tiếp tục nhớ lại, sẽ chỉ khiến bản thân mình mệt mỏi thêm thôi. Ở bệnh viện một thời gian dài cậu sẽ biết được, cuộc sống hiện tại chính là một thứ xa xỉ như thế nào.”
Vẻ mặt của cô trở nên ảm đạm, quá khứ, hiện tại, tương lai, cô đều không màng đến, chỉ là từ trước đến giờ, cô chưa từng có cơ hội bước chân vào cuộc đời anh dù chỉ là nửa bước.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn luôn nhớ rất rõ từng bữa cơm mà cô được ăn cùng với anh.
Món Quảng Đông chán ngấy năm hai mươi bốn tuổi, món Đông Nam Á quá nhiều đường năm hai mươi lăm tuổi, món Thượng Hải thiếu mất bánh ngọt năm hai mươi sáu tuổi, một cái lẩu uyên ương năm hai mươi bảy tuổi, món Nhật nhạt nhẽo vô vị năm hai mươi tám tuổi, đến năm hai mươi chín tuổi thì là món thịt nướng lượn lờ khói, che mờ hết cả hai khuôn mặt.
Anh ấy từng chia sẻ với cô rằng mình nấu cơm rất ngon, nhưng cô vô phúc, cả đời này không bao giờ có cơ hội được nếm thử các món ăn mà anh làm.
Đối với anh, cô có rất nhiều điều nuối tiếc, cô không dám nghĩ, vì một khi cô nghĩ đến thì cô sẽ hận, hận cuộc đời lạc lõng này.
Anh ấy ở lại Thành Đô ba ngày, cuối cùng đã đổi lại anh đợi cô tan làm. Anh cùng cô đi siêu thị, đẩy một chiếc xe mua sắm lớn, cô cười nói rằng có người làm không công, thế là cô đã mua rất nhiều rau quả và trái cây. Cô một tay cầm một quả táo rồi quay lại hỏi anh quả nào đẹp hơn.
Lúc chuẩn bị rời đi, anh ấy nói: “Năm sau nếu cậu đi đến Thượng Hải nữa, tôi không có cách nào mời cậu ăn cơm rồi.”
Cô vươn vai cười: “Sau này chắc tôi cũng không còn đến đó để công tác nữa đâu.”
Anh nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Sau khi anh ấy đi, cô lại một mình đi siêu thị, xách một chiếc giỏ mua sắm nhỏ, đứng trước quầy hàng chưng nhiều món đồ sặc sỡ, cô nhớ lại lúc anh và cô cùng sánh bước tại đây, chọn đồ, cô rơi nước mắt.
Một người bạn của cô nói: “Phải chi anh ta đừng đến, anh ta chỉ là tùy tiện đến đây một chuyến, anh ta có từng nghĩ qua sau này sẽ đối mặt với cậu như thế nào không!”
Rồi kéo cô sát lại gần, tận tình khuyên bảo: “Mình khuyên cậu, cậu đừng cố tìm một người như Thư Vọng nữa, người như anh ấy trên đời này chỉ có một thôi.”
“Huống hồ”, bạn cô thở dài, “Nếu như anh ấy có ý với cậu, thì mười mấy năm trước đã thích cậu rồi, cho dù cậu có cố đợi thì cũng không đợi được đâu.”
Cô cúi đầu xuống nhìn rượu trong ly, rượu đất Thục thật sự ngon, đáng tiếc tửu lượng của anh không bằng họ, còn lãng phí cả dịp hay cảnh đẹp.
“Cậu cũng đã nói rồi, người như anh ấy, cả đời này chỉ có một.”
Anh ấy chưa bao giờ biết được, mỗi lần máy bay cất cánh, nhìn thấy sự lộng lẫy của Thượng Hải là cô ấy đều rơi nước mắt.
Mỗi năm một lần, vào mùa xuân cô có thể cùng anh ấy ngắm hoa anh đào, nhưng cô mãi mãi không thể cùng anh hưởng gió hè, thu sang không thể cùng anh ngắm lá rơi, đông đến không thể cùng anh nói chuyện phả ra khói.
Đến cuối cùng cô vẫn luôn làm mọi thứ sớm hơn anh một bước.
Yêu anh sớm hơn, rời khỏi anh sớm hơn, gặp phải số mệnh vô thường sớm hơn, nhìn thấy thế giới sớm hơn, để anh bước vào tận sâu con tim và rồi cô chẳng thể yêu ai được nữa.
Duy chỉ có một điều đó là đời này đã không để cô gặp được anh sớm hơn.
Ánh trăng rọi xuống bờ sông Vọng Giang, vào một ngày nào đó của tháng nào đó, năm nào đó, tại nơi đây, cô đã từng gặp anh.
…………….(còn tiếp)………………